Y không rơi nước mắt, cũng không gào thét, bởi vì y phát hiện ra, gã sứ giả thần Thái Dương đang lạnh lùng nhìn y, gã đang nói :
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Hiện giờ ngươi có hai con đường để đi.
Tiểu Mã chỉ còn nước lắng nghe.
Sứ giả nói :
- Nếu ngươi thật lòng theo ta, hiện tại vẫn còn kịp; nếu ngươi chỉ muốn chết, cũng rất dễ dàng thôi.
Tiểu Mã thật tình muốn chết.
Y chẳng cứu được lão Bì, cũng chẳng cứu được Tiểu Lâm, y hận không thể nhảy vào trong đống lửa, để toàn thân xương cốt máu thịt của mình cháy thành tro bụi.
Nhưng y nhớ lại lời của Đinh Hỷ nói.
Đinh Hỷ là người bạn rất thân của y, cũng là huynh đệ của y, Đinh Hỷ trước giờ vẫn được người ta gọi là Đinh Hỷ thông minh.
Đinh Hỷ nói với y :
- Chết, không phải là một cách để giải quyết vấn đề, chỉ có bọn hèn nhát mới chết để giải thoát. Chỉ cần chú còn sống đó, chỉ cần chú có đủ quyết tâm, có đủ dũng khí, bất cứ chuyện gì gian khổ tới đâu, cũng nhất định có cách giải quyết.
Trong ngọn lửa hình như có gương mặt tươi cười của Đinh Hỷ, nụ cười làm cho người ta thích, và còn cười thật kiên cường thật dũng cảm.
Tiểu Mã bỗng nói :
- Tôi không muốn chết.
Sứ giả nói :
- Vậy thì ngươi phải hiểu rõ một điều.
Tiểu Mã đang lắng nghe.
Sứ giả nói :
-Hiện tại cái mạng của ngươi đã là của ta.
Tiểu Mã nói :
- Tôi hiểu.
Sứ giả hỏi :
- Ngươi chuẩn bị lấy gì để đổi cái mạng của ngươi?
Tiểu Mã hỏi :
- Ông muốn gì?
Sứ giả nói :
- Lam Lan.
Tiểu Mã bất ngờ quá, y hỏi :
- Ông muốn cô ta?
Sứ giả nói :
- Rất muốn.
Tiểu Mã hỏi :
- Ông không muốn người ngồi trong kiệu sao?
Sứ giả nói :
- Rất muốn.
Trái tim của Tiểu Mã chìm xuống.
Y không phải là người không thông minh lắm, dĩ nhiên y đã hiểu ý của sứ giả :
- Ông muốn tôi đem cô ta lại đổi lấy Tiểu Lâm?
Sứ giả không phủ nhận :
- Bạn bè của ngươi đang nằm trong tay ta, bọn họ nhất định không chạy đâu được.
Tiểu Mã chưa đáp ứng.
Y không dám bằng lòng nhanh quá, y sợ đối phương nghi ngờ.
Một hồi thật lâu, y mới hỏi dọ ý :
- Ông muốn tôi làm chuyện cho ông, dĩ nhiên ông phải thả tôi ra?
Sứ giả nói :
- Dĩ nhiên.
Trái tim của Tiểu Mã đập mạnh lên :
- Ông tin được tôi sao?
Sứ giả nói :
- Ta tin được.
Trái tim của Tiểu Mã lại càng đập mạnh lên :
- Ông cho tôi là người tùy thời tùy lúc có thể bán đứng bạn bè?
Sứ giả nói :
- Ta biết ngươi không phải vậy, nhưng bọn họ chẳng phải là bạn bè của ngươi, nhưng lão Bì là bạn của ngươi, còn có Tiểu Lâm.
Trái tim của Tiểu Mã lại chìm xuống.
Sứ giả nói :
- Vì vậy, chỉ cần ngươi đáp ứng, ta sẽ lập tức thả ngươi ra, sau mười lăm ngày, nếu ngươi không đem bọn họ lại đây, Tiểu Lâm của ngươi sẽ...
Y nói không hết câu, y chẳng cần phải nói hết câu.
Tiểu Mã lại càng không muốn nghe tiếp, y bỗng hỏi :
- Tôi chỉ có một điểm nghĩ không ra.
Sứ giả nói :
- Ngươi thử hỏi xem.
Tiểu Mã nói :
- Người các người hận nhất vốn là tôi thì phải.
Sứ giả cũng không phủ nhận.
Tiểu Mã nói :
- Người trong kiệu chỉ bất quá là một người qua đường lạ mặt, không những vậy, còn bị bệnh nặng.
Sứ giả nói :
- Ừ.
Tiểu Mã hỏi :
- Hiện tại, các người thà vì y mà thả cho ta ra, y đối với các người quan trọng ra sao?
Sứ giả trả lời rất gọn ghẽ :
- Y rất có giá trị.
Tiểu Mã hỏi :
- Bao nhiêu tiền?
Sứ giả nói :
- Nhiều đến độ ngươi nằm mộng cũng nghĩ không tới.
Tiểu Mã không nói gì nữa.
Y chỉ muốn mửa.
Y thấy lão Bì đang bò lại, đang tính hôn lên bàn chân sứ giả.
Y nghĩ không ra, làm sao một người lại có thể thay đổi đáng sợ như thế chỉ trong có khoảng thời gian một ngày.
Sứ giả nói :
- Ngươi phải nên cảm kích ta, ta không để cho ngươi ăn cỏ, nhưng ta đã cho ngươi uống một thứ thuốc khác!
Ngón tay của Tiểu Mã lạnh buốt, y nhịn không nổi hỏi :
- Thuốc gì?
Sứ giả nói :
- Dĩ nhiên là thuốc độc.
Tiểu Mã nói :
- Thuốc độc cũng có nhiều loại.
Sứ giả hững hờ nói :
Chương trước | Chương sau