- Sau mười lăm ngày, nếu ngươi còn chưa đem người lại, ngươi sẽ biết đó là thứ thuốc độc gì.
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Mười ba tháng chín, đêm.
Đêm đã khuya lắm, có sương mù.
Trong song cửa của khách sạn Thái Bình còn ánh đèn, từ trong sương mù nhìn thấu qua, ánh đèn mông lung như ánh trăng.
Trong nhà không có ai khác, bàn toán của y đang gõ lóc cóc, đây chính là lúc sung sướng nhất trong ngày của y.
Y làm ăn trước giờ chưa bao giờ bị mất vốn.
Tiểu Mã xông vào, lớn tiếng hỏi :
- Người đâu hết rồi?
Đặng lão bản không buồn ngẩng đầu lên, y hỏi :
- Người nào?
Tiểu Mã nói :
- Những người bạn của ta.
Đặng lão bản nói :
- Những người đó đã đi hết rồi.
Tiểu Mã hỏi :
- Đi lúc nào?
Đặng lão bản nói :
- Dĩ nhiên là lúc đã tính tiền xong, đi đã lâu lắm rồi, bọn họ muốn đi gấp.
Tiểu Mã ngẩn người ra.
Y không tính bán đứng người bạn nào cả, y trở về tìm họ, bởi vì hiện tại là lúc y cần bạn bè nhất.
Đặng lão bản rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn y một cái, hỏi :
- Ông không tính tìm theo bọn họ sao?
Tiểu Mã nói :
- Ngươi có biết bọn họ đi đường nào không?
Đặng lão bản nói :
- Không biết.
Y đóng cuốn sổ lại, thở ra một hơi, hững hờ nói tiếp :
- Tôi chỉ biết có một điều, bọn họ đi đường nào, cũng đều là đường chết, vì vậy dù ông có theo kịp bọn họ cũng thế thôi.
Tiểu Mã trừng mắt nhìn Đặng lão bản, y bỗng xuất thủ... chụp ngay lấy cổ áo của gã, xách lên ngồi trên quầy.
Gương mặt của Đặng lão bản trắng bệch ra, y cười gượng gạo nói :
- Tôi nói thật đấy chứ.
Tiểu Mã biết y nói thật, bởi vì y nói thật, Tiểu Mã mới khó nuốt trôi.
Bởi vì y không còn cách nào dối mình được nữa.
Y không thể bán đứng bạn bè, mà cũng không thể để mặc Tiểu Lâm.
Không ai giải quyết dùm cho y cái vấn đề nan giải này, cũng không ai giúp đỡ y được gì.
Hiện tại, dù y có đuổi kịp bọn họ, cũng không ích lợi gì.
Đặng lão bản nhìn nét mặt của y, mở miệng hỏi dò :
- Tôi biết ông lại gặp chuyện gì rắc rối, không những vậy, nhất định còn rắc rối không ít.
Gương mặt của Tiểu mã trắng bệch ra thê thảm.
Đặng lão bản lập tức nói luôn :
- Chúng ta coi như cũng là bạn bè, tôi cũng muốn giúp đỡ ông tí nào, chỉ tiếc nơi đây là Lang Sơn, người nào gặp phải rắc rối ở đây, nhất định không có ai giúp y giải quyết được điều gì.
Tiểu Mã bỗng nói :
- Không chừng còn có một người.
Đặng lão bản hỏi :
- Ai?
Tiểu Mã nói :
- Vua Lang Sơn.
Đặng lão bản gắng gượng làm mặt cười, nói :
- Chỉ cần một câu nói của Châu Ngũ thái gia, dĩ nhiên vấn đề gì cũng giải quyết được, chỉ tiếc là...
Tiểu Mã hỏi :
- Chỉ tiếc là ta tìm không ra ông ta?
Đặng lão bản thở ra :
- Không những ông tìm không ra, thật chẳng ai tìm ra ông ta.
Tiểu Mã nói :
- Ta biết nhất định có một người.
Đặng lão bản hỏi :
- Ai?
Tiểu Mã nói :
- Ngươi!
Đặng lão bản mặt mũi xanh lè, nói :
- Không phải tôi, thật tình không...
Tiểu Mã nói :
- Ngươi đem ta lại, ta nhất định sẽ không hại ngươi, Châu Ngũ cũng nhất định không trách gì ngươi, bởi vì ta chỉ bất quá đem lễ vật lại thôi.
Đặng lão bản hỏi :
- Đem lễ vật lại? Đem lễ vật gì?
Tiểu Mã nói :
- Đem song quyền đầu của ta lại!
Y nắm chặt nắm tay lại đưa tới trước mũi Đặng lão bản :
- Còn không ta sẽ tặng cho ngươi nắm tay này!
Đặng lão bản chẳng tránh né gì cả, y còn ưỡn ngực ra nói :
- Dù ông có đánh chết tôi, tôi cũng không có cách nào đem ông lại được.
Tiểu Mã nói :
- Ta không tính đánh chết ngươi, người chết không biết đưa đường, người không có mũi thì vẫn đưa đường được như ai.
Chóp mũi của Đặng lão bản đã rướm mồ hôi. Y làm mặt khổ sở nói :
- Người không có mũi cũng tìm không ra được lão nhân gia!
- Nếu cặp mắt cũng thiếu đi mất một con thì sao?
Đặng lão bản nói :
- Thì... thì...
Tiểu Mã nói :
- Không chừng cũng chẳng có gì là hay ho, nhưng trên người đàn ông, có thứ nhất định không thiếu được.
Đặng lão bản chảy mồ hôi ra đầy mặt, y thốt không ra được một tiếng.
Dĩ nhiên y biết cái thứ không thể thiếu được trên người của đàn ông là cái thứ gì, người đàn ông nào cũng biết.
Tiểu Mã nói :
- Hiện tại, ngươi đã nhớ ra ông ta ở đâu chưa?
Đặng lão bản ấp úng nói :
- Nhớ chút chút, hình như chút chút, ông phải cho tôi tí thì giờ từ từ nghĩ lại.
Tiểu Mã hỏi :
- Ngươi muốn bao lâu?
Đặng lão bản còn chưa kịp mở miệng, ngoài cửa đã có người lạnh lùng nói :
- Dù ngươi để cho hắn nghĩ tới ba năm, hắn cũng nghĩ không ra.
Chương trước | Chương sau