80s toys - Atari. I still have
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 63 đánh giá )

Liên Thành quyết - Kim Dung - Chương 38 - Cuộc Chiến Đấu Giữa - Ngôn Đạt Bình và Vạn Chấn Sơn

↓↓

Ngôn Đạt Bình đột nhiên biến sắc, đã toan trở mặt, nhưng lão nghĩ lại phải dằn nộ khí, hỏi:

bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


– Sư huynh! Sư huynh muốn thế nào mới tin tiểu đệ?


Lão nói rồi đặt cây gậy xuống cởi áo ngoài ra, nắm lấy vạt áo trong đổ dốc xuống, rung rung mây cái. Những tiếng loảng xoảng vang lên, mấy lạng bạc vụn và cái điếu hút thuốc đều rớt xuống.


Vạn Chấn Sơn nói:


– Khi nào nhị sư đệ lại ngu xuẩn đến thế? Lấy được rồi là cất đi, dù có để trong mình cũng để vào tận áo lót, khi nào lại để trong túi áo bào?


Ngôn Đạt Bình thở dài nói:


– Sư huynh đã không tin thì thử xục tìm coi.


Vạn Chấn Sơn đáp:


– Nếu vậy tiểu huynh đành cam đắc tội vậy.


Lão đưa mắt ra hiệu cho Vạn Khuê và Thẩm Thành.


Hai gã gật đầu tra kiếm vào võ, tiến lại bên Ngôn Đạt Bình.


Vạn Chấn Sơn lại nhìn Bốc Viên và Lỗ Khôn ra hiệu cho hai gã.


Hai gã liền đi quanh đến phía sau Ngôn Đạt Bình, tay nắm chặc đốc kiếm.


Ngôn Đạt Bình vỗ vào túi áo trong giục:


– Lục soát đi!


Vạn Khuê nói:


– Sư thúc! Đệ tử xin cam đắc tội.


Gã đưa tay lần túi áo, đột nhiên Vạn Khuê kêu thét lên, vội rụt tay về lùi lại một bước.


Dưới ánh đèn lửa mọi người ngó thấy một con rết lớn dài ba tấc đang bò trên mu bàn tay gã.


Vạn Khuê đau quá, dậm chân bình bịch, xoay tay đập xuống cạnh huyệt đánh chát một tiếng, con rết nát nhừ. Nhưng mu bàn tay gã đã trúng phải chất kịch độc sưng vù lên, gã muốn lên mặt anh hùng không chịu rên la, nhưng trán toát mồ hôi nhỏ giọt lớn bằng hạt đậu.


Ngôn Đạt Bình thất kinh la hoảng:


– Trời ơi! Vạn hiền điệt! Hiền điệt lấy đâu ra con trùng độc này? Thứ rết sặc sỡ độc dữ vô cùng, chứ không phải chuyện chơi.


Lão lại hỏi Vạn Chấn Sơn:


– Sư ca! Sư ca có thuốc giải không? Lẹ lên! Lẹ lên! Cứu chậm một chút là không được đâu.


Mu bàn tay Vạn Khuê đang đỏ biến thành màu tím rồi từ màu tím biến thành màu đen, một đường giây đỏ từ mu bàn tay đưa lên cánh tay.


Vạn Chấn Sơn biết là cạm bẫy của Ngôn Đạt Bình mà đành phải nín nhịn, lão đáp:


– Tiểu huynh chịu phục sư đệ rồi, phen này tiểu huynh xin thua, sư đệ lấy thuốc giải cho rồi chúng ta võ tay bỏ đi ngay, không gây chuyện gì với sư đệ nữa.


Ngôn Đạt Bình nói:


– Thuốc giải ư! Trước kia tiểu đệ cũng có, nhưng lâu ngày không biết bỏ đâu rồi, để mấy bữa nữa tiểu đệ thủng thẳng tìm coi, tìm thấy là may mà không thì tiểu đệ đến phụ Đại Danh kiếm được phương phối chế thuốc cho cũng được.


Vạn Chấn Sơn nghe nói tức như bể bụng, bị rắn rết độc cắn chỉ một giờ hay khắc đã chết người rồi, đường giây đỏ kia thông đến trước ngực là tắt thở chết liền.


Còn nói chi đến chuyện sau mấy ngày thủng thẳng tìm kiếm? Từ đây lên Phủ Đại Danh tỉnh Hà Bắc đường và ngạn dặm, đến đó tìm được phương chế thuốc thì đã mục xương rồi.


Nhưng lão thấy con cưng tính mạng nguy trong khoảnh khắc đành miễn cưỡng dẹp lửa giận, tự nhủ:


– Người quân tử trả thù sau mười năm cũng chưa muộn.


Lão liền đáp:


– Tiểu huynh chịu thua rồi, sư đệ muốn sao thì vạch đường ra.


Ngôn Đạt Bình đủng đỉnh mặc trường bào vào, vừa cài khuy vừa nói:


– Sư ca! Tiểu đệ làm gì có đường lối vạch ra cho sư ca? Sư ca muốn thế nào thì làm thế.


Vạn Chấn Sơn căm phẫn trong lòng, tự nhủ:


– Ngươi bức bách ta quá, không chịu nhượng bộ, rồi có ngày ngươi sẽ biết tay ta.


Lão đáp:


– Được rồi! Từ nay trở đi Vạn mỗ vĩnh viễn không nhìn mặt sư đệ nữa, Vạn mỗ mà còn nói gì với sư đệ thì không phải là người.


Ngôn Đạt Bình nói:


– Cái đó tiểu đệ không dám đâu, tiểu đệ chỉ yêu cầu sư ca nói một câu là pho Liên Thành Quyết thuộc quyền sở hữu của Ngôn Đạt Bình. Nếu tiểu đệ may mà kiếm được dĩ nhiên khỏi phải nói gì, trường hợp cuốn sách đó có lọt vào tay sư ca, sư ca cũng nên nhường cho tiểu đệ.


Vạn Khuê đã tê nửa người, khi độc dần dần đi vào trong ngực, đầu óc gã choáng váng người gã lảo đảo không tự nhủ được.


Lỗ Khôn la gọi:


– Sư đệ! Sư đệ!


Gã nâng đỡ Vạn Khuê, xé tay áo ra coi thì thấy đường giây đỏ đã đi qua dưới nách, gã liền quay ra nhìn Vạn Chấn Sơn la lên:


– Sư phụ! Sư thúc nói điều gì sư phụ cũng ưng chịu đi.


Ý gã muốn nói:


– Bữa nay mình lâm vào tình trạng nguy hiểm thì cứ ưng thuận bừa đi, ngày sau sẽ phản lại cũng không muộn.


Vạn Chấn Sơn liền đáp:


– Được rồi! Pho Liên Thành Kiếm Phổ đó coi như của sư đệ, cung hỷ! Cung hỷ!


Hai câu "Cung hỷ" lão rít hai hàm răng lại mà nói tỏ ra đầy vẻ oán độc.


Ngôn Đạt Bình nói:


– Đã vậy tiểu đệ vào nhà tìm kiếm, không chừng tìm được thuốc giải cũng nên, cái đó còn tùy ở số phận ở Vạn hiền điệt.


Dứt lời lão trở gót đi vào trong nhà.


Vạn Chấn Sơn đưa mắt ra hiệu, Lỗ Khôn và Bóc Thương liền theo vào.


Sau một lúc lâu không thấy tin tức gì của ba người mà Vạn Khuê thì thần trí hôn mê, do Thẩm Thành nâng đỡ gã không cử động được nữa.


Vạn Chấn Sơn trong dạ bồn chồn, giục Phùng Thản:


– Ngươi vào coi thử.


Phùng Thản dạ một tiếng toan đi thì thấy Ngôn Đạt Bình trở ra vẻ mặt hân hoan, lão nói:


– May lắm! May lắm! Chẳng phải thuốc là gì đây?


Lão giơ cao cái bình sứ nhỏ lên nói tiếp:


– Thứ thuốc giải này trị rết độc hay lắm.


Lão tiến đến bên Vạn Khuê mở nắp bình đổ ra lòng bàn tay một chút thuốc tán màu đen, miệng nói:


– Vạn hiền điệt! Mạng của ngươi lớn lắm!


Lão trút thuốc xuống mu bàn tay Vạn Khuê.


Thứ thuốc giải này quả nhiên linh nghiệm, chẳng mấy chốc miệng vết thương ứa máu đen ra nhỏ giọt xuống đất, máu đen mỗi lúc chảy một nhiều.


Đường dây đỏ trên mu bàn tay Vạn Khuê dần dần thu lại.


Vạn Chấn Sơn thở phào một cái, trong lòng lão đã nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn tức tối tính mạng của con lão bảo toàn được rồi, nhưng cuộc thất bại này khiến lão chưa nguôi giận, vì chưa động thủ lão đã bị người kiềm chế.


Sau một lúc nữa, Vạn Khuê mở mắt ra cất tiếng gọi:


– Gia gia!


Ngôn Đạt Bình đậy nắp bình lại cất vào bọc, lão cầm cây trượng khẽ chống xuống đất cười nói:


– Mời sư ca tùy tiện, miễn cho tiểu đệ khỏi tiễn chân.


Vạn Chân Sơn bảo Thẩm Thành:


– Kêu bọn chúng ra đây.


Thẩm Thành "Dạ" rồi đi vào phía sau lớn tiếng hô:


– Lỗ sư ca! Bốc sư đệ! Ra đây lẹ lên! Chúng ta đi thôi.


Chỉ nghe hai gã Lỗ, Bốc ú ớ mấy tiếng mà không thấy trở ra.


Tôn Quân và Thẩm Thành không chờ sư phụ sai bảo đã xông vào nâng đỡ Lỗ Khôn và Bốc Thương đi ra.


Hai gã này mặt không còn chút huyết sắc, một gã gẫy chân trái, một gãy gãy chân phải, dĩ nhiên chúng vừa mắc độc thủ của Ngôn Đạt Bình.


Vạn Chấn Sơn cả giận, bản ý của lão là muốn giết Ngôn Đạt Bình, bây giờ lão đã có cớ thì mối căm hờn này khi nào còn nhẫn nại, chịu để đến ngày khác?


Lão rút trường kiếm ra khỏi võ đánh "Soạt" một tiếng, ánh kiếm xanh lè đâm lẹ vào cổ họng Ngôn Đạt Bình.


Địch Vân chưa từng thấy qua bản lãnh của Vạn Chấn Sơn, bây giờ lão phóng kiếm đâm ra, chiêu thức tàn độc và trầm trọng, chàng lẩm bẩm:


– Nhát kiếm này dường như không có chỗ nào sơ hở.


Nên biết võ học của Địch Vân nay đã rất tinh thâm, tuy không người truyền thụ, nhưng chàng coi người khác lúc ra chiêu, dĩ nhiên nhìn ngay thấy chỗ sơ hở của đối phương.


Ngôn Đạt Bình nghiêng mình né tránh, tay trái lão chụp lấy đầu dưới cây trượng, tay mặt nắm chỗ đầu rồng rút ra, một tiếng "Xẹt" khẽ vang lên. Ánh bạch quang lóa mặt trong tay lão cầm thanh trường kiếm.


Nguyên cây trượng của Ngôn Đạt Bình đầu rồng tức là chuôi kiếm, lưỡi kiếm dấu ở trong cây gậy, thây cây dùng làm vỏ kiếm.


Ngôn Đạt Bình có kiếm trong tay rồi liền ra chiêu phản kích.


Những tiếng choang choảng vang lên không ngớt, hai vị sư huynh sư đệ khai diễn cuộc chiến đấu ngay trên miệng huyệt.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Váy cưới đỏ

Váy cưới đỏ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Lam

25-06-2016
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Dê con nhanh trí

Dê con nhanh trí

Trong ngôi nhà kia có Dê mẹ và một chú Dê con. Một hôm, trước khi ra đồng cỏ, Dê

24-06-2016
Xe đạp ơi

Xe đạp ơi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không") Tôi và

25-06-2016
Gió lạnh miền Nam

Gió lạnh miền Nam

"An có thể... chạm tóc Kỳ được không?" *** Hết tiết học đầu tiên mới thấy An

25-06-2016
Đề ơi là đề

Đề ơi là đề

Số là hôm qua hắn đánh trúng được đầu bảy nên hôm nay hắn chủ chi vụ nhậu

25-06-2016