Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 6 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 39 - Triển Phi Ngọc ngỏ lời vĩnh biệt

↓↓

- Công tử không chịu nói ư?Thực ra công tử trả lời hay không cũng chẳng quan hệ cho lắm, vì ta đã định lấy cái chết để tỏ rõ lòng mình - vấn đề là ở chỗ ta chết rồi có nhắm mắt được hay không mà thôi!

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Triển Phi Ngọc nói mấy câu này bằng một giọng cực kỳ thê lương ảo não, khiến cho Cần Quân Hiệp trong lòng chua xót.


Chàng hồi tưởng lại thấy Triển Phi Ngọc đã hết lòng với mình rồi chàng thầm nghĩ:


Hoặc giả nàng bị người ta hiểu lầm thật, có thể nàng không phải người thâm hiểm hung ác. Ở đời thiếu gì trường hợp tương tự?Người tốt thường bị nghi oan, mà kẻ tàn bạo thường lại được tiếng là người nhân đức.


Nghĩ vậy chàng bỗng nảy lòng thương xót rồi bất giác ôm chặt lấy Triển Phi Ngọc.


Triển Phi Ngọc tựa hồ như con chim non chúi vào lòng mẹ. Dường nhu nàng đang thổn thức không lên tiếng.


Tình trạng này kéo dài trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, Triển Phi Ngọc mới ngẩng đầu lên nở một nụ cười thê lương nói:


- Thế này là được rồi!Quân Hiệp chàng ơi!Chúng ta quen biết nhau trong một thời gian như thế cũng đủ. Từ đây đôi ta vĩnh biệt. Chàng đừng lấy thế làm buồn.


Lúc Triển Phi Ngọc chưa nói mấy câu này, Cần Quân Hiệp vẫn bình tĩnh không đến nỗi thương tâm cho lắm. Bây giờ được nghe mấy câu chàng cảm thấy nao nao trong dạ tưởng chừng như sắp phải vĩnh biệt một tình nhân mà chàng vốn yêu tha thiết.


Cần Quân Hiệp hỏi bằng một giọng cực kì xúc động và tựa hồ để cảnh giác nàng:


- Phi Ngọc! Đã hay rằng mọi người hiểu lầm nàng. Nhưng nàng cần gì phải tìm cái chết để tỏ rõ ý chí?


Triển Phi Ngọc đáp:


- Hiện nay tiểu muội để họ cướp mất hai bảo vật, dù người ngoài chưa ai bàn tán đến, thì trong thâm tâm công tử đã trách tiểu muội rồi.


Cần Quân Hiệp trước khi chưa tìm thấy Triển Phi Ngọc, chàng đã định bụng:nếu nàng quyết không chịu giao trả Huyết hồn trảo cùng Kim vị giáp thì mình cũng quyết trở mặt dù có phỉ liều chết để lấy lại được cũng cam tâm. Nhưng từ lúc thấy mặt nàng, bao nhiêu ý định trước tan thành mây khói. Chàng không còn đủ nghị lực quyết liệt với nàng được nữa. Nàng nói thế nào chàng đành phải chịu như vậy.


Cần Quân Hiệp không tự chủ được dáp ngay:


- Phi Ngọc!Ta có trách nàng đâu?Nhưng hỡi ôi!Diệu cô hiện đang lâm vào tình trạng rất nguy cấp thì làm thế nào?


Triển Phi Ngọc đáp:


- Chúng ta cùng nhau tới đó, tuy chưa chắc đã được việc gì, nhưng dù sao cũng được cùng mẫu thân chia nỗi lo buồn.


Cần Quân Hiệp biết võ công mình chẳng vào đâu đã đành, còn bản lãnh Triển Phi Ngọc có cao cường nhưng chưa chắc bằng bà chị nàng là Triển đại tiểu thư. Bên địch có Cốc phu nhân, Thiên ngô đạo nhân, Phổ Đà song ni, Tam Tuyệt tiên sinh đều là những tay cao thủ tuyệt đỉnh thì Triển Phi Ngọc cũng chẳng làm gì được.


Theo ý Cần Quân Hiệp thì ngoài biện pháp tìm được bảo vật đưa tới cho Diệu cô thì không còn đường lối nào khác nữa. Bây giờ chàng nghe Triển Phi Ngọc nói hai bảo vât đã bị cướp mất rồi thì chàng buông một tiếng thở dài tỏ ra hoàn toàn thất vọng.


Cần Quân Hiệp chưa kịp nói gì thì Triển Phi Ngọc đã kéo chàng chạy nhanh về phía trước.


Cần Quân Hiệp bị Triển Phi Ngọc lôi đi rất mau. Chớp mắt đã quay về đến hang núi.


Hai người vừa tiến vào cửa hang bỗng nghe đánh rầm một tiếng rùng rợn từ trong sơn động phát ra.


Cần Quân Hiệp giật mình thất thanh la hoảng:


- Nguy rồi!


Chàng toan xông về phía trước, nhưng mới đi dược hai bước đã bị Triển Phi Ngọc nắm tay kéo lại.


Giữa lúc ấy trong động có tiếng gầm thét của Tam Tuyệt tiên sinh vọng ra.


Tiếng gầm này bắt đầu vang lên rất lớn rồi sau nhỏ dần đi.


Cần Quân Hiệp tưởng chừng như lão đã phá được tầng cửa sắt và bắt đầu tiến vào trong hang động nên tiếng gầm của lão mới nhỏ đi dần dần, chàng hoảng sợ đến mất mật ấp úng nói:


- Họ...Bọn họ phá được cửa sắt rồi...đang tiến vào hang động...


Triển Phi Ngọc trầm giọng đáp:


- Phải rồi!Công tử coi kìa. Thiên ngô đạo nhân đang xuống núi để tiến vào sơn động.


Cần Quân Hiệp ngẩng đầu nhìn lên thấy Thiên ngô lão nhân ở trên sườn núi đang lao mình đi xuống. Chàng lại toan xông về phía trước. Nhưng Triển Phi Ngọc kéo chàng lại nói:


- Công tử không được đi đâu và có đi cũng chẳng ích gì. Để mình tiểu muội vào hay hơn.


Cần Quân Hiệp khi nào chịu nghe. Chàng cựa quậy mãi mà không sao thoất khỏi bàn tay của Triển Phi Ngọc.


Cần Quân Hiệp tức quá la lên, Triển Phi Ngọc nghiên chặt hai hàm răng, phóng ngón tay giữa ra điểm rúng vào huyệt Kiên tỉnh trên vai Cần Quân Hiệp rồi nàng thở dài nói:


- Quân Hiệp công tử ôi!Công tử dừng oán trách ta!Công tử nên biết rằng vào trong đó nhất định sẽ bị chết uổng!


Cần Quân Hiệp bị điểm huyệt không lên tiếng được nhưng trong bụng chàng tức tối những muốn la lên:


- Ngươi vào trong đó cũng chết uổng thì sao?


Trong lòng chàng bực tức vừa hối hận về chuyện mình đã lấy Huyết hồn trảo cùng Kim vị giáp để Diệu cô gặp phải vụ lớn. Bất giác nước mắt chảy quanh rồi tuôn ra như mưa.


Triển Phi Ngọc khẽ buông chàng ra. Lúc nàng cúi đầu xuống cũng để cho những giọt lệ nóng hổi của mình từ đôi cặp mắt mơ mộng trào ra rớt xuống mặt Cần Quân Hiệp.


Triển Phi Ngọc vẻ mặt cực kỳ bi thảm nhìn Cần Quân Hiệp một lúc, rồi đột nhiên vừa nhảy tung mình đi, vừa cất tiếng gọi:


- Quân Hiệp chàng ơi!Vĩnh biệt nhau từ đây!


Bóng nàng thấp thoánh chuyển qua góc phiến đá lớn rồi biến mất không thấy đâu nữa.


Con người bằng xương bằng thịt Triển Phi Ngọc tuy đã mất hút, nhưng lúc ra đi giọng nói bi ai còn lẩn quất đâu đây trong tai Cần Quân Hiệp. Tiếng gọi của nàng vẫn văng vẳng bên tai.


Rồi tình trạng nàng cúi xuống e lệ lại hiển hiện trước mắt chàng.


Cần Quân Hiệp vô cùng cảm xúc, không ngăn nổi dòng lệ chảy ra. Chàng nghĩ rằng:


- Trước tình hình này Triển Phi Ngọc một mình ra đi bắt mình ở lại đây là nàng đã biết trước chuyến này tiến vào hang động là không toàn mạng. Rồi chàng lẩm bẩm:


- Nàng đã biết rõ bọn cường địch gớm ghê, sức mình không tài nào chống chọi được mà cương quyết xông vào để hứng lấy cái họa vong thân. Thế mà người đời đối với nàng đều hiểu lầm độc mồm độc miệng gièm pha nàng chẳng thiếu lời. Nàng thực là thiếu nữ rất tốt rất đáng thương. Nhưng đau dớn thay!Nàng đi chuyến này khó lòng thoát chết được, từ đây mình không còn lúc nào được gặp nàng nữa!


Cần Quân Hiệp nghĩ tứi đây lại hận mình không thể buông tiếng khóc ròng cho nhẹ bớt nỗi u uất trong lòng. Chàng cố gắng mãi nhưng đã bị điểm huyệt khóc không ra tiếng.


Trong khoảng thời gian uống cạn chên trà nóng, Cần Quân Hiệp bỗng nghe thấy tiếng bứơc chân nặng trịch từ đằng xa đi tới. Trước còn xa sau mỗi lúc một gần lại. Chàng phân biệt rõ bọn này có tới bốn năm người, và đi rất chậm chạp.


Cần Quân Hiệp ngẩn mặt ra nghĩ thầm:


- Chẳng lẽ ba mẹ con Diệu cô đã mất mạng một cách mau chóng như vậy? Nếu không thì sao bọn Phổ Đà song ni đã trở ra?


Lúc này Cần Quân Hiệp nằm sau một tảng đá lớn, chàng không nhìn rõ tình hình trong hang núi, nên nghe tiếng bước chân bốn năm người thì chàng đoán chắc là bọn Cốc phu nhân đi ra.


Cần Quân Hiệp lắng tai nghe thêm một lúc nữa, chàng thấy tiếng bước chân bôn năm người này chậm chạp một cách kỳ lạ. Bất cứ là ai cũng không thể có bước chân trầm trọng đến thế. Rồi chàng tự hỏi:


- Nếu ba mẹ con Diệu cô đã bị hại rồi thì sao tâm tình bọn Cốc phu nhân lại trầm trọng đến thế?Chẳng lẽ ba mẹ con Diệu cô lại đắc thắng mà bọn Cốc phu nhân thất trận bị thương đến phải rút lui ư?Nhưng cước bộ bốn năm người này trầm trọng dường như làm cho mặt đất phải rung động, mà rõ ràng là tiếng bước của người bị thương sau khi đã bị hao tổn công lực .


Cần Quân Hiệp trong lòng ngờ vực. Chàng giận mình không thể đứng phắt dậy để ngó xem là bọn nào.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương
Những điều chưa nói

Những điều chưa nói

 Đối diện với bộ mặt đang cau có của tôi là một nụ cười rạng rỡ.

24-06-2016
Con cá sông yêu thương

Con cá sông yêu thương

Anh Hai kể Trung nghe chuyện nhà trong làn khói bếp nghi ngút của nồi bánh tét đêm

24-06-2016
Mảnh vá

Mảnh vá

Khi họ gọi điện kêu cơm dưới lầu - thường là vậy, căn bếp trong nhà luôn sạch

30-06-2016
Ăn sáng lúc năm giờ

Ăn sáng lúc năm giờ

- Vy này? - Dạ? – Hạ Vy dừng ăn, nhìn tôi chăm chú. - Tại sao lại thích anh? *** "Mùa

28-06-2016

pacman, rainbows, and roller s