Trương Lung Tử không ngủ, y vẫn còn ngồi bên đầu giường, yên lặng nhìn cô.
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bệnh nhân ngồi trong kiệu vẫn còn ngồi trong kiệu, bọn họ đưa chiếc kiệu thẳng vào trong phòng lớn nhất.
Theo Lam Lan nói :
- Em tôi không xuống kiệu được, y không ra được ngoài trời.
Trong phòng hình như không có gió.
Tiểu Mã vừa nằm xuống, đã nhảy bật dậy, y bỗng phát giác ra trong lòng mình có bao nhiêu tâm sự, phải tìm một người nói chuyện đở buồn.
Trương Lung Tử không hề có ý muốn nói chuyện với y tý nào.
Y đành phải đi tìm Thường Vô Ý.
Người khiêng kiệu ngủ phía sau nhà, vì vậy bọn họ mỗi người đều được ở một phòng.
Phòng gỗ xiêu vẹo cũ kỹ, trên giường để một tấm chăn lót cỏ.
Thường Vô Ý nằm trên giường, trừng mắt nhìn Tiểu Mã.
Bất kỳ ai cũng thấy ra, Tiểu Mã có chuyện muốn lại tìm y, nhưng người khác không mở miệng, y cũng nhất định không mở miệng.
Tiểu Mã ngần ngừ một hồi, ngồi xuống bên cạnh giường, rốt cuộc cũng nói :
- Lần này ta kéo ngươi xuống vũng bùn.
Thường Vô Ý lạnh lùng nói :
- Kéo người khác xuống bùn, vốn là bản lãnh lớn nhất của ngươi.
Tiểu Mã cười khổ nói :
- Ta biết ngươi không trách gì ta, nhưng chính ta lại có chỗ hối hận đây!
Thường Vô Ý hỏi :
- Ngươi cũng biết hối hận?
Tiểu Mã gật gật đầu, y thở ra nói :
- Bởi vì hiện giờ tuy ta lọt vào vũng bùn, nhưng ngay cả chính mình đang làm gì cũng không biết!
Thường Vô Ý nói :
- Chúng ta đang bảo vệ một người bệnh đi qua núi chữa bệnh.
Tiểu Mã nói :
- Người bệnh rốt cuộc là hạng người nào? Tại sao lại không chịu ló mặt ra? Quả thật y không ra được ngoài trời chăng? Hay là y chẳng thể thấy mặt người khác được?
Y lại thở ra một hơi nói :
- Hiện tại ngay cả chuyện y có bệnh hay không ta cũng còn đang nghi ngờ!
Thường Vô Ý nhìn y lom lom, lạnh lùng nói :
- Ngươi biến thành ra đa nghi hồi nào thế?
Tiểu Mã nói :
- Mới biến tức thì.
Thường Vô Ý nói :
- Tức thì?
Tiểu Mã nói :
- Lúc nãy Bốc Chiến đang đánh nhau với ngươi, ta thấy hình như sau kiệu có bóng người thoáng qua!
Thường Vô Ý nói :
- Bóng người như thế nào?
Tiểu Mã nói :
- Ta không thấy rõ lắm.
Thường Vô Ý nói :
- Y xông vào kiệu hay nhảy ra ngoài?
Tiểu Mã nói :
- Ta cũng không thấy rõ.
Thường Vô Ý lạnh lùng nói :
- Ngươi biến thành mù mắt lúc nào thế?
Tiểu Mã cười khổ nói :
- Cặp mắt của ta cũng không đến nỗi tệ hơn ngươi, nhưng cái bóng ấy thoáng qua lẹ quá, còn lẹ hơn cả quỷ.
Thường Vô Ý nói :
- Không chừng ngươi quả thật đã thấy quỷ.
Tiểu Mã nói :
- Vì vậy ta còn tính lại xem thử ra sao!
Thường Vô Ý nói :
- Ngươi tính lại xem người trong kiệu rốt cuộc là một người như thế nào?
Tiểu Mã nói :
- Hiện tại mọi người ai ai cũng đã đi ngủ, chỉ có Lam Lan là có thể còn ở lại trong phòng.
Thường Vô Ý nói :
- Dù cô ta có ở trong đó, ngươi cũng có cách kéo cô ta ra khỏi đó?
Tiểu Mã nói :
- Chúng ta thậm chí có thể làm kiểu Bá Vương, cứ mở đại chiếc kiệu ra xem rồi tính sau!
Thường Vô Ý nói :
- Ngươi quả thật muốn lại đó?
Tiểu Mã nói :
- Không đi là con chó!
Thường Vô Ý bỗng nhảy ra khỏi giường, nói :
- Không đi là Vương bát đản.
Khách sạn Thái Bình tổng cộng có tám gian phòng, phòng lớn nhất ở mé đông, ba vách đều có cửa sổ.
Cửa sổ đều đóng kín mít, ngay cả một kẻ hở cũng bị người dùng giấy bịt kín từ bên trong.
Tiểu Mã đứng ngoài gõ nhẹ vào song cửa, bên trong chẳng có tý động tĩnh.
Thường Vô Ý đã tìm được một cây trúc, lấy nước thấm ướt, từ kẻ hở của cửa sổ thọc vào, mở then cửa bên trong.
Trước hết dùng nước làm ướt, rồi rọc giấy ra mới không làm thành tiếng động. Sau đó bọn họ mở then cửa sổ.
Đối với bọn họ, đây không phải là một chuyện gì khó khăn.
Bọn họ không phải là quân tử.
Trong phòng đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên giường đã thay chăn nệm mới nguyên.
Nhưng trên giường không có người.
Lam Lan không ở đây, chỉ có chiếc kiệu đang để chính giữa phòng, trong kiệu cũng không có tiếng người.
Tiểu Mã và Thường Vô Ý nhìn nhau, hai người đồng thời xông lại, xuất thủ nhanh như điện, mở bật tấm màn ra.
Bàn tay của hai người biến thành lạnh băng như đá.
Trong kiệu trống rỗng, ngay cả một cái bóng người cũng không có.
Bọn họ đánh nhau cho khổ cực, cho đẩm cả máu ra, liều mạng để bảo hộ một chiếc kiệu không.
... Nếu trong kiệu không lúc nào có người, tại sao lại có tiếng ho từ trong vọng ra?
... Nếu người trong kiệu quả thật có bệnh, bây giờ lại đi đâu mất?
Thường Vô Ý sa sầm nét mặt nói :
- Lúc nãy không phải ngươi thấy quỷ gì cả.
Tiểu Mã nắm chặt hai tay, nói :
- Nhưng quả thật chúng ta có thấy một nữ quỷ!
Thường Vô Ý hỏi :
- Lam Lan?
Tiểu Mã nói :
- Không những cô ta là một nữ quỷ, cô ta còn là con hồ ly tinh!
Chương trước | Chương sau