Polly po-cket
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 63 đánh giá )

Liên Thành quyết - Kim Dung - Chương 19 - Không Thịt Heo Nhà Sư Ăn Thịt Chuột

↓↓
Chàng vừa hát vừa tiến đến trước mặt Bảo Tượng. Tuy chàng miễn cưỡng làm bộ thản nhiên, nhưng trái tim chàng đập loạn lên sắc mặt cũng hơi tái đi.


Bảo Tượng không phát giác ra tâm tình của Địch Vân, hắn cười hề hề hỏi:


– Tên chó đẻ A Tam kia! Người đi kiếm gì cho đại sư phụ ăn rồi đại sư phụ sẽ trọng thưởng. Có thịt heo mập không?


Địch Vân lắc đầu hát:

bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


– Ở nơi hoang dã không heo...


Chàng toan hát tiếp, Bảo Tượng quát lên:


– Có thì ngươi bảo là có, không thì nói là không. Ta không cho ngươi hát nữa.


Địch Vân thè đầu lưỡi ra làm bộ quỷ nhát, đáp:


– Thằng chó ghẻ A Tam này quen hát sơn ca rồi, nói năng không thuận miệng. Đại sư phụ Ơi! Nơi đây phía trước chẳng có thôn trang, phía sau không quán bán hàng. Trong vòng mười dặm chẳng có một nhà nào, đại sư phụ đừng nói chuyện ăn heo mập nữa, ngay cơm trắng rau xanh cũng khó lòng kiếm ra.


Chàng dừng lại một chút rồi tiếp:


– Cách đây chừng mười lăm dặm về phía tây tới một tòa thị trấn khá lớn. Ở đó có rượu có thịt, có gà có cá. Đại sư phụ muốn thứ gì sao không tới đó?


Địch Vân tự biết lúc này không đủ sức giết Bảo Tượng để trả mối thù hắn đã chém vào thi thể Đinh Điển, chàng chỉ mong hắn tin lời đi về phía tây tìm ăn.


Có rượu thịt càng hay mà không thì mổ con gà con vịt cũng được.


Địch Vân trong lòng lúc nào cũng nhớ Đinh Điển. Chàng vừa nói vừa tiến vào trong điện thì thấy thi thể Đinh Điển đã bị Bảo Tượng kéo ra khỏi gầm thần đàn. Áo quần Đinh Điển bị xé nhiều chỗ, hiển nhiên Bảo Tượng đã sục tìm trong mình y.


Địch Vân rất đỗi bi ai mà phải hết sức che dấu. Chàng ấp úng hỏi:


– Người này... chết rồi... Đại sư phụ! Có phải... đại sư phụ đã đánh chết không?


Bảo Tượng thấy thần sắc chàng biến đổi liền cho là chàng trông thấy người chết mà phát khiếp. Lão bật tiếng cười đanh ác hỏi:


– Không phải ta đánh chết đâu. Người lại đây nhìn xem là ai? Ngươi có nhận được y không?


Địch Vân giật mình kinh hãi, chàng tưởng lão đã khám phá ra hành tung của mình nên không khỏi chột dạ.


Nếu chàng không quyết định bảo vệ thi thể Đinh Điển thì đã co giò chạy trốn rồi. Chàng gắng gượng trấn tĩnh đáp:


– Người này tướng mạo rất đặc biệt, không phải ở bản xứ.


Bảo Tượng cười nói:


– Dĩ nhiên y không phải là người ở đây.


Đột nhiên lão lớn tiếng:


– Này! Đi kiếm gì cho ta ăn. Nếu ngươi không nghe lời thì hãy thử coi Phật gia có lấy cái mạng chó má của ngươi?


Địch Vân thấy thi thể Đinh Điển tạm thời chưa việc gì, cũng yên lòng được một chút, liền đáp:


– Dạ dạ!


Chàng trở gót toan đi, bụng bảo dạ:


– Ta hãy tạm lánh một lúc. Hàng nửa ngày hắn chưa thấy ta trở về, đói không chịu được, tất tự động đi tìm thực vật. Chắc hắn chẳng đem thi thể Đinh đại ca đi làm chi? Hắn đã lục soát trong người y chẳng thấy gì là chán rồi.


Không ngờ chàng mới đi được hai bước, Bảo Tượng lại quát hỏi:


– Đứng lại! Ngươi định đi đâu?


Địch Vân đáp:


– Tiểu tử đi mua đồ ăn cho đại sư phụ.


Bảo Tượng nói:


– Hay lắm! Hay lắm! Ngươi đi chừng bao lâu sẽ trở về?


Địch Vân đáp:


– Tiểu tử đi rất mau, chỉ một lúc là trở về ngay.


Bảo Tượng giục:


– Vậy ngươi đi đi!


Địch Vân quay lại ngó thi thể Đinh Điển một lần nữa rồi đi ra cửa miếu.


Chàng vừa đi hai bước đột nhiên sau lưng có tiếng gió thổi tới.


Bốp bốp hai tiếng vang lên. Hai bên má chàng đều bị đánh một cái bạt tai.


May mà Bảo Tượng cho chàng là một hán tử quê mùa không hiểu võ công.


Lão không muốn giết chàng nên hạ thủ nhẹ tay. May hơn nữa Bảo Tượng thân pháp rất mau lẹ, vừa ra tay đánh trúng khiến chàng chẳng kịp né tránh, không thì chàng tất để lộ sơ hở.


Nên biết Địch Vân cân não không được linh mẫn. Khi gặp biến cố thảng thốt, dĩ nhiên tự động né tránh, không kịp nghĩ tới mình đang giả vờ là người không biết võ.


Địch Vân giật mình kinh hãi ấp úng:


– Lão... lão...


Chàng nghĩ bụng:


– Hắn đã khám phá ra hành động ta thi hành thì chỉ có đường liều mạng.


Lại nghe Bảo Tượng nói:


– Trong mình ngươi có bao nhiêu tiền bạc? Hãy lấy cho ta coi?


Địch Vân ngập ngừng:


– Tiểu tử... tiểu tử...


Bảo Tượng tức giận nói:


– Mình ngươi trơ trọi thì hẳn là một đứa nghèo kiết chẳng có một đồng. Coi bộ mặt thối tha của ngươi thì còn tìm đâu ra tiền bạc? Hừ! Ngươi bảo đi mua đồ ăn cho ta, phải chăng cố ý trốn chạy?


Địch Vân nghe lão nói vậy lại hơi yên lòng, nghĩ bụng:


– Té ra hắn chỉ khám phá ra mình đi mua thức ăn là giả. Cái đó không quan hệ.


Bảo Tượng lại hỏi:


– Thằng trọc vừa bảo ta trong vòng mười dặm không có nhà ở mà sao lại nói chỉ đi trong chốc lát là mua được đồ ăn trở về? Chẳng phải hiển nhiên ngươi đã gạt ta là gì? Này này! Ngươi nói thật đi, ngươi tính thế nào?


Địch Vân ấp úng đáp:


– Tiểu tử... tiểu tử sợ đại sư phụ quá, muốn trốn về nhà.


Bảo Tượng cười hô hố vỗ vào trước ngực đầy lông đen hỏi:


– Sợ gì? Ngươi sợ ta ăn thịt hay sao?


Lão nhắc tới chuyện ăn, trong bụng lại càng đói meo. Lão lảm nhảm nói luôn mấy câu:


– Sợ ta ăn thịt ngươi hay sao? Sợ ta ăn thịt ngươi hay sao?


Lão nói mấy câu này, đột nhiên mắt lộ hung quang, ngắm nghía Địch Vân từ đầu xuống đến gót chân.


Nhãn quang của lão khiến cho toàn thân Địch Vân nổi da gà. Chàng đã đoán được trong lòng tên ác tăng nẩy ra chủ ý gì rồi.


Bảo Tượng lúc này quả nhiên đang nghĩ bụng:


– Mùi vị thịt người chẳng có gì là dở. Tim gan người lại càng ngon. Trước mắt ta gã là một con heo. Sao ta không làm thịt?


Địch Vân trong lòng hồi hộp la thầm:


– Ta bị hắn giết đến nơi rồi. Coi bộ tịch tên ác tăng này hiển nhiên muốn giết ta để nấu ăn. Nếu vậy thì oan uổng quá. Ta đành phải liều mạng với lão.


Nhưng chàng có liều mạng thì cũng bị giết. Sau khi bị giết chàng vẫn bị lão ấn vào bụng chứ chẳng khác gì?


Bỗng thấy cặp mắt Bảo Tượng càng lộ hung quang ghê gớm! Hắn cười khành khạch tiến về phía Địch Vân.


Địch Vân thấy Bảo Tượng đi từng bước đến áp bức. Bộ mặt lão trở nên hung ác khủng khiếp. Chàng cũng lùi dần từng bước.


Bảo Tượng cười nói:


– Ha ha! Con quỷ ốm nhắt này! Thịt ngươi chắc là không ngon rồi. Xác chết kia còn mập hơn nhiều, đáng tiếc thịt người chết có chất độc không thể ăn được.


Chẳng có heo mập, đành ăn thịt heo gầy vậy.


Lão vươn tay nắm lấy cánh tay trái Địch Vân.


Địch Vân dẫy dụa nhưng không thoát ra được.


Trong khoảnh khắc này, lòng chàng vừa nóng nảy vừa khiếp sợ không bút nào tả xiết.


Trải qua mấy năm bị hành hạ khổ sở, Địch Vân đã không biết sợ chết nữa, nhưng chàng nghĩ tới mình bị tên ác tăng ăn thịt sống nuốt vào bụng, người chàng không rét mà run.


Bản tính Bảo Tượng đã rất hung tàn lại cực lười biếng. Lão thấy Địch Vân biến thành miếng thịt trốc thớt, chẳng còn cách nào trốn thoát ra được, liền nghĩ đến bắt chàng đun nước sôi trước rồi hãy ra tay hạ sát. Chỉ đáng tiếc chàng không thể tự mổ mình rồi nấu thành một bát thịt lớn, hay tay bưng lên dưng cho lão.


Lão liền nói:


– Muốn giết ngươi ăn thịt, ta có hai cách. Một là cắt thịt đùi ngươi vừa nướng vừa ăn. Như vậy thì ngươi đau khổ quá. Còn cách thứ hai là chặt một đao hạ sát ngươi bỏ vào nồi nấu canh. Ngươi tính cách nào hay?


Địch Vân nghiến răng đáp:


– Lão... lão muốn giết ta ư? Lão à lão là một tên ác hòa thượng à lão là một tên ác hòa thượng!


Đầy bụng oán khí, chàng muốn lớn tiếng thóa mạ một phen, nhưng lại sợ lão tức giận bắt mình phải chịu cái đau khổ xẻo thịt dần, nên không dám thóa mạ.


Bảo Tượng cười nói:


– Được lắm! Ngươi biết vậy là hay. Ngươi biết vậy là hay. Ngươi càng nghe lời ta càng được chết mau lẹ. Ngươi mà quật cường thì càng khổ sở.


Lão dừng lại một chút rồi tiếp:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Niềm quên quen thuộc

Niềm quên quen thuộc

Vợ không thay đổi được ý định của anh, đành ấm ức đi đến khách sạn. Trong bữa

29-06-2016
Lạc lối

Lạc lối

Tôi là ai? Tôi từ đâu đến? Tháng ngày hôm nay đã là bao nhiêu rồi? Tuyết vẫn còn rơi

24-06-2016
Anh sẽ đi cùng em chứ?

Anh sẽ đi cùng em chứ?

Con gái khi yêu, đúng là điên, chẳng lo cho bản thân mình, chỉ lo không về gặp được

26-06-2016
Như cánh bằng lăng

Như cánh bằng lăng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Đời sinh viên") Ai cũng có một chuyện

24-06-2016
Tím trắng

Tím trắng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Ngày chủ nhật của ba

Ngày chủ nhật của ba

(khotruyenhay.gq) - Ba, ba... mày muốn giống như ba mày hả??? Mẹ My lườm My một cái rồi

29-06-2016
Hồ xanh phẳng lặng

Hồ xanh phẳng lặng

Sinh nhật 18 tuổi, trong sự ngạc nhiên của tôi, thằng bé chủ động xin tôi được làm

27-06-2016
Đánh rơi quá khứ

Đánh rơi quá khứ

Nó và cậu chơi thân với nhau từ hồi còn ở nhà trẻ. Nó khóc, cậu dỗ dành. Nó bị

23-06-2016