XtGem Forum catalog
Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long

Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 149 đánh giá )

Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long - Hồi 9 - Nghi vấn trùng trùng

↓↓

- Xem ra cái chuyện làm ăn này của tại hạ không xong lắm rồi.

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lam Lan hững hờ nói :


- Hình như là vậy.


Ôn Lương Ngọc hỏi :


- Không biết chừng nào cô nương sẽ rời khỏi nơi đây?


Lam Lan nói :


- Chúng tôi cũng chẳng phải ở đây cả đời, sớm muộn gì cũng sẽ đi.


Ôn Lương Ngọc nói :


- Tốt lắm, tại hạ xin cáo từ.


Y đứng dậy ôm quyền thi lễ, xòe cây quạt, đi phăng phăng ra ngoài.


Tiểu Mã bỗng hét lên một câu :


- Chờ một chút!


Y vừa hét xong, người của y đã đứng chặn trước cửa lớn.


Ôn Lương Ngọc thần sắc vẫn không thay đổi, y hỏi :


- Các hạ còn có gì dạy bảo?


Tiểu Mã nói :


- Ngươi còn có một chuyện chưa làm.


Ôn Lương Ngọc hỏi :


- Chuyện gì?


Tiểu Mã nói :


- Trả tiền!


Ôn Lương Ngọc bật cười.


Tiểu Mã nói :


- Làm ăn là làm ăn, mời khách là mời khách, câu đó chính ngươi đã nói ra đấy thôi.


Ôn Lương Ngọc không hề phủ nhận.


Tiểu Mã nói :


- Bất kể lời nói của ngươi có giữ được hay không, ngươi không trả tiền, đừng hòng bước ra khỏi cửa.


Ôn Lương Ngọc lập tức xếp quạt lại, đi thư thả về chỗ ngồi, chầm chậm ngồi xuống, y nhẫn nha nói :


- Ta chỉ hy vọng ngươi hiểu rõ một vài chuyện.


Tiểu Mã đang đứng nghe.


Ôn Lương Ngọc nói :


- Ta ngủ đầy đủ, các ngươi chưa có thì giờ nghỉ ngơi, ta rất nhiều thì giờ, các ngươi thì muốn vội vã qua núi. Chúng ta cứ thế mà giằng co, đối với các ngươi không có lợi.


Y mỉm cười nói tiếp :


- Nơi đây vốn là khách sạn Thái Bình, không ai được xuất thủ đả thương người. Các ngươi mà phá quy luật ở đây, trên Lang Sơn sẽ chẳng để các ngươi một chỗ dung thân.


Mặt mày của Tiểu Mã đã tức giận quá hoá ra đỏ gay.


Y tức giận bởi vì y biết Ôn Lương Ngọc không phải đang dọa nạt.


Đấy là sự thật.


Trương Lung Tử nói :


- Ngươi thật tình không mời khách nữa sao?


Ôn Lương Ngọc nói :


- Hiện tại các vị không còn là khách của ta, tại sao ta còn mời khách gì nữa?


Trương Lung Tử nói :


- Được, ngươi không mời, ta mời!


Ôn Lương Ngọc cười lớn, chiếc quạt phiến vẫy mạnh, gió thổi rào rào vào mặt, chẳng ai còn mở được mắt ra.


Đợi đến lúc mọi người mở mắt ra rồi, y chẳng còn thấy dâu.


Lam Lan nhịn không nổi thở ra nói :


- Hảo công phu.


Đặng lão bản cười nói :


- Cô nương quả có nhãn lực, trừ Châu Ngũ thái gia ra, trên Lang Sơn y là người công phu giỏi nhất!


Lam Lan hỏi :


- Ngươi đã gặp qua Châu Ngũ thái gia?


Đặng lão bản nói :


- Dĩ nhiên là gặp qua.


Lam Lan hỏi :


- Phải thế nào mới gặp được ông ta?


Đặng lão bản ngần ngừ một lúc, hỏi ngược lại :


- Cô nương muốn gặp ông ta?


Lam Lan nói :


- Nghe nói ông ta là một người rất siêu quần, không những vậy, nói một lời là ngàn vàng, vì vậy tôi đang tính...


Ánh mắt cô sáng rực :


- Nếu chúng tôi gặp được ông ta, nếu ông ta đồng ý cho chúng tôi đi, nhất định sẽ không còn ai ngăn ngở chúng tôi. Nếu chúng tôi muốn qua núi bình yên, không chừng đây mới là cách tốt nhất!


Đặng lão bản cười nói :


- Cách đó quả thật tốt lắm, chỉ có một điểm có thể sai.


Lam Lan hỏi :


- Điểm nào?


Đặng lãobản nói :


- Cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp ông ta, trên Lang Sơn nhiều nhất chỉ bất quá có năm sáu người biết ông ta ở đâu.


Lam Lan hỏi :


- Ông cũng không biết?


Đặng lão bản cười vả lả nói :


- Tôi là người làm ăn, tôi chỉ biết làm ăn thôi.


Rượu thịt đã dọn ra.


Một dĩa rau trộn, vài trái trứng chiên, mấy miếng bánh ráng thường ngày, một dĩa thịt bò xào, một dĩa đậu xanh xào, thêm vào một nửa bình rượu.


Đặng lão bản cười nói :


- Bữa nay tôi đặc biệt ưu đãi, chỉ tính có một ngàn năm trăm vạn lượng thôi.


Y cười rất khoan khoái.


Bởi vì y biết mình có tính tiền bao nhiêu, người khác cũng đành phải ráng mà chịu vậy.


Tiểu Mã nhìn nhìn Trường Lung Tử hỏi :


- Ngươi phát tài hồi nào thế, tại sao lại đi mời khách?


Trương Lung Tử cười khổ nói :


- Ta chỉ bất quá muốn đuổi cái gã tiểu tử đó đi cho khuất mắt.


Bởi vì y muốn mau mau có dịp đi săn sóc cho Hương Hương.


Tiểu Mã rốt cuộc cũng không nói gì nữa.


Tiểu Mã rất hiểu Trương Lung Tử, y không phải là người dễ dàng gì bị xúc cảm.


Hiện tại y đã già, nếu một người có tuổi, đi có tình ý gì với một cô gái còn trẻ, thông thường đều là chuyện rất nguy hiểm.


Nhưng Tiểu Mã không tính đi can thiệp vào chuyện đó.


Y vốn rất tôn trọng chuyện tình cảm riêng tư của người khác... bất cứ thứ tình cảm gì, chỉ cần là thật lòng, là đáng được tôn trọng.


Hương Hương đã được đem vào phòng, một căn phòng rách nát không lớn hơn chuồng một con bồ câu.


Cô còn chưa tỉnh lại.


Chị em họ Tăng đáng lý ra là người chiếu cố cho cô, nhưng chính bọn họ cũng đã đi ngủ mất.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Thằng Hoà Cháy

Thằng Hoà Cháy

Phải chăng đó là giọt nước mắt của sự ân năn và hối hận? Còn ăn năn và hối

24-06-2016
Cố chấp

Cố chấp

Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi") Khi yêu thật

26-06-2016
Bên kia giấc mơ

Bên kia giấc mơ

Thành phố mới không náo nhiệt không sầm uất như những ngày tháng trước đây Nhiên

23-06-2016
Con Mèo Đen

Con Mèo Đen

Đời giáo viên có lẽ chỉ cần thế là đã cảm thấy đủ hạnh phúc. *** Sau một

24-06-2016