Polaroid
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 6 đánh giá )

Liên Thành quyết - Kim Dung - Chương 24 - Môn Đao Pháp Xuất Quỷ Nhập Thần

↓↓
Thanh huyết đao vung lên. Cả con người béo mập lẫn cây bổng bị chặt làm bốn đoạn.


Những người kia thấy hắn bị thảm tử, cực kỳ kinh hãi, bất giác bật tiếng la hoảng.


Huyết Đao lão tổ bản tâm muốn làm cho mọi người sợ hãi lùi lại, rồi lão xoay tay cắp Thủy Sanh ngang lưng co giò chạy về phía Địch Vân. Chàng đã dắt ngựa đi tới.


Thủy Sanh hoảng hốt la:

bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


– Ác tăng! Buông ta ra, buông ta ra!


Nàng vung quyền lên đấm vào lưng lão.


Kiếm pháp của Thủy Sanh rất tinh nhuệ, nhưng thoi quyền của nàng bất lực.


Da thịt Huyết Đao lão tổ vừa rắn vừa dầy nên bị nàng đấm mà lão vẫn thản nhiên như chẳng thấy gì. Chân lão dài vọt đi một bước đã ra xa nửa trượng. Lão chỉ nhô lên hụp xuống mấy cái đã tới bên Địch Vân.


Uông Khiếu Phong đang sử môn Khổng tước khai bình một cách rất cấp bách. Trong lúc nhất thời, gã không thu chiêu về được ngay vẫn tiếp tục múa những thức "Đông triển cẩm vũ", "Tây dịch thúy linh", "Nam nghinh diệm hương", "Bắc hồi thần phong".


Gã thấy Thủy Sanh lại bị cướp, vội chạy rượt theo. Thanh trường kiếm trong tay tuy vẫn múa lên không ngớt, nhưng chẳng thành chương pháp nào hết.


Huyết Đao lão tổ nhấc Địch Vân đặt lên lưng ngựa vàng, rồi để Thủy Sanh ngồi ở phía trước chàng. Lão khẽ dặn:


– Bốn con quỷ vừa kêu réo đều là kình địch ghê gớm. Ngươi phải giữ con nhỏ này làm con tin, đừng để thị chạy mất.


Lão nói rồi nhảy lên lưng ngựa trắng cho chạy về phía đông.


Những tiếng hô "Lạc Hoa Lưu Thủy, Lạc Hoa Lưu Thủy" đã tới gần. Có lúc một người hô riêng rẽ, có lúc hai người, ba người rồi bốn người cùng hô.


Thủy Sanh la gọi:


– Biểu ca, biểu ca! Mau mau lại cứu tiểu muội.


Nàng lại lớn tiếng hơn:


– Gia gia! Gia gia! Mau đến cứu hài nhi!


Nhưng nàng nhìn thấy biểu ca lọt lại mỗi lúc một xa ở phía sau ngựa.


Cặp ngựa vàng và ngựa trắng của Linh Kiếm song hiệp là giống Đại Uyển tuấn mã lực trong hàng vạn mới được một con. Ngày thường hai người tự hào về ngựa của mình đã chạy nhanh lại dai sức. Trên đời khó kiếm được con thứ ba như vậy. Nhưng lúc này lại bị địch nhân sử dụng, giống súc sinh chẳng biết gì, vẫn chạy thật lẹ như lúc chủ cưỡi. Ngựa càng chạy mau càng chóng xa cách Uông Khiếu Phong.


Uông Khiếu Phong thấy không thể đuổi kịp được, miệng không ngớt la gọi:


– Biểu muội! Biểu muội!


Một bên hô "Biểu ca", một người hô "Biểu muội", thanh âm rất bi thảm thê lương khiến Địch Vân sinh lòng bất nhẫn, những muốn đẩy Thủy Sanh xuống ngựa, nhưng nghĩ tới lời Huyết Đao lão tổ vừa dặn:


Bọn người sắp đến đều là kình địch ghê gớm, phải giữ con nhỏ này làm con tin, đừng để thị chạy mất. Chàng sợ buông tha Thủy Sanh để Huyết Đao lão tổ nổi giận thì thật nguy hiểm. Chàng biết lão tàn nhẫn vô cùng, giết người như mổ con gà con chó.


Sau chàng lại nghĩ nếu bọn phụ thân của Thủy Sanh bốn người mà đuổi kịp thì mình nhất định không thoát chết.


Trong lúc nhất thời, chàng ngần ngừ không tìm ra quyết định. Chàng nghe tiếng Thủy Sanh la gọi "Biểu ca" đã kiệt lực khan tiếng. Lòng chàng se lại nghĩ thầm:


– Mối tình ái giữa hai người cực kỳ thâm trọng mà bị kẻ khác chia lìa. Giữa ta và sư muội... ha ha! Ta và sư muội cũng đã ở trong tình trạng này, nhưng nàng đối đãi với ta có bao giờ được như Thủy cô nương đối với biểu ca?


Nghĩ tới đây, chàng không khỏi thương tâm, miệng lẩm bẩm:


– Cô đi đi!


Chàng đưa tay đẩy một cái cho nàng rớt xuống.


Không ngờ Huyết Đao lão tổ tuy chạy trước dẫn đường mà vẫn lưu tâm đến con ngựa đằng sau. Lão thấy tiếng la gọi của Thủy Sanh đột nhiên dừng lại rồi tiếng la "úi chao!". Một người rớt xuống đất.


Lão cho là Địch Vân bị gẫy chân không kiềm chế được Thủy Sanh liền quay ngựa lại.


Người Thủy Sanh đang rớt xuống, khẽ nhảy lên một cái là đứng vững. Lập tức nàng co giò chạy như điên về phía Uông Khiếu Phong.


Hiện giờ hai bên đã cách nhau ngoài năm chục trượng. Một người chạy từ đông qua tây, một người chạy từ tây qua đông, mỗi lúc một gần.


Một người la "Biểu ca", một người hô "Biểu muội", kể sao cho xiết nỗi vui mừng!


Huyết Đao lão tổ mỉm cười nói:


– Để thị hoan hỷ một lúc.


Lão dừng ngựa không nhúc nhích.


Khi thấy Uông Khiếu Phong còn cách Thủy Sanh không đầy hai chục trượng, mới thúc vế vào bụng ngựa, hú lên một tiếng, tung ngựa rượt theo Thủy Sanh.


Địch Vân khiếp sợ giục thầm trong bụng:


– Chạy cho mau! Chạy cho mau!


Phía đối diện còn mấy hán tử sống sót thấy Huyết Đao lão tổ ngậm đao trong miệng, vọt ngựa xông lại, đồng thanh hô lớn:


– Chạy cho mau! Chạy cho mau!


Thủy Sanh nghe tiếng vó ngựa dồn dập ở sau lưng mỗi lúc một gần. Nhưng hai người hết sức chạy, Thủy Sanh trong chớp mắt đã tiếp cận Uông Khiếu Phong.


Nàng chạy cơ hồ muốn bể ngực. Hai gối mỏi rời không biết té lúc nào, song nàng vẫn gắng gượng chống đỡ.


Đột nhiên Thủy Sanh cảm thấy con ngựa trắng thở phì phì vào sau lưng. Tiếp theo Huyết Đao lão tổ cười hỏi:


– Còn trốn được nữa không?


Thủy Sanh vươn hai tay ra, nhưng Uông Khiếu Phong còn ở ngoài hai trượng, tay trái Huyết Đao lão tổ đã nắm lấy đầu vai nàng.


Thủy Sanh bật tiếng la hoảng, muốn khóc òa lên.


Bỗng nghe thanh âm từ ái rất quen thuộc la gọi:


– Sanh nhi! Sanh nhi đừng sợ. Gia gia đến cứu đây.


Thủy Sanh nghe rõ tiếng phụ thân, nàng mừng quýnh, phấn khởi tinh thần.


Một luồng khí lực không hiểu từ đâu đem lại khiến nàng nhảy một cái ra xa hơn trượng.


Huyết Đao lão tổ đã bám được vào vai nàng mà còn bị tuột mất.


Uông Khiếu Phong xổ về phía trước. Hai người tay trái đã bắt lấy nhau.


Uông Khiếu Phong tay mặt cầm trường kiếm vung lên thành một bông kiếm hoa. Gã mừng thầm lẩm bẩm:


– Trời còn tựa khiến sư phụ chạy đến kịp thời. Bây giờ không sợ bọn dâm tăng ác ma nữa.


Huyết Đao lão tổ cười khành khạch phóng huyết đao ra.


Uông Khiếu Phong vội vung trường kiếm lên gạt.


Đột nhiên thanh huyết đao lấp loáng ánh hồng chuyển cong đi như một cái đai mềm nhũn đè xuống lưỡi kiếm. Mũi đao hớt về phía bàn tay gã.


Nếu Uông Khiếu Phong không buông tay bỏ kiếm thì một bàn tay sẽ thành tàn phế.


Trong lúc hoang mang, gã biến chiêu rất mau lẹ, nhả luồng kình lực ở lòng bàn tay ra, liệng trường kiếm về phía địch nhân.


Huyết Đao lão tổ bật ngón tay trỏ bên trái cho thanh trường kiếm bắn về phía một lão già ở mé tây. Tay mặt lão cầm huyết đao hươi ra phía trước chém vào mặt Uông Khiếu Phong.


Uông Khiếu Phong phải ngửa người về phía sau để né tránh, chẳng thể không buông tay Thủy Sanh ra.


Huyết Đao lão tổ vươn tay trái nắm lấy mình Thủy Sanh nhấc bổng lên đặt ngang trên yên ngựa.


Lão không bắt đầu ngựa quay lại mà cho xô về phía trước xông tới trước mặt quần hào ở Trung Nguyên.


Mấy hán tử cản đường thấy Huyết Đao lão tổ phóng ngựa xông lại, kêu rầm lên, tản sang hai bên.


Huyết Đao lão tổ miệng phát ra những tiếng u ú quái gở, chém ngã một hán tử rồi tung ngựa quanh đi một vòng cho chạy về phía Địch Vân.


Đột nhiên mé tả bóng sáng lấp loáng. Thanh trường kiếm dưới ánh trăng phản chiếu hào quang lóa mắt. Một luồng kiếm quang lạnh lẽo phóng tới trước ngực lão.


Huyết Đao lão tổ xoay đánh soạt một tiếng. Đao kiếm đụng nhau làm chấn động hổ khẩu tê chồn.


Huyết Đao lão tổ lẩm bẩm:


– Nội lực ghê gớm quá!


Giữa lúc ấy mé hữu lại có thanh trường kiếm đưa tới. Đường kiếm này rất kỳ dị. Mũi kiếm vạch thành những vòng tròn trước lớn sau nhỏ dần lại, không ai nhìn rõ kiếm chiêu nhằm vào chỗ nào.


Huyết Đao lão tổ kinh hãi la thầm:


– Thái Cực kiếm danh gia đã tới.


Lão vận kình ra tay mặt, cũng vung thanh huyết đao thành vòng tròn. Vòng đao vòng kiếm đụng nhau bật lên những tiếng choang choảng. Tia lửa bắn tung tóe.


Đối phương quát lớn:


– Hảo đao pháp!


Rồi nhảy sang bên né tránh.


Người này là một đạo nhân mình mặc áo hạnh hoàng đạo bào.


Huyết Đao lão tổ cũng la lên:


– Kiếm pháp của đạo trưởng hay quá!


Người đứng mé tả quát:


– Buông con gái ta xuống.


Cả kiếm lẫn chưởng hai luồng kình lực đều xô tới.


Địch Vân ở đằng xa ngó thấy Huyết Đao lão tổ lại bắt được Thủy Sanh và đang bị hai người giáp kích.


Lão mé tả râu trắng như bạc, tướng mạo tuấn nhã, miệng không ngớt la:


– Buông con ta xuống!


Lão là phụ thân của Thủy Sanh.


Chàng lại thấy hắn mỗi lần tiếp một chiêu kiếm, người lão lảo đảo, dường như nội lực sút kém đối phương.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Truyện Dạy Dỗ Vị Hôn Phu có cốt truyện hơi lạ so với những truyện teen cùng thể

22-07-2016 50 chương
Khi xương rồng nở hoa

Khi xương rồng nở hoa

Tôi ngồi chống cằm bên cửa sổ, nhìn chậu xương rồng đặt trên bệ, nhớ lại cách

23-06-2016
Mắt kính

Mắt kính

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Anh là

25-06-2016
Ghen...

Ghen...

Trên đời này, nếu có cuộc thi coi ai ghen tuông dữ nhất thì chắc vợ tôi thể nào cũng

29-06-2016