Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 55 đánh giá )

Liên Thành quyết - Kim Dung - Chương 42 - Mụ Khất Cái Trong Tòa Nhà Đổ Nát

↓↓

Nàng nghĩ tiếp:

bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


– Thằng cha Ngô Khảm đã bảo bọn chúng âm mưu hãm hại sư ca, cái đó nhất định không phải là chuyện giải dối, cuốn sách đó... cuốn sách đó...


Nàng đưa tay lên vịn vào cành ngô đồng, cành cây rung rinh, lá cây xào xạc rụng xuống.


Lịa nghe tiếng bước chân rất cấp bách, mụ khất cái do cửa sau lật đật trốn đi.


Thích Phương tự hỏi:


– Không hiểu mụ này tại sao thấy ta lại sợ hãi đến thế?... Trời ơi!.... ta nhớ ra rồi... mu..... mụ chính là Đào Hồng.


Thích Phương sực nghĩ tới Đào Hồng liền ba chân bốn cẳng chạy vọt ra khỏi nhà từ đường, nàng dẫm bừa lên những đống gạch ngói vụn để vọt lại cổng sau.


Thích Phương thò tay ra sau lưng rút lưỡi đao trủy thủ cầm tay quát:


– Đào Hồng! Mụ nấp nánh ở đây làm gì?


Mụ khất cái đó chính là Đào Hồng, nghe Thích Phương kêu rõ tên mình, mụ đã hoang mang, khi mụ ngó thấy tay nàng cầm đao trủy thủ sáng loáng càng thêm bở vía, hai đầu gối run lên bần bật, mụ lại muốn quì xuống van lơn:


– Thiếu nhưng nhưng! Thiếu nhưng nhưng... hãy nhiêu dung cho tiểu phụ.


Thích Phương động tính hiếu kỳ, từ ngày nàng đến ở Vạn gia mời gặp Đào Hồng mấy lần, rồi sau không thấy mặt mụ đâu nữa, mỗi lần nàng nghĩ tới Địch Vân muốn tư bôn với người đàn bà này lại lòng đau như cắt. Vì thế mụ rời khỏi Vạn gia rồi nàng cũng không hỏi nữa, ngờ đâu mụ lại ẩn thân nơi đây.


Ngôi từ đường này cách Vạn gia không xa mấy, nhưng Thích Phương từ ngay thành Thiếu nhưng nhưng, làm việc gì cũng thận trọng, khác hẳn hồi nàng còn là một khuê nữ trong căn nhà cũ ở Tương Tây, chẳng bao giờ nàng ra ngoài đi bừa bãi, tuy có mấy lần nàng đã ngó thấy cửa căn từ đường đổ nát này, nhưng chưa từng bước vào lần nào.


Hiện giờ Đào Hồng mặt mũi dơ dáy tóc xõa xượi, dung nhan tiều tụy, mới mấy năm không gặp mà tưởng chừng mụ già đi đến hai chục tuổi, Thích Phương không nhận ra mụ nữa.


Chì vì Đào Hồng thấy nàng khiếp sợ nên nàng sinh dạ hoài nghi, cố nghĩ mãi mới nhớ ra mụ, giả tỷ mụ cứ thản nhiên như chẳng có chuyện gì mà rút lui thì Thích Phương đang lúc tâm sư rối bời, cũng chẳng lưu tâm đến mụ làm gì.


Thích Phương giơ lưỡi đao trủy thủ lên uy hiếp, xẵng giọng hỏi:


– Mụ ẩn ơ đây làm gì? Mau nói cho ta hay!


Đào Hồng lắp bắp đáp:


– Tiểu phu..... chẳng làm gì hết, thiếu nhưng nhưng! Lão gia đuổi tiểu phụ đi, lão nói:


Nếu còn gặp tiểu phụ Ở Kinh Châu là giết chết. Nhưng... nhưng... tiểu phụ chẳng có nơi nào dung thân được, đành ẩn náu ở đây đi xin ăn, Thiếu nhưng nhưng! Ngoài thành Kinh Châu, tiểu phụ chẳng biết một nơi nào thì con đi đâu được? Xin thiếu nhưng nhưng làm phước... đừng cho lão gia hay.


Thích Phương nghe mụ nói tình trạng thật đáng thương, nàng thu đao trủy thủ về hỏi:


– Tại sao lão gia lại đuổi mụ đi mà ta không biết?


Đào Hồng sa lệ đáp:


– Tiểu phụ cũng không biết vì lẽ gì đột nhiên lão gia đem lòng ghét bỏ, cái vụ họ Địch... gì đó không phải lỗi ở tiểu phụ, chao ôi! Tiểu phu..... tiểu phụ không nên nhắc tới chuyện này nữa.


Thích Phương hăm dọa:


– Được rồi! Mụ không chịu nói thì theo ta về gặp lão gia.


Nàng vươn tay trái ra nắm lấy vạt áo Đào Hồng.


Bản tính Thích Phương rất ưa sạch, vạt áo Đào Hồng đầy dầu mở nhơ nhớp, tay nàng sờ vào thấy nhẩy nhụa rất khó chịu, nhưng nàng nóng lòng điều tra cho biết rõ chân tướng vụ Địch Vân bị Oan uổng, nên dù là vật dơ dáy đến đâu, nàng cũng không quản ngại.


Đào Hồng sợ quá run bần bật vội đáp:


– Để tiện phụ nói! Để tiện phụ nói, thiếu nhưng nhưng! Thiếu nhưng nhưng muốn tiểu phụ nói gì bây giờ?


Thích Phương hỏi:


– Về vụ họ Địch... gì đó, đầu đuôi ra sao? sao mụ lại định theo gã trốn đi?


Đào Hồng trong lòng hoảng sợ, dương cặp mắt thao láo, không thốt nên lời.


Thích Phương nhìn mụ chằm chặp, lòng nàng cũng cảm thấy hồi hộp, có khi còn hồi hộp hơn Đào Hồng gấp mười lần.


Sỡ dĩ Thích Phương kinh hãi là nàng sợ phải nghe ở miệng Đào Hồng nói ra câu:


Khi đó Địch Vân quả có ước hẹn cùng mụ đem nhau đi trốn, đó là một điều sĩ nhục cho nàng.


Trong lúc nhất thời, Đào Hồng không nói nên lời, sắc mặt mụ lợt lạt, trái tim Thích Phương tựa hồ ngừng đập.


Nhưng sau Đào Hồng cũng nói:


– Cái đó... cái đó không trách tiểu phụ được, thiếu gia bức bách tiểu phụ phải làm như vậy, y dặn tiểu phụ phải ôm ghì lấy gã họ Địch, vu oan cho gã toan bài cưỡng gian và bắt tiểu phụ chạy trốn theo gã. Tiểu phụ đã nói lại với lão gia, nhưng lão gia không tin, lão gia chỉ căn dặn không được tiết lộ vụ đó ra ngoài rồi cho tiểu phụ quần áo và tiền bạc. Đồng thời... lão gia đuổi tiểu phụ ra khỏi nhà.


Thích Phương vừa cảm kích vừa thương tâm lại vừa đau xót, trong lòng không ngớt la thầm:


– Sư ca ơi! Tiểu muội nghi oan cho sư ca rồi, đáng lý tiểu muội phải biết sư ca một dạ chân thành với tiểu muội, thật là khổ cho chàng! Thật đau đớn cho chàng!


Bây giờ nàng không oán ghét Đào Hồng mà lại còn cảm ơn mụ, vì mụ đã giải khai cái nút buộc chết trong lòng nàng bấy lâu nay.


Trong nổi thê lương đau khổ, Thích Phương lại cảm thấy mối tình êm dịu ngon ngọt, tuy nàng đã lấy Vạn Khuê, nhưng trong thâm tâm nàng thủy chung không quên được Địch sư ca, dù chàng lúc lâm nguy có thay đổi lòng dạ hay có hành động đê hèn. Nàng bất chấp chàng gây nên trăm ngàn điều không phải, muôn điều bạc bẽo, nhưng vẫn là chàng, chỉ có chàng mới là người khiến cho nàng phải thở dài hay sa lệ nhớ thương.


Đột nhiên bao nhiêu mối đau khổ oán hờn biến thành nỗi thương tâm, lòng hối hận, nàng lẩm bẩm:


– Nếu ta mà biết thế này thì dù có phải ngàn đao phân thây ta cũng liều mình xông vào ngục giải cứu chàng ra, chàng phải chịu bao nhiêu cực nhọc đau khổ, không hiểu... lòng chàng nghĩ sao?


Đào Hồng liếc mắt nhìn trộm Thích Phương, cất tiếng run run nói:


– Thiếu nhưng nhưng! Tạ Ơn thiếu nhưng nhưng, nhưng nhưng tha cho tiểu phụ, tiện phụ lập tức rời khỏi Kinh Châu, vĩnh viễn không trở lại nữa.


Thích Phương thở dài hỏi:


– Tại sao lão gia lại đuổi mụ đi? Phải chăng mụ sợ ta biết vụ này? Hỡi ơi!


Trời kia đất nọ bữa nay khiến ta gặp mụ Ở đây.


Nàng buông vạt áo mụ ra, toan lấy tiền để cho mụ, nhưng lúc nàng lật đật chạy đi lại chẳng đem theo tiền bạc gì hết.


Đào Hồng thấy Thích Phương buông tay ra rồi, vẫn sợ nàng đột nhiên thay đổi ý kiến, hấp tấp bỏ chạy, miệng mụ còn lảm nhảm:


– Lão gia ban đêm bị ma quỉ ám ảnh, dậy xây tường sao lại trách ta được?


Ta có... nhắm mắt nói quàng đâu?


Thích Phương rượt theo hỏi:


– Cái gì mà bị ma quỉ ám ảnh...? Chuyện xây tường làm sao?...


Đào Hồng biết mình lỡ lời, vội đáp:


– Không có gì! Không có gì! Dạ! Ban đêm lão gia thường gặp ma quỉ, nửa đêm trở dậy xây tường.


Thích Phương nghe mụ nói điên điên khùng khùng liền cho là mụ bị công công đuổi ra cửa, ngày đêm đau khổ quá chừng, đầu óc không còn sáng suốt. Nàng vẫn hoài nghi, tự hỏi:


Sao công công nửa đêm lại trở dậy xây tường? Trong nhà trước nay ta có thấy công công xây tường bao giờ đâu?


Đào Hồng sợ nàng không tin, liền nói tiếp:


– Lão gia cử động như người xây tường chứ không phải thật, lão giạ.. lão gia nửa đêm thích làm thợ nề. Tiểu phụ nói lão gia mấy câu, lão gia liền nổi nóng đánh tiểu phụ thừa sống thiếu chết rồi đuổi đị..


Mụ léo nhéo nói trăng nói cuội không ngớt đoạn gò lưng chạy đi.


Thích Phương nhìn bóng sau lưng Đào Hồng nghĩ bụng:


– Bất quá mụ chị hơn ta mười tuổi mà đã biến thành hình dạng thế này, không hiểu tại sao công công lại đuổi mụ đi? Còn chuyện thấy quỉ, xây tường, thì chắc là mụ điên rồi. Hỡi ơi! vì người đàn bà ngớ ngẩn này mà sư ca chịu khổ một đời.


Nàng nghĩ tới đấy bất giác giọt châu tầm tạ như mưa, sau nàng đánh bạo không cần nín nhịn nữa lớn tiếng khóc òa lên.


Thích Phương đứng tựa cây ngô đồng khóc rống lên một hồi, mối đau khổ trong lòng vơi đi một phần, nàng uể oải cất bước về nhà, nàng tránh lối vườn sau, do cửa ngách phía đông tiến vào rồi đi thẳng lên lầu.


Vạn Khuê nghe tiếng bước chân Thích Phương đang đi trên cầu thang đã nóng nẩy cất tiếng hỏi:


– Phương muội! Có tìm được thuốc giải không?


Thích Phương vào phòng thấy Vạn Khuê đã ngồi dậy, vẻ mặt hết nóng nẩy, cánh tay bị thương gác lên cạnh giường, máu đen ở mụ bàn tay tiếp tục từ từ rỉ ra, lâu lâu mới thành giọt nhỏ xuống chậu đồng đánh "tạch" một tiếng.


Con nhỏ nằm phục bên chân gia gia ngủ say rồi.


Thích Phương được nghe lời Ngô Khảm nói, lúc nàng ở nhà chạy đi trong lòng oán hận Vạn Khuê vô cùng vì gã đã thi hành thủ đoạn đê hèn để hãm hại Địch Vân, nhưng bây giờ nàng ngó thấy bộ mặt thanh tú của gã biến thành tiều tụy. Mấy năm cùng nhau ân ái khiến lòng nàng lại nhủn ra, nàng tự nhủ:


– Chung qui tam ca cũng vì yêu ta mà hãm hại Địch sư ca, thủ đoạn của y cố nhiên là thâm hiểm tàn độc, khiến sư ca phải chịu đựng bao nhiêu nổi đau khổ nhục nhằn, nhưng cái đó cũng hoàn toàn vì ta.


Vạn Khuê lại hỏi:


– Có mua được thuốc giải không?


Trong lúc nhất thời Thích Phương khó bề quyết định có nên thuật lại những lời vô sĩ của Ngô Khảm cho trượng phu biết hay không nàng buột miệng đáp:


– Tiểu muội đã kiếm thấy vị lang trung đó và đưa tiền xin y lập tức mua dược liệu chế thuốc.


Vạn Khuê thở phào một cái nhẹ nhõm, nói:


– Phương muội! Nếu ta còn sống sót thì cái mạng này là Phương muội đã cứu cho.


Thích Phương gượng cười, nàng ngửi thấy mùi máu trong chậu rất khó chịu, liền lấy cái chậu sứ xanh thay vào để hứng máu và đem cái chậu đồng ra ngoài.


Nàng đi được hai bước, mùi huyết độc xông lên làm nàng choáng váng cơ hồ ngất xỉu, nàng lẩm bẩm:


– Giống rết độc này thật là lợi hại!


Nàng rảo bước ra ngoài phòng đặt cái chậu xuống đất bên cạnh bàn, xoay mình lại thò tay vào bọc rút khăn ra bưng mũi rồi mới đem chạy đi đổ.


Tay thò vào bọc đụng phải cuốn đường thi, nàng lại sững sờ trống ngực đánh thình thình.


Thích Phương cầm cuốn sách cũ ngồi bên bàn lật từng trang ra coi.


Nàng nhớ rõ hôm ấy nàng kiểm điểm áo cũ, lật dưới đáy rương thấy cuốn sách này trong đống áo quần, gia gia nàng chẳng biết được bao nhiêu chữ mà không hiểu lão lượm cuốn sách này ở đâu về, nàng vừa cắt xong hai bông hoa thêu tiện tay gấp vào trong sách.


Chiều hôm ấy nàng và Địch sư ca cùng đến sơn động, màng theo cuốn sách đi, về sau cứ để luôn trong động, sao bây giờ nó lại ở đây? Phải chăng Địch sư ca đả bảo vị lang trung kia đưa tới đây?


Rồi nàng lại nghĩ:


– Vị lang trung này... chẳng lẽ năm ngón tay phải ỵ.. ỵ.. bị Ngô Khảm chặt đứt? Tại sao... Tại sao thủy chung không thò bàn tay mặt ra ngoài?


Nàng chợt nghĩ tới vụ này, liền ngưng thần nhớ lại lúc lang trung nâng đỡ con gái, lúc lấy bình thuốc, lúc mở nắp bình và lúc đổ thuốc rạ..

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Tấm lòng...

Tấm lòng...

Vào một buổi đầu đêm của Sài Gòn, khi những ngọn đèn rực rỡ thắp lên. Đêm Sài

24-06-2016
Falling slowly

Falling slowly

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Vĩnh biệt Huyền Trân

Vĩnh biệt Huyền Trân

Ai đó nói, hình như ông nhà văn Đoàn Thạch Biền, rằng mẫu số chung của những mối

24-06-2016
Âm Láy Ma Quỷ

Âm Láy Ma Quỷ

Nếu bạn muốn tìm một cuốn truyện mà bạn không thể cưỡng lại sức hút của nó,

19-07-2016 72 chương
Ghim lòng

Ghim lòng

Những lỗi lầm, bội phản, nỗi đau qua năm tháng ta có thể dần xóa nhòa. Thế còn vết

29-06-2016
Tỉnh dậy

Tỉnh dậy

Cô bước như lết trên đường từ bệnh viện về nhà. Mọi thứ trong đầu về một

01-07-2016

Insane