Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 106 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 48 - Núi Cực Lạc, Phi Yên tìm chị

↓↓
oOo


Triển Phi Yên thấy vậy không khỏi xao xuyến trong lòng. Nàng không chờ đợi được nữa hỏi lại:


- Tại hạ hỏi đạo trưởng về đường lối lên núi Cực Lạc, sao đạo trưởng lại không trả lời?


Đạo nhân lạnh lùng hỏi lại:

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ngươi định lên núi Cực Lạc ư? Mấy bữa nay trên đó xảy ra nhiều chuyện lôi thôi. Ngươi đến đấy làm chi?


Triển Phi Yên trong lòng tuy hoang mang, nhưng nàng làm mặt giận hỏi:


- Tại hạ đã lên đây thì hẳn là có việc chỉ cần đạo trưởng chỉ đường lối cho, còn ngoài ra, đạo trưởng bất tất phải bận tâm.


Đạo nhân bật lên mấy tiếng cười quái gở, không hiểu tiếng cười của lão để tỏ ý khinh rẻ hay ra chiều bí mật. Đạo nhân bỗng dừng tiếng cười lại, rồi đáp:


- Ngươi đã muốn ta chỉ cho con đường chết thì không có khó gì. Ở đây ngươi cứ nhắm về hướng đông mà đi. Từ giờ đến tối sẽ đến chỗ hồ nước rộng mênh mông. Đó là Thái Hồ. Ngươi hỏi người ta sẽ chỉ chỗ lên núi Cực Lạc cho. Ngươi tới bờ hồ thì thủ hạ của Bách lão tự nhiên chở thuyền ra đón ngươi đó.


Triển Phi Yên nghe đạo nhân nói rõ đầu đuôi và còn cho biết thêm núi Cực Lạc là quản hạt của Thúy hoa Bách lão bà đúng như lời lão ốm o đã bảo mình trước thì biết chắc là mình sẽ tới nơi được nhanh chóng.


Có điều nàng vẫn băn khoăn về câu đạo nhân bảo mình đi tới con đường chết thì nàng không hiểu ý tứ của lão ra sao?


Nàng tự hỏi:


- Đạo nhân này là ai? Y là nhân vật thế nào?


Nhưng nàng lại nghĩ rằng:


- Bất luận lão là hạng người nào nhưng xem tình hình đường lối lão vạch cho mình không có điều gì đáng nghi nữa. Âu là ta hãy đi tới núi Cực Lạc rồi sau sẽ liệu.


Triển Phi Yên quyết định chủ ý xong không muốn chần chờ nữa - liền chắp tay nói:


- Cảm ơn đạo trưởng đã có lời chỉ bảo cặn kẽ, tại hạ xin cáo từ để thượng lộ cho kịp tới nơi trong ngày hôm nay.


Đạo nhân cười lạt nói:


- Con nhỏ kia! Từ nay trở đi ngươi đừng bắt chước tiếng chim kêu, chim hót gì nữa nghe!


Triển Phi Yên đã toan cất bước thì đạo nhân lại nói tiếp:


- Nếu ngươi muốn học tiếng chim thì đến lạy ta làm sư phụ ta chỉ bảo cho.


Đạo nhân vừa nói vừa giương mắt lên nhìn Triển Phi Yên chằm chặp.


Triển Phi Yên vốn đã muốn biết lai lịch đạo nhân, bây giờ được lão hỏi vậy, nàng đứng ngẩn người ra bởi ký ức để nhớ lại trong võ lâm có những dị nhân nào ưa nuôi chim và học tiếng chim?


Nàng chợt nhớ tới một nhân vật võ công cao cường đặc biệt khác người. Ngoài ra dị nhân này còn thông hiểu tiếng chim. Y chính là con cháu Công dã Trường ngày trước. Y tự xưng là Bách cầm chân nhân Công Dã Huỳnh.


(Công Dã Trường là người nước Tề, cũng có thuyết nói là người nước Sở vào thời Chiến Quốc. Ông là môn đồ Đức Khổng Tử. Ngài thấy ông là người tài giỏi đã gả con gái cho)


Nàng còn nghe người ta đồn Công Dã Huỳnh tuy tính tình cổ quái. Nhưng bất luận tính nết lão thế nào, hỏi lão đã chịu trả lời và hơn nữa, lão còn bảo nàng có muốn học tiếng chim thì đến xin vào làm môn hạ. Vậy chắc lão có cảm tình với nàng.


Nghĩ vậy nàng tự nhủ:


- Lão này thần thông quảng đại mà ta lên núi Cực Lạc một mình, e rằng còn nhiều điều trở ngại. Chi bằng ta thử năn nỉ xem lão có chịu giúp ta điều gì chăng?


Quyết định chủ ý rồi, nàng toan cất tiếng đáp bỗng nghe tiếng chim én kêu ra chiều cấp bách.


Hai con chim én này lướt tới trước mặy đạo nhân rồi vừa bay liệng vừa kêu réo không ngớt.


Đạo nhân dường như hiểu tiếng chim, gọi chúng xuống rồi lão cùng cặp chim én líu lo với nhau một hồi lâu tựa hồ một cuộc đối thoại. Vẻ mặt đạo nhân mỗi lúc một nghiêm trọng hơn.


Sau một lúc lâu, đạo nhân bỗng buông một tiếng thở dài. Đôi én cũng vỗ cánh bay đi.


Tiếng én líu lo, Triển Phi Yên tuy bắt chước được rất giống nhưng nó nói gì thì không tài nào nàng hiểu được. Nàng đứng ngẩn người ra nhìn đạo nhân.


Đạo nhân hắng giọng nói:


- Ngươi muốn dấn thân vào chỗ chết thì đi đi, còn chờ gì nữa?


Triển Phi Yên liền nở một nụ cười cầu tài hỏi:


- Phải chăng tiền bối là Bách cầm chân nhân Công dã đạo trưởng?


Đạo nhân trợn mắt lên hỏi:


- Phải thì sao mà không phải thì sao? Ta có xin tiền ngươi đâu. Cần gì ta phải tỏ họ nêu tên ra với ngươi?


Triển Phi Yên cười nói:


- Công Dã tiền bối! Vãn bối phải leo lên núi Cực Lạc là vì có một việc rất trọng yếu. Vừa rồi đạo trưởng lại bảo: Đến núi Cực Lạc là đi vào đường chết. Vãn bối không hiểu ý tiền bối ra sao? Xin tiền bối chỉ rõ cho.


Công Dã Huỳnh quay phắt đi đáp:


- Ta không biết! Ta không biết! Ngươi đừng hỏi ta nữa.


Triển Phi Yên đứng đằng sau đạo nhân đưa bộ mặt ngáo ộp ra nói:


- Công dã tiền bối! Tiền bối đừng giấu diếm vãn bối nữa. Vừa rồi hai con én nói gì vãn bối đã nghe hết cả rồi.


Nàng nói nhặng như vậy tưởng là để cho đối phương không nhịn được phát cáu lên sẽ nói loạt ra.


Ngờ đâu Công Dã Huỳnh đột nhiên quay phắt lại, dơ năm ngón tay khoằn khoằn như một móc câu chụp xuống vai Triển Phi Yên một cách đột ngột. Tuy chiêu này vừa mau lẹ vừa phóng ra một cách bất ngờ, song thân pháp Triển Phi Yên cũng vô cùng linh hoạt. Nàng vừa thấy động tác khác lạ của đạo nhân biết là nguy đến nơi. Nàng vừa hít chân khí vận động nội lực, vừa né vai đi một chút.


Chiêu trảo của đạo nhận chụp xuống chỉ đánh rách vai áo nàng vài vệt.


Công Dã Huỳnh bất giác thộn mặt ra. Lão không động thủ nữa, hững hờ nói:


- Hà! Té ra ta nhận lầm người. Thân pháp ngươi khá đấy. Bản lãnh này đủ để đi nộp mạng rồi đó!


Triển Phi Yên lễ phép hỏi:


- Công dã tiền bối! Vãn bối đang muốn thỉnh giáo tiền bối cho biết chân núi Cực Lạc có những việc rắc rối gì đã xảy ra. Vãn bối lên đó liệu có nguy hiểm gì không?


Công Dã Huỳnh lờ đi như không nghe tiếng rồi tiếp tục đùa giỡn với mấy con chim trên vai lão.


Triển Phi Yên gặng hỏi đến bảy tám lượt mà Công Dã Huỳnh cũng chẳng thèm để ý đến.


Triển Phi Yên tức mình lẩm bẩm:


- Mình đối với lão hết sức dè dặt, ăn nói cực kỳ cung kính, goi lão đến mười bảy, mười tám lần bằng tiền bối mà chẳng được chút gì. Trái lại phải rước cái bực mình vào người. Bản cô nương khi nào chịu để cho ai coi thường mình đến thế?


Nàng càng nghĩ càng không thể dằn lòng được bèn hắng dọng một tiếng, rồi xẵng giọng:


- Đạo trưởng không nói thì mặc đạo trưởng. Tại hạ đâu có sợ gì mà không dám lên núi Cực Lạc?


Dù sao Triển Phi Yên cũng biết Công Dã Huỳnh không phải tay vừa, nên không dám buông lời hỗn xược. Có điều nàng vừa nói xẵng giọng vừa trợn mắt trợn mũi nhìn Công Dã Huỳnh để chế giễu lão một cách kín đáo và có ý bảo cho lão đạo nhân biết:


- Dù lão muốn hăm dọa thế nào ta đây cũng chẳng sợ đâu.


Rồi nàng trở gót lướt mình đi. Người nàng vừa băng đi chừng ba bốn thước, nàng còn nghe tiếng Công Dã Huỳnh cười khẩy sau lưng.


Tuy nhiên Triển Phi Yên cũng không quay lại nàng chỉ nói vọng lại mấy câu để trêu tức lão chơi:


- Mình đã không dám đi rồi tưởng tất cả mọi người thiên hạ đều nhát gan như mình không dám đi. Như vậy thiệt đáng tức cười.


Lúc Triển Phi Yên nói câu này nàng yên trí Công Dã Huỳnh sẽ tức mình dượt theo nàng nên chí đầu ngón chân băng mình về phía trước thật nhanh.


Nhưng Triển Phi Yên đã đoán sai. Chẳng những Công Dã Huỳnh chẳng thèm đuổi theo mà chỉ bật lên những tràng cười lạt lẽo mà thôi.


Triển Phi Yên băng băng lao về phía trước. Nàng nhiệt đâm lo lắng cho Cần quân Hiệp, tự hỏi:


- Lão già ốm o sao lại đem giao Cần quân Hiệp cho con người tâm địa bất trắc là Quản tam Dương? Dù lão nói không đến nỗi xảy ra việc gì nguy hại cho chàng, nhưng đưa dê vào miệng cọp thì mình yên tâm thế nào được?


Càng nghĩ tới Cần quân Hiệp bao nhiêu, thì lòng nàng càng xao xuyến, nóng nảy bấy nhiêu. Dù nàng suy tính hoài mà cũng không có cách nào giải được nỗi lo âu. Nàng không biết làm thế nào được, chỉ còn cách đi mau đến núi Cực Lạc tìm nhị thư đòi con ngựa sắt về rồi sẽ liệu.


Triển Phi Yên thi triển khinh công đến tột độ chạy cho tới lúc hoàng hôn thì trước mặt ở phía xa xa đã hiện ra một hồ nước rộng. Ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt hồ làm cho mông mênh biến ảo ra không biết là bao nhiêu màu sắc rực rỡ thật là đẹp.


Những ngọn núi cao ngất trời bên bờ hồ dường như để thêu dệt nên một phong cảnh hùng vĩ tự nhiên.


Trước phong cảnh này, Triển Phi Yên thoáng qua tấm lòng xao xuyến. Nàng cất tiếng hát rồi xăm xăm chạy tới bờ hồ.


Đột nhiên trong đám bụi lao có tiếng mái chèo xột xoạt rồi một chiếc thuyền bơi lại.


Triển Phi Yên đứng bên bờ hồ để ý nhìn thấy người bơi thuyền là một thiếu phụ đứng tuổi, mình mặc áo ngắn màu lam thẫm có hoa trắng tỏ ra một mụ quê mùa chất phác.


Nàng vội lên tiếng hỏi:


- Đại tẩu ơi! Tiểu muội muốn tới núi Cực Lạc. Chẳng hiểu đại tẩu có thể cho tiểu muội đi cùng được không?


Người đàn bà gật đầu đáp:


- Mời cô nương xuống thuyền đi.


Triển Phi Yên biết ngay thiếu phụ đúng là thủ hạ của Bách lão bà quả như lời Công Dã Huỳnh đã báo trước. Nàng càng nghĩ càng khâm phục, Công Dã Huỳnh là tay rất từng trải biết hết mọi chỗ trong khu vực Thái Hồ bát ngát này. Nhưng nàng không khỏi băn khoăn về cái lão bảo mình vào đường chết. Nàng tự hỏi:


- Bách lão bà bố trí thuyền bè chở người lên núi để làm chi? Liệu bà ta có ác ý gì không? Sao người chở thuyền lại không hỏi gì đến lai lịch mình đã mời xuống thuyền ngay?


Tuy trong lòng Triển Phi Yên vẫn hoang mang lo nghĩ, nhưng chân nàng đã nhảy xuống thuyền rồi.


Thuyền đi mau quá khiến cho Triển Phi Yên xịu người đi muốn té.


Nàng đứng vững lại rồi ngoảnh đầu nhìn vào bờ thì không khỏi kinh hãi vì mới chớp mắt chiếc thuyền đã ra xa bờ đến hai chục trượng.


Nàng lại ngoảnh mặt nhìn ra bốn mặt thì quảng hồ này toàn là hồng hoa bát ngát, ngoài tiếng thuyền chạm vào lá lăng sột soạt tuyệt không thấy động tĩnh gì nữa.


Mùi hoa thơm mỗi lúc một ngào ngạt thêm. So với hoa mai thì mùi thơm này không nồng nàn bằng, nhưng so với hoa quế thì lại kém bề êm dịu. Thật là một mùi hương khó tả.


Triển Phi Yên nghe tiếng con thuyền nhỏ chạm vào lá lăng bật lên những tiếng sột soạt thì kinh hãi nói:


- Đại tẩu! Cánh tay đại tẩu mạnh quá!


Mụ đàn bà cười lạt đáp:


- Ta sinh nhai ở trên đó, lâu ngày bơi thuyền quen rồi, cho nên chèo thuyền rất lẹ.


Triển Phi Yên đang nghi hoặc thì mụ lái thuyền bắt đầu hỏi chuyện:


- Cô nương! Cô đến núi Cực Lạc là chỗ ở của Thúy Y Bách lão bà làm chi vậy?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Mại

Mại

- Không nên thế. Hưng hư quá! - Mại khe khẽ nói. - Hưng chỉ hư thế thôi, làm gì nào? -

29-06-2016
Gói mì tôm cho con

Gói mì tôm cho con

Bữa trưa hôm đó, sau giờ tan làm thì nó thấy một gói mì tôm để góc giường của anh

24-06-2016
Cuộn báo đi lạc

Cuộn báo đi lạc

Chúng tôi có một con chó cái dễ thương giống Labrador với bộ lông màu nâu sậm. Nó

30-06-2016
Ký sự ngày mưa

Ký sự ngày mưa

Tình cờ trong một lần về nhà ôn thi, tôi có được nghe một câu chuyện về một

23-06-2016
Hẹn hò trục trặc

Hẹn hò trục trặc

Quang còn khác với hầu hết những thằng con trai bình thường ở một sự đãng trí quái

25-06-2016
Mùa theo mùa đi mãi

Mùa theo mùa đi mãi

Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nayTuổi nào ngồi hát mây bay ngang trờiTay măng trôi trên

23-06-2016
Này em, có phải em...

Này em, có phải em...

Tôi thấy anh vào một buổi tối tháng tư trời chi chít những sao, khi tôi đang ngước

01-07-2016