Lúc ấy âm thanh lạnh lẽo rùng rợn kia lại vọng lên:
bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Đồ lão nhị ! đã lâu ta không gặp lão. Lão có thay họ đổi tên lần nào nữa không ? Ta nghe âm thanh lão thều thào không còn khí lực gì nữa, dường như tám đường kinh mạch không đủ trọn vẹn. Ngươi chưa đi tìm đất chôn mà còn ở đây lăng nhăng gì thế ?
Thanh âm này lơ lửng trên không rồi gần lại.
Lão ốm o chuyển động thân hình nhìn về phía có thanh âm vọng lại. Lão đẩy Vi Cự Phu và Triển Phi Yên đứng lại phía sau lưng dường như để hộ vệ cho hai người.
Triển Phi Yên cố sức trấn tỉnh tâm thần hỏi:
- Người mới đến là ai vậy ?
Lão ốm o chưa trả lời thì đã thấy một bóng người như ma quỉ ẩn hiện lướt đến phía trước. Còn cách chừng bảy tám thước thì dừng lại.
Càng đến gần, người này trông càng gióng ma quỉ. Người hắn từ từ chuyển động tựa hồ lúc nào cũng muốn bay bổng lên không. Hắn mặc một bộ áo phát ra ánh sáng huyền ảo, mới trông thì êm dịu, nhưng nhìn lâu thì chói mắt.
Mặt mũi người này cũng bị làn ánh sáng do áo mặc loé ra bao phủ, nên trông không được rõ. Nếu chốn trần gian mà có ma quỉ thật, thì người trước mắt này không phải là người mà đúng là ma.
Người này đứng yên rồi bật lên tiếng cười the thé rất quái gở rồi hỏi:
- Đồ lão nhị ! Đôi ta mới chia tay nhau mấy năm nay mà ngươi đã trở nên một người bịnh hoạn thế này ? Lão bị đứt một đường kinh mạch hay là hai đường ?
Lão ốm o lạnh lùng đáp:
- Dĩ nhiên là mới đứt có một đường. Nếu đứt đến hai đương thì còn sống được ư ?
người kia hỏi:
- Thế thì chắc ngươi đã luyện được mônĐoạn mạch thần công rồi phải không ?
Lão ốm o đáp:
- Hẳn thế ! Nếu không thì trông thấy ngươi ta đã phải tránh xa rồi.
Người kia lai cười rộ nói:
- Hay lắm, hay lắm ! Ngày trước chúng ta có ba người thì bản lãnh lão đại hơn hết. Lão nhị với ta thường thường muốn cùng y tranh thắng. Kết quả là một kẻ bôn ba ra hải ngoại, một người lên ẩn núp chốn thâm sơn tại Miêu Cương. Nay lão đại đã chết rồi, chỉ còn lại đôi ta. Chúng mình cũng tỉ đấu xem sao chứ ?
Người kia nói xong, nhưng lão ốm o vẻ mặt nghiêm nghị chẳng nói nửa lời.
Triển Phi Yên nghe hai người đối thoại thì trong lòng không khỏi xao xuyến, trống ngực đánh thình thịch.
Nàng biết câu Lão đại ở miệng người kia nói ra chính là Triển Bất Diệt, phụ thân nàng.
Lão ốm o họ Đồ đương nhiên là người anh em kết nghĩe với phụ thân nàng tên gọi là Vô Ảnh Phi Long Đồ Liên Phong.
Nàng từng nghe mẫu thân mấy lần đề cập đến Vô Ảnh Phi Long tầm vóc khôi ngô đúng là một tay đại hán. Khinh công lão vào hàng tuyệt thế vô song chẳng ai mà không biết tiếng. Môn Xúc địa thành thốn khắp thế gian chỉ mình lão thi triển được ma thôi. Nhưng nàng không hiểu tại sao bây giờ lão trở thành con người gầy còm da bủng bụng sưng, mặt vàng như nghệ, tưởng chừng như người đeo bệnh suốt đời.
Triển Phi Yên chẳng những hiểu rõ lai lịch lão ốm o mà cả con người giống ma quỉ kia là ai nàng cũng biết rõ.
Hắn chính là một tên cự ma ở đất Miêu Cương, biệt hiệu là Độc Long Tôn Giả. Hắn chính là người mà Quản Tam Dương đã chẳng quản đường xa diệu vợi lần mò đến Miêu Cương để xin vào làm đệ tử.
Bỗng nghe Độc Long Tông Giả lớn tiếng hỏi Triển Phi Yên :
- Tiểu cô nương ! Trong lòng cô kinh hãi ta lắm phải không ?
Vô Ảnh Phi Long Đồ Liên Phong hững hờ đáp:
- Y chính là con gái lão đại. Ngươi tưởng y sợ ngươi lắm ư?
Độc Long Tôn Giả rùng mình. đột nhiên hắn rú lên một tiếng quái gở. Tiếng hú của hắn cực kỳ khó nghe như đấm vào tai, khiến cho Triển Phi Yên hoa mắt lên, xây xẩm mặt mày, suýt nữa ngất đi !
Tiếp theo tiếng hú, Độc Long Tôn Giả đột nhiên biến thành làn cầu vồng sắc tro đột nhiên vọt lên không, cao chừng hơn trượng rồi lập tức hạ thấp xuống. Một cái tung lên hạ xuống như vậy hắn đã vượt qua lão ốm o Đồ Liên Phong. đến trước mặt Triển Phi Yên.
Triển Phi Yên vừa cảm thấy một luồng đại lực xô đến trước mặt, người nàng bỗng nhiên lùi lại phía sau. Nàng lùi đúng vào người Vi Cự Phu.
Lúc Độc Long Tôn Giả vọt tới trước mặt Triển Phi Yên, người hắn còn đang lơ lửng trên không đã thò năm ngón tay ra chụp tới trước ngực nàng.
Toàn thân Độc Long Tôn Giả trông như một đám mây sắc tro mờ mịt nên lúc nào hắn vung tay ra như điện chớp, một cách rất đột ngột nàng không nhìn rõ.
Triển Phi Yên trong lúc hoang mang hấp tấp phóng chưởng đánh tới. Nhưng chưởng lực mới phóng ra nửa vời, cổ tay nàng bỗng bị siệt chặt, nàng đã bị Độc Long Tôn Giả nắm được rồi.
Triển Phi Yên rú lên một tiếng kinh khủng;
Lão ốm o Đồ Liên Phong co người lại đẩy cả hai khuỷ tay ra định xô vào Độc Long Tôn Giả.
Độc Long Tôn Giả xoay tay trái đánh lại. Đồ Liên Phong khoanh tay phải đi một vòng phóng chưởng nghênh địch. Tay trái lão vẫn tiệp tục đưa về phía Độc Long Tôn Giả, bắt buộc hắn phải buông Triển Phi Yên ra.
Triển Phi Yên thấy cổ tay mình được tự do liền vội nhẩy tạt ngang ra hơn hai trượng.
Sau một lúc hoảng hồn, nàng trấn tỉnh lại ngẩng mặt nhìn ra thấy Đồ Liên Phong cùng Độc Long Tôn Giả, hai người đứng đối diện không nhúc nhích.
Hai người hiện giờ đứng cách nhau chừng sáu bảy thước. Cứ trông bề ngoài thì họ không tỏ vẻ gì khẩn trương cho lắm.
Lão ốm o Đồ Liên Phong người vẫn xiêu vẹo tưởng chừng như sắp té. Còn Độc Long Tôn Giả vẫn ra vẻ ung dung lẹ làng tựa hồ như muốn bay bổng lên không. người lão trông như một đám khói phất phơ.
Hai người đứng yên không nhúc nhích, hồi lâu Độc Long Tôn Giả mới lên tiếng hỏi:
- Lão nhị ! Lão muốn động thủ thật không?
Đồ Liên Phong đáp:
- Xem chừng không động thủ không xong rồi. Mấy năm nay ta luyện thành công phu Đoạn Mạch thần côngngươi cũng đã thành tựu được môn Hấp Tinh Công mà bảo bãi cuộc động thủ thì không thể được.
Độc Long Tôn Giả thở dài nói:
- Anh em mình ba người kể ra chẳng nên kết nghĩa với nhau từ lúc đầu mới phải. Trái lại ngươi đã giết phụ thân ta, hay ta giết vợ con ngươi, thế thì giữa chúng ta đã thành ra kẻ thù nghịch. Khi động thủ, dĩ nhiên chúng ta chẳng còn nể nang gi nữa có phải hay hơn không ? Có đúng thế chăng ?
Đồ Liên Phong ngửa mặt lên trời cười nói:
- Ai cũng bảo là thiên hạ bao la bát ngát, thế mà bọn ta khó tìm được tay đối thủ. Có đối thủ thì lại là anh em mới thiệt khó cho mình.
Nghe khẩu khí giữa hai người kết nghĩa là Độc Long Tôn Giả và Đồ Liên Phong thì họ cho là trên thế gian này chỉ có anh em họ là võ công cao hơn hết mà thôi. Tuy là những câu khoác lác nhưng tình hình hiện tại thì đúng là thế thiệt.
Độc Long Tôn Giả lùi lại mấy bước nói:
- Lão nhị ! Hấp Tinh Thần Công của ta chuyên hút nội lực người ngoài. Vậy lão phải cẩn thận đừng để đôi bàn tay ta dính vào mình đấy nhé !
Đồ Liên Phong trầm giọng nói:
- Ngươi đừng thấy con người ta lúc nào cũng lảo đảo tưởng chừng như gió thổi ngã mà coi thường. Đoạn Mạch thần công của ta kỳ diệu là ở chỗ đó. Chính ngươi cũng phải cẩn thận mà đối phó mới được.
Trước khi hai lão động thủ đều đã đem chỗ ảo diệu về võ công của mình nói rõ cho đối phương hay. Như vậy thì mối tình kết nghĩa giữa hai người chưa phải là hoàn toàn mất hết, mà họ vẫn còn ấp ủ trong lòng. Nhưng họ không tránh khỏi tính hiếu thắng là tranh hơn thua cho bằng được, để xảy ra những tấn bi kịch. Cái thảm trạng của những kẻ sĩ học võ không ai tránh được là ở chỗ đó.
***
Chương trước | Chương sau