- Nhị thư! Bên mình nhị thư có mấy con ngựa sắt nhỏ? Đó là những vật rất khẩn yếu để cứu chữa Cần công tử. Vậy nhị thư giao lại cho tiểu muội.
bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Triển Phi Ngọc nét mặt sa sầm đã toan nổi nóng. Nhưng nàng liếc mắt nhìn Đường Uyển Ngọc thấy bà ta đang ngó mình. Nàng liền đổi ra bộ mặt rất quan thiết la lên một tiếng ủa rồi kêu lên:
- Sao tam muội không bảo ta trước? Ta chỉ cần sao cứu được Cần công tử đừng nói mấy con ngựa sắt đó mà ngay đến vật trọng đại gì nếu ta tìm được cũng sẵn sang giao cho tam muội ngay.
Triển Phi Ngọc nói mấy câu này để tỏ cho Đường Uyển Ngọc biết nàng rất quan tâm đến Cần Quân Hiệp, và nàng sẵn sàng hy sinh tất cả để cứu chàng.
Mục đích của Triển Phi Yên tới đây chỉ để đòi con ngựa sắt, nàng yên trí là nhị thư mình không chịu đưa ngay cho mình, mình có lấy được cũng còn phải chật vật. Bây giờ nàng thấy mình vừa hỏi một câu mà Triển Phi Ngọc đã ưng ngay thì không khỏi ngạc nhiên và nàng lấy làm mãn nguyện lắm. Nàng không muốn đề cập đến chuyện khác cho mất thì giờ vội nói ngay:
- Vậy nhị thư lấy cho tiểu muội đi. Tiểu muội phải gấp rút lên đường ngay bây giờ.
Triển Phi Ngọc thò tay vào bọc lấy hai con ngựa sắt nhỏ ra đặt vào tay Triển Phi Yên.
Triển Phi Yên thấy nhị thư lấy ra những hai con thì không khỏi sửng sốt và mừng thầm. Vì nàng không hiểu vì sao Triển Phi Ngọc lại có những hai con và chịu giao cả cho mình một cách dễ dàng?
Bất giác nàng tưởng đến mối liên lạc giữa Triển Phi Ngọc và Cần Quân Hiệp thì không khỏi đau lòng.
Nguyên hai con ngựa sắt này thì một con do Cần Quân Hiệp đưa cho và một con nữa nàng lấy được trong mình Triển Phi Yên.
Triển Phi Ngọc nói:
- Cứu người như chữa lửa, đâu có thẻ chần chờ được? Những vật mà tam muội muốn lấy thì bây giờ đã vào tay rồi sao không đi gấp còn chờ gì nữa?
Triển Phi Yên vội đáp:
- Dạ tiểu muội đi đây.
Triển Phi Yên vừa trở gót, không hiểu nàng nghĩ gì lại quay phắt lại. Môi nàng mấp máy, dường như có điều chi muốn nói mà nàng lại thôi không nói nữa. Nàng hít một hơi chân khí rồi băng mình đi ngay.
Triển Phi Yên ra đến bờ hồ thì đã có người chèo thuyền đợi sẵn để chờ nàng ra khỏi Thái Hồ.
Đêm hôm ấy vừng trăng sang tỏ, gió thổi hiu hiu. Cảnh Thái Hồ cực kỳ ngoạn mục. Giả tỷ là du khách ai cũng mong cảnh đẹp như đêm nay để thưởng ngoạn. Song Triển Phi Yên trong dạ bồn chồn, còn lòng nào mà nghĩ tới cảnh đẹp thiên nhiên của Thái Hồ.
Nàng vừa rời khỏi thuyền bước lên bờ đã lật đật cắm đầu đi ngay. Nàng vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Kể về tài năng và võ công lão ốm o thì việc tìm ba con ngựa sắt kia tưởng cũng không có gì là khó lắm. Mình chỉ mong sao cho kiếm được tám con ngựa sắt đó là Cần Quân Hiệp có thể phục hồi tâm trí và chàng sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất nhân trong võ lâm.
Nghĩ tới đây Triển Phi Yên tinh thần phấn khởi, trái tim rạo rực. Nàng thi triển khinh công đến tột độ đi thật lẹ chỉ mong cho chóng đến Miêu Cương để gặp lão ốm o.
Triển Phi Yên đi một mạch đến sáu bảy dặm, bỗng nghe bên đường có tiếng người thở phì một cái. Nàng quay đầu nhìn ra mà chân đã lướt đi hơn một trượng, chứ không dừng bước.
Dưới ánh trăng tỏ một bóng người sừng sững đứng bên đường. Nàng nhìn kỹ lại thì chính là Bách cầm chân nhân Công Dã Huỳnh.
Triển Phi Yên lại nổi tính diễu cợt, nàng đưa bộ mặt ngáo ộp ra nhìn lão dường như để mai mỉa câu lão bảo trước là mình đi vào đất chết.
Triển Phi Yên chưa kịp lên tiếng thì Công Dã Huỳnh đã quát lên:
- Đứng lai!
Tiếng quát của lão vang lên như sấm Triển Phi Yên bất giác dừng bước lai. Nàng thấy Công Dã Huỳnh đã tiến tới trước mặt. Lão giương cặp mát lên chăm chú ngó nàng. Lão ngó từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên.
Triển Phi Yên lấy làm kỳ hỏi:
- Úi chà! Công Dã tiền bối làm trò khỉ gì thế?
Công Dã Huynh buông tiếng thở dài rồi nói:
- Đáng tiếc ôi là đáng tiếc! Đáng tiếc thật là đáng tiếc!
Triển Phi Yên thấy lão thốt ra một tràng đáng tiếc thì chẳng hiểu ra sao nàng toan hỏi thì Công Dã Huỳnh đã nói tiếp: Có điều chả thấy đau đớn gì rồi đột nhiên như người ngủ đi.
Triển Phi Yên thấy lão nói trăng nói cuội chả đâu vào đâu, không nhịn được nữa cũng quát lên:
- Ô hay! Lão nói lăng nhăng chi vậy?
Công Dã Huỳnh không nói nữa, hai tay chấp để sau lưng rồi bỏ đi.
Triển Phi Yên nhổ nước bọt đánh toẹt một cái rồi lẩm bẩm:
- Mình lại gặp phải quỷ sứ!
Công Dã Huỳnh dường như nghe tiếng, nói vọng lại:
- Cũng gần tới rồi đây!
Triển Phi Yên cũng chẳng hiểu ra sao toan mở miệng thóa mạ lão một câu cho bõ ghét. Nhưng nghe lão nói năng mơ hồ, bí mật, nàng chợt động tâm tự hỏi:
- Không hiểu lão nói như vậy là ý tứ thế nào? Phải chăng lão này cũng như Bách lão bà nhìn ra là mình trúng phải chất kịch độc rồi chăng? Sao lão cứ chơi cái giọng hàm hồ thì còn trời nào hiểu được?
Nhưng dù sao trong mình nàng cũng chẳng cảm thấy chút chi khác lạ, nên chẳng quan tâm cho lắm.
Tuy nhiên lòng nàng vẫn chưa hết băn khoăn liền vận chân khí lên thử xem thì chẳng thấy gì.
Triển Phi Yên ngừng lại một chút thì Công Dã Huỳnh đã đi xa rồi. nàng có muốn thóa mạ cũng chẳng biết thóa mạ vào đâu.
Triển Phi Yên vẫn ấm ức trong lòng, nàng cất cao giọng chửi đổng mấy câu bang quơ cho hả hơi rồi mới tiếp tục lên đường.
Triển Phi Yên đi chuyến này nóng ruột vô cùng. Nàng giận mình không mọc đôi cánh để bay đến Miêu Cương cho chóng. Trừ khi có gặp người thì mới dừng lại hỏi thăm đường, còn không thì nàng chạy bon bon.
Dọc đường nàng để ý do thám xem lão ốm o giờ lạc lõng nới đâu.
Ròng rã hơn một tháng trời lúc nào nàng cũng đi rất mau nên đã đến địa hạt biên giới hai tỉnh Quý Châu và Vân Nam. Nàng theo con đường gập gềnh nhỏ trên núi mà đi.
Triển Phi Yên định đi gấp rút để dò hỏi cho ra tung tích lão ốm o. Nàng cứ theo hướng Tây Nam đi mãi gặp ai cũng hỏi nhưng chẳng gặp người nào hình dạng như lão ốm o cả.
Triển Phi Yên đã thất vọng vì không tìm thấy tung tích lão ốm o đâu, nàng định bụng vào chỗ lão ma đầu Độc Long tôn giả là nơi mà Quản Tam Dương tìm đến song nàng vẫn không biết hắn ở địa phương nào. Nàng đành tiếp tục đi sâu mãi vào trong khu rừng hẻo lánh.
Một hôm trời đã xế chiều, vừng Thái Dương đã gác non đoài, Triển Phi Yên đi từ sang đến giờ mà tuyệt không gặp một người nào, trong lòng nàng phiền muội vô cùng. Nàng giận mình không được một phen đập đá rung cây cho vơi lòng phiền não.
Bỗng nàng thấy phía trước bên gốc cây khô có một người đứng. Người này trơ như tượng gỗ tưởng chừng không nhúc nhích, tưởng chừng y cũng như thân cây bên cạnh chết khô cả rồi.
Triển Phi Yên liền tiếp tục tiến về phía trước, lúc gần đến nơi liếc mắt nhìn xem thì người này tầm vóc cao lớn, có dáng to béo mạnh khỏe như là một gã đại hán. Nhưng lúc này tựa hồ y đã thành cái xác không hồn, da thịt khô đét, bộ mặt trơ trơ, cặp mắt vô thần. Chẳng ai bảo y là người sống.
Triển Phi Yên liếc nhìn mấy lần thì thấy dường như nét mặt quen quen mà nàng không nghĩu ra ai? Vì vẻ mặt y không còn chút sinh khí nào nữa, nên người coi thấy phải sởn gáy.
Triển Phi Yên nhìn hồi lâu, lùi lại mấy bước rồi cất tiếng hỏi:
- Ủa! Ngươi là ai?
Nàng hỏi luôn bảy tám câu vẫn không thấy động tĩnh gì. Sau nàng thét lên một tiếng thật to thì thấy người kia giật mình ngẩng đầu lên.
Triển Phi Yên hỏi:
- Ủa! Ngươi điếc hay sao?
Người kia cứ lắc đầu chứ không trả lời.
Triển Phi Yên lại hỏi:
- Ngươi là ai? Có một mình đến đây làm gì?
Người kia bây giờ lại không lắc đầu nữa, chỉ ngây người ra như cây gỗ.
Triển Phi Yên liền đứng lại gần vươn tay ra khẽ búng vào sống mũi y.
Người kia cũng không né tránh. Nàng búng mạnh hơn cho bật lên tiếng. Bỗng thấy y gượng cười hỏi:
- Cô nương! Sao cô không đi đi mà còn đến chọc ghẹo ta?
Triển Phi Yên cười ha hả đáp:
- Ngươi là một tay đại hán sức dài vai rộng, chẳng lẽ chỉ có cách van xin ta, ngoài ra không còn cách nào ư?
Nàng có ý chọc tức cho hắn lên tiếng chửi mắng hoặc ra tay công kích mới vừa lòng. Nhưng người kia không mắng lại mà cũng không động thủ chỉ buông tiếng thở dài.
Tiếng thở dài của y nghe cực kỳ ảo não thê lương, khiến cho Triển Phi Yên cơ hồ phải rơi lệ. Nàng không trêu cợt người đó nữa lẳng lặng hồi lâu rồi lại cất tiếng hỏi:
- Ông bạn! Ông bạn có chuyện ǵđau khổ cứ nói cho ta hay chẳng ngại gì?
Người kia lại thở dài một tiếng chứ không đáp.
Triển Phi Yên đưa hai tay lên bịt lỗ tai nói:
- Ông bạn đừng có thở dài nữa có được không?
Người kia lại nhăn nhó cười, y không cười thì còn khá, cái cười của y thật là đáng thương. Bỗng nghe y lên tiếng:
- Tiểu cô nương! Cô nương chưa rõ hay sao?
Triển Phi Yên đáp:
- Ngươi đừng lôi thôi nữa, có điều gì hãy nói ra.
Người kia đưa hai mắt nhìn ra phương trời, lúc này trời đã gần tối không biết y nhìn gì. Hồi lâu mới thấy y khẽ nói:
- Có một vị cô nương nhan sắc cực kỳ xinh đẹp. Ta... rất yêu nàng.
Triển Phi Yên sửng sốt lẩm bẩm:
- Không ngờ con người khô như que củi này hãy còn mối tình cảm nồng nhiệt đến thế!
Người kia lại nói tiếp:
- Nhưng nàng không thèm để ý đến ta, về sau nàng... nàng...
Y nói tới đây rồi đột nhiên xoay mình lại la lên:
- Chẳng nói nữa! Chẳng nói nữa!
Triển Phi Yên giục:
- Ngươi nói nữa đi.
Người kia lạng người đi một cái đã ra xa nàng đến mấy thước.
Triển Phi Yên thấy thân pháp không khỏi kinh ngạc, vội hỏi:
- Bây giờ ngươi đi đâu? Sao ngươi nói dở chừng rồi bỏ đó không nói nốt?
Chương trước | Chương sau