Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 108 đánh giá )

Liên Thành quyết - Kim Dung - Chương 19 - Không Thịt Heo Nhà Sư Ăn Thịt Chuột

↓↓

– Này! Tên chó ghẻ A Tam! Ngươi xuống nhà bếp lấy cái chảo gang đổ đầy nước vào rồi đun sôi lên.

bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Địch Vân đã biết lão muốn giết mình nấu ăn, nhưng cũng hỏi:


– Đun chảo nước sôi để làm gì?


Bảo Tượng cười khanh khách đáp:


– Cái đó ngươi bất tất phải hỏi làm chi. Lẹ lên! Lẹ lên!


Địch Vân nói:


– Muốn đun nước sôi thì để nguyên trong bếp mà đun hay hơn. Lấy chảo lên đây không tiện.


Bảo Tượng tức giận đáp:


– Ta đã bảo ngươi làm gì thì cứ thế mà làm. Sao ngươi còn dám dạy khôn?


Lão vừa nói vừa vung chưởng tát vào mặt chàng một cái thật mạnh. Tiếp theo lại co chân đá chàng lộn đi mấy vòng.


Địch Vân vừa lăn lộn dưới đất vừa nghĩ bụng:


– Hắn bảo ta đun nước sôi, ta càng có cơ hội. Chờ nước sôi rồi ta bưng lên dội vào người hắn. Hắn mình trần trùng trục tất phải chết ngay.


Trong lòng đã có chủ ý, chàng không sợ gì nữa, liền cúi đầu đi xuống bếp lấy một cái chảo gang.


Bảo Tượng cũng theo sau vì lão sợ chàng thừa cơ hội tẩu thoát.


Địch Vân thấy chảo này bị bể một mảnh chỉ còn đựng được nửa chảo nước.


Uy lực nửa chảo nước sôi quả nhiên không bằng chảo đầy. Chàng sợ không dội chết được tên ác tăng, nhưng lại nghĩ đến dù lão không chết thì cũng phải bỏng đến sống dở chết dở càng hay.


Trước hết chàng hứng nước mưa ở mái hiên rửa sạch chảo rồi đổ đầy nước mưa vào cho đến chỗ chảo bể mới thôi.


Bảo Tượng cất tiếng khen:


– Hay lắm! Hay lắm! Thằng chó ghẻ A Tam này giỏi quá! Ta chẳng thể bỏ không ăn thịt ngươi được. Ngươi làm việc mau lẹ mà lại sạch sẽ. Quả là một tay hảo thủ!


Địch Vân nhăn nhó cười đáp:


– Đa tạ đại sư phụ quá khen.


Chàng lượm bảy, tám viên gạch bắc bếp rồi đặt chảo gang lên trên.


Trong tòa phá miếu rất nhiều bàn ghế gẫy cùng kèo cột tàn hủy. Địch Vân nóng lòng quyết sinh tử với Bảo Tượng, nên chàng hành động mau lẹ, không chần chờ gì nữa.


Chàng lượm những mảnh gỗ xếp xuống dưới gầm chảo. Nhưng còn vấn đề tìm lửa vẫn khó giải quyết.


Trong miếu tuyệt không còn một chút hỏa chủng. Bảo Tượng đem theo mồi lửa lại bị mưa rào làm cho ướt hết, không dùng được nữa.


Địch Vân giơ hai tay lên tỏ ra hết đường kiếm lửa.


Bảo Tượng hỏi:


– Sao? Không có lửa ư? Ta nhớ trong mình hắn có mà.


Lão vừa nói vừa trỏ vào thi thể Đinh Điển.


Địch Vân thấy Đinh Điển bị Bảo Tượng chém xuống đùi làm cho máu thịt bầy nhầy, trong lòng nổi cơn bi phẫn. Chàng quay đầu lại trợn mắt lên nhìn lão, hận mình chẳng thể nhảy lại cắn lão mấy miếng.


Bảo Tượng khác nào mèo đã bắt được chuột, muốn giỡn chơi một lúc rồi mới ăn thịt. Hắn thấy Địch Vân phẫn nộ cũng không thèm để ý, cười khà khà nói:


– Ngươi vào kiếm đi! Nếu không có lửa, đại hòa thượng ăn thịt sống cũng được.


Địch Vân cúi xuống thò tay móc túi Đinh Điển quả nhiên sờ thấy hai vật cứng rắn. Chính là một thanh hỏa đao và một miếng đá lửa. Chàng tự hỏi:


– Khi hai người chúng ta ở trong ngục, bên mình Đinh đại ca không có hỏa chủng. Chẳng hiểu những cái này tự đâu mà ra?


Chàng cầm thanh hỏa đao ngó thấy trên có khắc một hàng chữ chiêu bài "Kinh Châu Lão Hợp Hưng Ký".


Bây giờ chàng mới nhớ ra chàng cùng Đinh Điển vào tiệm sắt để chặt xiềng khóa. Hợp Hưng là chiêu bài của tiệm sắt đó. Nguyên Đinh Điển biết sau khi ra khỏi ngục rất cần dùng hỏa chủng nên tiện tay đã lấy hỏa đao, hỏa thạch ở tiệm sắt.


Địch Vân tay cầm hỏa chủng, bụng bảo dạ:


– Đinh đại ca lo nghĩ rất chu đáo. Y lấy hỏa đao hỏa thạch tưởng để cùng ta sử dụng khi bôn tẩu giang hồ. Nào ngờ y chưa dùng tới lần nào đã hồn về chín suối.


Chàng ngơ ngác ngó hỏa đao hỏa thạch, bất giác tuôn đôi hàng lệ.


Bảo Tượng tuyệt không nghi ngờ giữa chàng và Đinh Điển có mối thâm giao tha thiết hơn tình cốt nhục. Lão cho là chàng đã thấy hỏa chủng biết mình sắp chết đến nơi nên không nhịn nổi mối bi thương mà phải sa lệ.


Lão liền cười ha hả giục:


– Qúy thể của đại hòa thượng cực kỳ trân quý, giá đáng nghìn vàng. Mấy kiếp trước ngươi đã khéo tu hành mới được lòng dạ của đại hòa thượng làm quan tài bọc xác, lại lấy da bụng của đại hòa thượng làm phần mô. Thế là phước bảy mươi đời nhà ngươi rồi. Ngươi thật tốt số! Thật là tốt số! Mau nhóm lửa đi thôi!


Địch Vân không nói gì nữa. Chàng lượm nhưng mảnh giấy vàng cũ kỹ rải rác trong miếu để làm mồi châm lửa.


Đá lửa quệt lên, lửa cháy vào giấy vàng. Những chữ trên giấy liền lộ ra.


Nguyên đây là những quẻ thẻ. Địch Vân đọc được những chữ "Hạ hạ", "cầu quan bất thành", "hôn nhân nan hài", "xuất hành bất lợi", "tật bệnh nan dũ"...


nghĩa là "xấu lắm", "cầu quan không thành", "hôn sự khó nên", "ra đi bất lợi", "tật bệnh khó qua"...


Chỉ trong khoảnh khắc ngọn lửa cháy tàn mấy tờ giấy thẻ.


Địch Vân lẩm bẩm:


– Suốt đời ta toàn gặp điều bất hạnh, chẳng cần cầu thần xin thẻ (xâm) cũng đã biết rồi.


Ngọn lửa ở những giấy thẻ bén vào củi gỗ mỗi lúc một cháy to.


Nước ở trong chảo gang từ từ sủi bọt. Địch Vân biết chảo nước này chỉ trong khoảng thời gian cháy tàn nén hương là sôi sục. Lòng chàng rất đỗi khẩn trương, hết nhìn chảo nước lại ngó Bảo Tượng mình trần trùng trục.


Chàng nghĩ tới cuộc sinh tử tồn vong của mình là ở trong cử động này, bất giác hai tay chàng run lên.


Quả nhiên chẳng mấy chốc hơi trắng bốc lên ngùn ngụt, nước trong chảo sôi ùng ục.


Địch Vân đứng ngay người lên hai tay bưng chảo gang muốn dội nước sôi lên Bảo Tượng.


Dè đâu chàng vừa chuyển động thân hình, Bảo Tượng đã phát giác. Lão chìa mười đầu ngón tay chụp vào cổ tay Địch Vân, lớn tiếng quát hỏi:


– Ngươi làm gì thế này?


Địch Vân không quen nói dối, vận nội lực định hất chảo nước vào Bảo Tượng. Nhưng cổ tay chàng bị nắm giữ chẳng khác gì đóng đai sắt không chuyển động được chút nào.


Nếu Bảo Tượng muốn dội chảo nước sôi lên đầu Địch Vân thì chẳng khó gì.


Lão chỉ hất cánh tay một cái là xong. Nhưng lão lại tiếc nửa chảo nước sôi dội chết tên chó ghẻ A Tam này, phải đun nước khác làm phiền cho lão.


Lão liền gia tăng kình lực thêm một chút vào hai cánh tay rồi bằng bặn hạ thấp xuống, đặt chảo nước vào chỗ cũ. Đoạn lão quát:


– Buông tay ra.


Địch Vân khi nào chịu buông. Hai tay chàng vận kình lực định giật chảo nước.


Bảo Tượng liền vung quyền quét ngang một cái. Địch Vân phải buông tay té ngửa xuống, đầu chúi vào gầm bàn thờ, chân đập trúng bàn đánh "binh" một tiếng.


Bảo Tượng lẩm bẩm:


– Thằng chó ghẻ này thủ kình không đến nỗi kém cỏi.


Lão không nghĩ gì nữa, lớn tiếng quát:


– Lão gia phải mổ ngươi. Khôn hồn thì cởi áo ra để lão gia khỏi mất công.


Địch Vân ở dưới gầm thần đàn định kiếm cái gì làm binh khí để liều mạng với ác tăng, bỗng ngó thấy bên chân thần đàn có hai con chuột nằm ngửa bụng lên đang giẫy chết.


Chàng khác nào người ở trong bóng tối bỗng ngó thấy tia sáng liền hỏi:


– Tiểu tử bắt hai con chuột làm thang để đại sư phụ ăn cho đỡ đói được không?


Bảo Tượng hỏi lại:


– Ngươi bảo sao? Chuột ư? Còn sống hay chết?


Địch Vân sợ lão không chịu ăn chuột chết, vội đáp:


– Dĩ nhiên là chuột sống, chúng đang giẫy mạnh lắm, nhưng bị tiểu tử bóp chặt sắp chết đến nơi.


Chàng liền chụp lấy hai con chuột giơ lên cho lão coi.


Bảo Tượng trước kia đã từng ăn thịt chuột, mùi vị giống vật này không khác thịt heo mấy. Lão thấy hai con chuột không được béo mập, liền nghĩ đến trong tòa phá miếu này chẳng có gì cho chúng ăn nên mới gầy nhom.


Lão trầm ngâm chưa quyết định thì Địch Vân lại nói tiếp:


– Đại sư phụ! Tiểu tử lột da chúng nấu thành bát thang lớn. Tiểu tử xin làm thật lẹ và thật ngon.


Bảo Tượng vốn tính đại lãn mà phải động thủ giết người, lại phải rửa sạch chặt ra từng khúc mới nấu được thì không khỏi làm phiền cho lão. Lão nghe Địch Vân nói nấu thang chuột cho mình, rất lấy làm vừa lòng đáp:


– Hai con ăn không đủ, ngươi phải bắt thêm vài con nữa.


Địch Vân nghĩ bụng:


– Hiện giờ ta mất hết võ công, chân tay không linh hoạt thì bắt chuột làm sao được?


Nhưng đây là một chút sinh cơ xuất hiện, khi nào chàng chịu bỏ qua, vội đáp:


– Đại sư phụ! Tiểu tử hãy nấu hai con này cho đại sư phụ ăn đỡ rồi tiểu tử sẽ bắt thêm.


Bảo Tượng gật đầu đáp:


– Thế cũng được. Chỉ cần ngươi kiếm cho ta một bữa no là ta tha mạng.


Địch Vân chui ra khỏi gầm bàn thờ nói:


– Đại sư phụ cho tiểu tử mượn thanh đao để chặt đầu chuột.


Bảo Tượng trong lòng vẫn chẳng coi thằng trọc quê mùa này vào đâu, lại nhìn thấy hai con chuột đang run rẩy, quả không phải chuột chết, liền trỏ tay vào thanh đơn đao bảo chàng:


– Ngươi cầm lấy mà dùng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bạn già

Bạn già

........Đến bây giờ mới nói câu "Xin lỗi...". Liệu có quá trễ

25-06-2016
Vị tình yêu

Vị tình yêu

Anh – người làm tôi tin vào tình yêu. Trước đây tôi luôn nói không tin vào tình yêu.

24-06-2016
Ngoại

Ngoại

Ngoại nó lẳng lặng ra đi, để lại cho nó hằng hà những kỉ niệm... *** Nó nhìn

27-06-2016
Tự ti

Tự ti

Người ta hay nói mỗi lần tự ti hãy nhìn vào những người thuộc "cấp dưới" của mình

24-06-2016
Một kiểu tâm trạng!

Một kiểu tâm trạng!

Ai cũng vì một chuyện không thành mà đau lòng, chuyện tình cảm không thành là điều dễ

24-06-2016
Nghề nào cũng chán

Nghề nào cũng chán

Đó là câu trả lời của ch. khi đi phỏng vấn việc làm. Người ta hỏi có khi nào chán

23-06-2016

XtGem Forum catalog