Teya Salat
Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 17 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 49 - Đi tìm Quân Hiệp, giữa đường gặp quái nhân

↓↓
oOo


Triển Phi Ngọc cũng nắm chặt lấy tay nàng. Nhưng hai tay chỉ chạm nhau trong một giây thì Triển Phi Yên thấy trong lòng bàn tay mình đột nhiên tê dại...


Triển Phi Yên thấy lòng bàn tay tê nhức, nàng lập tức giật tay ra lùi lại một bước. Trong lòng đột nhiên sinh mối hoài nghi, tự hỏi:


- Phải chăng người chị thâm hiểm này lại dùng thủ đoạn gì ám toán mình? Chẳng lẽ y gặp mình ra chiều thân thiết chỉ là giả vờ?

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Rồi bao nhiêu hành vi của Triển Phi Ngọc lại hiển hiện ra trong đầu óc nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Triển Phi Ngọc vẫn không có vẻ gì khác lạ.


Triển Phi Ngọc hết khóc lại cười nói:


- Trời ơi! Thế này thì thật là may quá! Ta đã tưởng từ đây trở đi chỉ có một mình lênh đênh cô đôc trên thế gian, trong không ai thân thích, ngoài không ai bạn bè. Tam muội ơi! Tam muội vẫn sống ở nhân gian ư?


Bây giờ Triển Phi Yên đem lòng ngờ vực. Tuy nàng đã được nghe lão ốm o kể cho nghe những hành vi của Triển Phi Ngọc, nhưng nàng làm bộ như không hiểu biết gì hết, giả vờ kinh ngạc hỏi:


- Nhị thư! Sao nhị thư lại bảo biến thành người lênh đênh cô độc? Vậy mẫu thân và đại thư hiện tình ra sao?


Triển Phi Ngọc dậm chân thở dài đáp:


- Tam muội ơi! Tam muội chưa biết hay sao? Hai mụ ni cô ác độc lại thêm vào Thiên Ngô lão nhân cùng Tam Tuyệt tiên sinh đã làm cho mẫu thân và đại thư bỏ mạng rồi.


Triển Phi Yên thấy Triển Phi Ngọc vẫn cố ý lừa bịp, nàng không dằn lòng được nữa, lửa giận bốc lên ùn ùn, xẵng giọng hỏi:


- Vì lẽ gì, mà bọn họ không hẹn mà cùng nhau kiếm mẫu thân và đại thư để gây sự.


Triển Phi Yên hỏi móc câu này là để ngấm ngầm thống mạ Triển Phi Ngọc về tội đã đưa tin cho cừu nhân biết hai báu vật không còn ở trong mình Diệu cô để chúng tới trả thù.


Triển Phi Ngọc vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, nàng buông một tiếng thở dài não nuột nói:


- Ai mà biết được tại sao chúng lại rủ nhau đến báo thù?


Nàng vừa nói thì hai hàng nước mắt đầm đìa.


Giữa lúc ấy bỗng nghe tiếng bước chân bình bịch đi tới.


Triển Phi Yên ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy một thiếu phụ nạ dòng và một bà già xuất hiện đứng ngay phía sau Triển Phi Ngọc.


Bà già mặc áo màu xanh biếc. Thân thể gầy khô như hạc, tưởng chừng trong người kiệt quệ không còn chút khí lực nào nữa, sắp chết đến nơi.


Cặp mắt mụ nửa nhắm nửa mở, ngẫu nhiên chạm vào đôi mắt Triển Phi Yên. Nàng cảm thấy mắt mụ chiếu ra những tia hào quang khiến cho người ta phải ớn lạnh xương sống.


Mụ già bỗng cất tiếng phều phào như người hết hơi hỏi Triển Phi Yên:


- Triển cô nương, sao cô cứ âu sầu buồn bã như vậy? Ta tưởng cô nương nên bớt nỗi sầu bi cho khỏi hao tổn tinh thần. Ta còn đợi mấy người bạn đến đây thì lo gì chẳng trả được mối thù cho lệnh đường. Ta thấy cô nương lúc nào cũng mặt ủ mày chau nước mắt ngắn nước mắt dài mà ta không cầm lòng được.


Triển Phi Ngọc hai mắt đẫm lệ nói:


- Tiểu nữ chỉ mong sao trả được mối thâm thù cho mẫu thân bất cứ bằng một giá nào. Ngoài ra tiểu nữ xin dâng lại hai món gia truyền cho Bách lão tiền bối để gọi là trả chút ơn sâu.


Mụ già đột nhiên bật lên tràng cười the thé, vẻ mặt ra chiều đắc ý, tưởng chừng hai bảo vật là áo Kim Vị giáp và cây Huyết Hồn trảo đã lọt vào tay mụ rồi.


Triển Phi Yên đang bực mình về thái độ giả trá của Triển Phi Ngọc, bây giờ nàng thấy y đem hai báu vật truyền đời hứa hẹn cho mụ thì nàng căm hận đến cực điểm, toan lên tiếng phản đối bỗng mụ già la lên một tiếng ồ ra chiều kinh ngạc nói:


- Ta xem vẻ mặt lệnh muội có luồng hắc khí ẩn hiện, dường như y trúng phải chất gì kỳ độc.


Triển Phi Ngọc rùng mình đưa tay ra nắm lấy tay Triển Phi Yên hỏi:


- Tam muội! Tam muội từ đâu đến đây? Dọc đường tam muội qua những đâu và gặp chuyện gì khác lạ không?


Triển Phi Yên bây giờ đã hiểu mụ già này là Thúy Y Bách lão bà. Nàng nghe mụ nói có vẻ chắc chắn thì giật nảy mình lên. Nàng nghi ngay cho Triển Phi Ngọc đã ám toán mình liền xẵng giọng đáp:


- Dọc đường tiểu muội không gặp chuyện gì hết...


Nàng chưa dứt lời đột nhiên nhớ lại vừa rồi thấy lòng bàn tay tê nhức rồi nàng đột nhiên cảm thấy dường như toàn thân rét run lên không nói tiếp được nữa.


Triển Phi Ngọc nở một nụ cười thảm đạm nói:


- Bách lão tiền bối! Tam muội tiểu nữ đây tâm linh cơ trí hơn người mà võ công cũng khá lắm! Tiểu nữ chắc không ai làm cho y bị thương được. Có lẽ lão tiền bối coi nhầm đó.


Rồi nàng quay sang bảo Triển Phi Yên:


- Tam muội lại đây mau! Thư thư dẫn tam muội lại yết kiến hai vị!


Nàng trỏ Đường Yển Ngọc nói: Vị này là Cần phu nhân! Tô thủ tiên tử Đường Uyển Ngọc chính là bà.


Đường Uyển Ngọc là mẫu thân Cần Quân Hiệp. Theo lẽ thì Triển Phi Yên phải thi lễ nói mấy câu xã giao. Nhưng lúc này trong lòng nàng bối rối quá. Dường như nàng không nghe thấy Triển Phi Ngọc nói gì mà cũng không tiến lại.


Nàng xoay bàn tay muốn nắm lấy cổ tay Triển Phi Ngọc. Bất ngờ Triển Phi Ngọc rụt tay về thành ra nàng chụp vào chỗ không. Nàng ngẩng đầu lên hỏi:


- Nhị thư! Vừa rồi nhị thư làm gì mà lòng bàn tay tiểu muội thấy có điều khác lạ?


Triển Phi Ngọc giương cặp mắt kinh ngạc lên hỏi:


- Tam muội bảo sao? Tam muội thấy thế nào?


Triển Phi Yên cất giọng the thé nói:


- Tiểu muội biết răng nhị thư oán hận tiểu muội, lại oán hận cả đại thư cùng mẫu thân nữa. Nhất định nhị thư đã hạ độc vào mình tiểu muội rồi.


Triển Phi Ngọc bật người lên như cái lò xò, lùi lại một bước giương cặp mắt thất thần lên hết nhìn Bách lão bà lại nhìn Đường Uyển Ngọc nhăn nhó cười nói:


- Hai vị tiền bối có nghe thấy không? Tam muội tiểu nữ đúng là làm sao rồi? Cứ tình hình này mà coi thì ai cũng cho là Triển Phi Yên nói nhăng nói càn.


Bách lão bà tiến lại một bước. Mụ giơ tay ra, năm đầu ngón tay khô như que củi nắm lấy cổ tay Triển Phi Yên. Mụ đột nhiên biến sắc buông tay nàng ra rồi không nói gì nữa.


Triển Phi Yên khiếp hãi lông tóc đứng dựng cả lên vội hỏi ngay:


- Làm sao?


Đồng thời Triển Phi Ngọc cũng la lên:


- Bách tiền bối thấy điều chi khác lạ?


Bách lão bà không trả lời ngay vào câu hỏi. Mụ nói:


- Triển cô nương có định ở lại núi Cực Lạc không?


Triển Phi Yên nghe mụ hỏi câu này thì cho là mình không sao nên cũng chẳng quan tâm nữa. Nàng lắc đầu đáp:


- Vãn bối không ở đây lâu được. Sở dĩ vãn bối phải lên đây là để hỏi nhị thư lấy lại một vật rồi lập tức lên đường.


Bách lão bà tỏ vẻ thờ ơ nói ngay:


- Hay lắm! Hay lắm!


Triển Phi Yên chẳng hiểu ý Bách lão bà ra sao, nhưng nàng cũng chẳng để tâm, quay lại nói với Triển Phi Ngọc:


- Nhị thư!. . .


Triển Phi Ngọc không chờ nàng nói hết câu đã ngắt lời:


- Tam muội bất tất phải nói nữa, ta đã biết rồi.


Nàng ngừng lại một chút dường như để suy nghĩ rồi hỏi tiếp:


- Phải chăng tam muội đến đây để lấy con ngựa sắt nhỏ xíu đem đi giải cứu cho Cần công tử?


Triển Phi Yên chưa kịp trả lời thì Đường Uyển Ngọc vội hỏi xem vào:


- Quân Hiệp làm sao? Bây giờ hắn ở đâu?


Bà vừa hỏi vừa hấp tấp tiến lại. Vẻ hoảng hốt lộ ra ngoài mặt. Cặp lông mày nhăn tít lại.


Triển Phi Yên buông một tiếng thở dài rồi ngập ngừng đáp:


- Quân Hiệp ư? Bây giờ công lực y tăng tiến rất nhiều.


Ngừng một lát nàng nói tiếp:


- Nhưng không hiểu tại sao biến thành ngẩn ngơ chẳng còn biết gì nữa.


Đường Uyển Ngọc la lên một tiếng kinh hoảng, vẻ mặt đau khổ lo buồn hỏi:


- Hiện giờ hắn ở địa phương nào?


Triển Phi Yên đáp:


- Vĩnh bất hoàn thủ Quản Tam Dương đem y đi Miêu Cương rồi.


Đường Uyển Ngọc dậm chân nói:


- Chết rồi! Chết rôi! Quản Tam Dương có những hành vi điên đảo... Cần Quân Hiệp ở gần hắn thì thế nào cũng bị nguy hiểm. Ta phải đuổi theo mới được.


Dứt lời bà nhảy vọt đi ngay, tưởng chừng như từ đây đến Miêu Cương chỉ trong khoảnh khắc là tới nơi, chứ không nghĩ đến chuyện quan san cách trở ngàn dặm xa xôi.


Triển Phi Ngọc lặng người ra trước ngăn Đường Uyển Ngọc lại nói:


- Bá mẫu! Bây giờ đuổi theo làm sao kịp? Dù có đuổi kịp chăng nữa thì bá mẫu địch sao lại Quản Tam Dương.


Đường Uyển Ngọc rất đỗi hoang mang, bà chẳng có chủ ý gì nữa, chân tay luống cuống chạy tới chạy lui, không biết làm thế nào?


Triển Phi Ngọc hạ thấp giọng dịu dàng nói:


- Bá mẫu! Tam muội đã biết rõ tin tức, bá mẫu bất tất phải lo ngại.


Triển Phi Yên cũng chạy lại nói:


- Chứng bệnh của Cần Quân Hiệp có thể chữa được. Sauk hi y bình phục rồi sẽ trở thành nhân vật võ công cực cao, e rằng võ lâm không ai bì kịp. Bá mẫu hãy khoan tâm, không có việc gì đáng lo cả.


Triển Phi Ngọc hơi nhíu cặp lông mày hỏi:


- Ai bảo tam muội thế?


Triển Phi Yên đáp:


- Lão ốm o bảo vậy.


Rồi nàng giục:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Mương rộng hào sâu

Mương rộng hào sâu

Hồi đầu cũng không ai nghĩ tới chuyện làm một ranh giới giữa hai nhà. *** Con mương

24-06-2016
Chúng ta ly hôn đi

Chúng ta ly hôn đi

Tôi đang chăm chú xem ti vi thì anh lên tiếng: "Chúng ta ly hôn đi!". *** Lúc anh nói câu

28-06-2016
Tình bạn ngọt ngào

Tình bạn ngọt ngào

Hai mươi mốt năm về trước, chồng tôi mang Sam - một chú chó giống Đức tám tuần

30-06-2016
Luôn ở bên cạnh

Luôn ở bên cạnh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016