Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 124 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 51 - Độc Long Tôn Giả

↓↓
oOo


Triển Phi Yên bần thần đứng nhìn tám con ngựa sắt nhỏ. Nàng suy nghĩ lại mà vẫn chưa yên bề nào. Vì nếu để ngựa sắt lại chữa cho Cần Quân Hiệp đặng chàng trở thành một nhân vật đệ nhất thiên hạ thì mình phải uổng mạng.


Nàng tưởng chừng như Triển Phi Ngọc đang dương dương tự đắc nhìn mình cười khẩy và lên giọng mỉa mai mình.


Triển Phi Yên ráng trấn tỉnh tinh thần nghĩ đến mình chỉ còn sống được ba ngày. Trong thời gian ngắn ngủi này mình còn đủ làm một việc gì không ? Ruột nàng rối như mớ bòng bong, suy tính mãi mà không sao tìm được manh mối gì để giải quyết.

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lâu lắm, nàng mới đi đến quyết định là đi gặp Cần Quân Hiệp một lần nữa. nàng muốn được mắt thấy thần trí chàng tỉnh táo lại, và được nói với chàng vài câu cuối cùng.


Nghĩ tới đây, Triển Phi Yên bất giác giật mình lẩm bẩm:


- Thế là ta quyết định để tám con ngựa sắt lại để chữa cho chàng rồi ư?


Thực ra, trong tiềm thức Triển Phi Yên đã có ý hy sinh tính mạng mình dàng linh dược điều trị cho Cần Quân Hiệp, nên mới nghĩ tới gặp mặt chàng lần cuối cùng.


Nàng ngẩn người ra một lúc rồi cúi xuống lượm tám con ngựa sắt lên cất vào bọc. Nàng từ từ hít hơi thở để điều hoà khí lực và để cho thanh âm trở lại bình tĩnh hơn, rồi mới cất tiếng gọi:


- Tiền bối ! tiền bối ! vãn bối đã tìm ra quyết định rồi. Tiền bối mau mau xuất hiện.


Nàng gọi luôn hai câu, thì nghe thanh âm lão ốm o từ xa vọng lại:


- Ngươi quyết định thế nào ? Hãy nói cho ta nghe thử !


Triển Phi Yên lại hít mạnh một hơi chân khí rồi đáp:


- Vãn bối quyết định dành linh dược để chữa cho Cần Quân Hiệp.


Nàng nói câu này rất to, lão ốm o ở đằng xa nghe cũng rõ, nhưng lão chưa trả lời.


Bỗng nghe tiếng người khác từ đằng xa vọng lại:


- Triển cô nương ! Triển cô nương ! Ta vẫn tưởng trong thiên hạ chỉ có mình ta là người ngốc dại mới xả kỉ vị tha. Bây giờ ta mới biết mình nghĩ vậy là sai. Ngoài ta ra, ngay trước mặt còn có cô nương cũng chịu hy sinh tính mạng để làm hay cho người.


Thanh âm này trước xa sau gần. Giọng nói nhát gừng và lạc hẳn đi. Đồng thời nàng nghe rõ cả tiếng người đó thở lên hồng hộc, tỏ ra y vừa nói vừa chạy rất gấp.


Triển Phi Yên ngạc nhiên chú ý nhìn ra thì thấy một bóng người đang lướt tới. Y chính là người thân hình cao lớn, mặt mũi hốc hác, đứng trơ như xác chết dưới gốc cây mà nàng gặp ban ngày.


Triển Phi Yên bất giác lùi lại nửa bước, quát hỏi:


- Ngươi là ai ?


Người kia không nói gì nữa, chỉ vươn tay ra định nắm lấy cổ tay nàng.


Triển Phi Yên né người đi toan rụt tay về để tránh. Nhưng nàng ngẩng đầu lên nhìn rõ mặt hán tử thì thấy trong khoé mắt y lộ ra vẻ sùng kính và cảm kích. Nàng động tâm biết ngay là người này không có ý gia hại mình. Tay nàng rụt về dở dang lại đưa ra. Người kia nắm chặt lấy tay nàng. Người y run lên, miệng lắp bắp một lúc mới bật tiếng gọi:


- Triển cô nương...


Hán tử gọi lên một tiếng rồi dường như trong lòng xúc động mạnh quá không nói nên lời nữa.


Triển Phi Yên ngần ngừ một lúc rồi hỏi lại:


- Tôn giá là ai ?


Hán tử đáp:


- Ô kìa ! té ra cô nương vẫn chưa biết ta la ai ư ?... Hỡi ôi !. . . Thực ra ta biến đổi nhiều quá, có lúc chính ta cũng không nhận biết ta là ai nữa.


Hán tử nói một tràng dài mà rốt cục vẫn chưa xưng danh xong.


Triển Phi Yên nóng ruột toan hỏi lại thì hán tử lại nói tiếp:


- Triển cô nương! Ta cảm kích cô nương không biết đến thế nào mà nói !


Triển Phi Yên chẳng hiểu ra sao ngớ ngẩn hỏi lại:


- Ngươi cảm ơn ta điều chi ?


Hán tử vẫn không trả lời vào câu hỏi ấp úng nói:


- Tuy gã... Không phải là con ta, nhưng thuỷ chung ta vẫn coi gã như con... Hỡi ôi !. . . Triển cô nương sẵn lòng hy sinh cứu gã. thực ra ta không nên cảm ơn cô... Ta không biết nói thế nào cho phải, giả tỉ ta đứng vào địa vị cô... e rằng ta cũng không làm được như cô.


Triển Phi Yên nhíu cặp lông mày, nàng vẫn chưa hiểu ý tứ của y ra làm sao. Nàng thở dài nói:


- Ông bạn ! Ông bạn...


Nàng muốn nhăn trở không để y nói củ từ dây muống nữa, nhưng nàng chưa dứt lời đã nghe thanh âm của lão ốm o lạt lẽo vang lên:


- Ngươi để y nói hết đã ! Đừng có ngắt lời ! Bây giờ y đang cao hứng đó, hơn một tháng nay ta không thấy y mở miệng.


Triển Phi Yên vọi hỏi:


- Y là ai vậy ?


Lão ốm o đáp:


- Ngươi còn chưa biết ư ? Ngươi hãy nhìn sau lưng lão sẽ rõ !


Triển Phi Yên định thần nhìn ra thì thấy hán tử đeo một cái vỏ kiếm vừa rộng vừa dài. Trên mặt vỏ kiếm vẽ hai con rồng vàng thì ngẩn người ra, bất giác thất thanh la lên:


- Kim long kiếm khách Vi Cự Phu !


Nàng vừa la vừa hất tay ra lùi lạ. Bộ mặt nàng lộ rõ vẻ kỳ dị khôn tả. Nàng cười lạt nói:


- Ta tưởng ai, té ra la ngươi. Ta không ngờ ngươi lại là người vô liêm sỉ đến thế !


Lão ốm o trầm giọng quát lên:


- Câm miệng ngay !


Triển Phi Yên vẫn tiếp tục:


- Y đến đây thật là hay quá. Tiền bối ! Bây giờ Cần Quân Hiệp ở nơi đâu ? Tiền bối mau tìm cách kiếm y về đây rồi khôi phục lại thần trí cho y, để y đâm chết kẻ đại cừu đã giết phụ thân y và làm nhục đến dang tiết mẫu thân y.


Lão ốm o lặng yên không nói gì.


Vi Cự Phu cười ha hả nói:


- Báo thù giết cha hiếp mẹ ư ? Triển cô nương ! Bây giờ cô nương tự nguyện hy sinh tính mạng để cứu Quân Hiệp rồi gã lại đổ cho cô là có mối thù giết cha hiếp mẹ thì cô nghĩ thế nào ?


Triển Phi Yên bĩu môi đáp:


- Đừng rườm lời nữa ! Ta giết phụ thân y bao giờ ? Phụ thân y là Cần Nhật Tuý bị chết về tay ai ? Ngươi thử tự vấn tâm coi !


Vi Cự Phu đột nhiên lùi lại hai bước vịn vào gốc cây nói:


- Phải rồi ! Cần Nhật Tuý quả chết về tay ta.


Triển Phi Yên tiến lại gần một bước hỏi:


- Phải chăng Cần Nhật Tuý là người anh em kết nghĩa với ngươi ?


Vi Cự Phu mặt đã trơ như xác chết, bây giờ mắt y chiếu ra nhưng tia sáng kỳ dị, nhìn chằm chặp vào mặt Triển Phi Yên, tuyệt không lộ vẻ chi bẽ bàng hối hận. y lớn tiếng đáp:


- Chính phải !


Triển Phi Yên lại hỏi:


- Có phải ngươi cùng Cần Nhật Tuý đều say mê Tố thủ tiên tử Uyển Ngọc, nhưng Tố thủ tiên tử Đường Uyển Ngọc vốn không ưa ngươi. Bà ta chỉ yêu một mình Cần Nhật Tuý và đã có con với y. Thế mà ngươi lại giết người em kết nghĩa, rồi lại ép uổng vợ y trong lúc đau thương muónn tự tử phải lấy ngươi làm chồng. có đúng thế không ?


Vi Cự Phu đáp:


- Về phần trên thì đúng như vậy, nhưng nửa dưới thì sai rồi.


Triển Phi Yên cười hỏi:


- Sai ở chỗ nào ? Ngươi nói thử ta nghe, để xem giọng lưỡi ngươi giảo quyệt đến thế nào ?


Lão ốm o chuyển động thân hình, lướt tới nơi, lên tiếng:


- Tiểu Vi! Ta vốn biết ngươi là hạng người thế nào nên tin chắc rằng trong vụ này còn có điều ngoắt nghéo. Ngươi cứ nói đi ! Vì lẽ gì ngươi đã hạ sát Cần Nhật Tuý ?


Vi Cự Phu người run lên bần bật. Năm ngón tay y bấm mạnh cành cây kêu rắc rắc. Ngón tay dần dần ngập vào trong cành cây. Y chưa nói gì thì lão ốm o lại tiếp:


- Hiện nay trên chốn giang hồ người ta đồn đại về ngươi nhiều lắm. Ngươi cứ nói rõ vì lẽ gì đã giết Cần Nhật Tuý. Ta chắc bên trong hẳn có một nguyên nhân nào trọng đại.


Lão hỏi tới đây thì hai mắt sáng rực lên nhìn vào mắt Vi Cự Phu.


Vi Cự Phu tuyệt không tỏ vẻ gì là xấu hổ, nhưng da mặt y co dúm lại, đủ thấy trong lòng y rất đau đớn và tự vấn tâm không có gì phải hổ thẹn.


Hồi lâu lão thở phào một cái rồi đáp:


- Tại hạ ! Vì quá yêu Đường Uyển Ngọc.


Triển Phi Yên tức hỏi xen vào:


- Vì ngươi quá say mê Đường Uyển Ngọc mà không cần lựa chọn thi hành thủ đoạn dã man để chiếm lấy người yêu để thoả mãn cho mình chứ gì ?


Vi Cự Phu đột nhiên lớn tiếng gầm lên:


- Nói bậy ! Lúc đầu ta cũng nghĩ như ngươi... Nhưng ta đã khuyên y mà y không chịu nghe...


Câu sau cùng Vi Cự Phu hạ thấp giọng, từ từ cúi đầu xuống, không nói gì thêm nữa.


Giữa chốn hoang dã bầu không khí trở lại tịch mịch.


Ngay lúc ấy, đột nhiên từ đằng xa có một âm thanh kỳ dị vang lên. Thanh âm này lúc dứt lúc nối, vừa lạnh lẽo vừa thê thảm khiến người ta phải nao nao trong dạ, lông tóc dựng đứng cả lên.


Thanh âm kia nói:


- Y không nghe cái gì, sao không nói hết đi !


Triển Phi Yên nghe thanh âm này vội vã vận công bảo vệ tâm thần.


Lão ốm o cũng biến sắc. Lão vung tay lên một cái, luồng kình lực hất Triển Phi Yên ra xa mấy bước, rồi lão trầm giọng quát:


- Đứng yên đừng có nhúc nhích !


Triển Phi Yên nhạc nhiên chẳng hiểu ra sao ? Sự thực thì cũng không còn đủ sức để chuyển động nữa.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Êm ả lời ru

Êm ả lời ru

Trưa nghe giọng Mẹ, thoáng giật mình vì bên kia đầu dây đã là cái giọng run run của

25-06-2016
Lão già và ngọn lửa

Lão già và ngọn lửa

(khotruyenhay.gq) - Với một chiếc roi mây, lão đã quất thật lực vào người bà

28-06-2016
Thiên thần trong tôi

Thiên thần trong tôi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Rồi sẽ qua hết, phải

25-06-2016
Cầu vồng trong mắt anh

Cầu vồng trong mắt anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Trên

25-06-2016
Mùa chim bẫy

Mùa chim bẫy

Nhìn anh tôi lại nhớ mùa chim bẫy về cùng mùa lúa chín với hương cốm thơm lừng thuở

24-06-2016

Pair of Vintage Old School Fru