pacman, rainbows, and roller s
Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 7 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 39 - Triển Phi Ngọc ngỏ lời vĩnh biệt

↓↓
Cần Quân Hiệp bị kình lực đẩy trở ra chàng vừa hết lên vừa cố gắng xông về phía trước song luồng phản lực của bôn Phổ Đà song ni hất ra rất mạnh ngăn cản, thành ra mỗi lần chàng nhảy xổ vào thì người còn đang lơ lửng trên không lại bị hất ra. Thủy chung chàng vẫn không tiến thêm được một bước.


Cần Quân Hiệp nghe những tiếng choang choảng từ trong hang đọng vọng ra không ngớt mà trông vào chỉ thấy tối mù tối mịt, chẳng rõ vật gì.


Giữa những tiếng sắt thép rít lên rùng rợn, thỉnh thoảng bật lên những tia lứa sáng lòe. Cần Quân Hiệp mới nhìn thấy bọn Phổ Đà song ni bốn người bóng đen thấp thoáng. Còn Tam Tuyệt tiên sinh không biết ở chỗ nào đang dùng cách nào để đánh phá cửa sắt.


Cần Quân Hiệp nóng ruột vô cùng. Chàng chạy đi chạy lại ngoài cửa hang không biết làm thế nào, trong bụng lo ngay ngáy nghĩ thầm nếu quả Tam Tuyệt tiên sinh có thể phá cửa sắt cho bọn cường địch ién vào hang thì tính mạng Diệu cô cùng Triển đại tiểu thư rất là nguy ngập.

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cần Quân Hiệp vụt nhớ ra tình hình lúc nãy: Tam Tuyệt tiên sinh không chịu buông tha Triển Phi Ngọc và trái lại Triển Phi Ngọc cũng chẳng chịu bỏ Tam Tuyệt tiên sinh. Hai người liên miên tiếp tục tìm cách hạ đối phương.


Chàng ự hỏi:


- Tại sao Tam Tuyệt tiên sinh bây giờ lại bỏ Triển Phi Ngọc đến đây?


Rồi chàng tự mình giải đáp:


- Một là Triển Phi Ngọc đã bị Tam Tuyệt tiên sinh hạ sát. Hai là trong tay nàng có Huyết hồn trảo cực kỳ lợi hại, lão không địch nổi mà phải độn thổ chạy tới đây.


Nghĩ như vậy một tia hy vọng lại nảy ra và cho là nếu mình tìm được Triển Phi Ngọc lấy lại được Huyết hồn trảo cùng Kim vị giáp đưa được đến tay Diệu cô thì có thể chống chọi được lũ cường địch này.


Cần Quân Hiệp quyết định thay đổi chủ ý rồi không lăm le xông vào hang động nữa chàng quay ra đi kiếm Triển Phi Ngọc.


Cần Quân Hiệp trở gót chạy đi như bay.


Mới bước đi được chừng năm trượng Cần Quân Hiệp bỗng nghe sau lưng có thanh âm lạnh như băng cất lên hỏi:


- Thí chủ đi đâu đó?


Cần Quân Hiệp giật mình kinh hãi dừng bước đứng thộn mặt ra.


Bồng thấy bên mình một luồng kình phong lướt qua. Một người trong Phổ Đà song ni là Vô Tướng đại sư đứng sững trước mặt.


Cần Quân Hiệp thấy bộ mặt lạnh như tiền đang giương đôi mắt hau háu nhìn chàng.


Cái nhìn của Vô Tướng đại sư có một sức trấn áp mãnh liệt khiến chàng sợ run. Chàng ấp úng trả lời:


- Tại hạ. . tại hạ muốn đi ra ngoài hang núi. Đại sư có điều chi dạy bảo?


Vô Tướng đại sư lại hỏi:


- Ngươi ra hang núi làm chi?


Cần Quân Hiệp vốn là người thành thực, không biết nói dối nhất là trong lúc này chàng thấy đối phương là cừu địch với Diệu cô mà bà ta đã tặng chàng hai báu vật để mưu chuyện trả thù, nên lòng chàng rất cảm kích và coi bà như một ân nhân.


Mắt thấy ân nhân của mình bị bọn cường địch năm người uy hiếp Cần Quân Hiệp nổi lòng căm tức. Bộ mặt sợ sệt của chàng đột nhiên biến sắc đổi thành bộ mặt phẫn nộ.


Rồi chàng chẳng cần úp mở, xẵng giọng đáp:


- Tại hạ đi kiếm người lấy Huyết hồn trảo cùng Kim vị giáp cho Diệu cô, dể bà đủ sức chống chọi với bọn cường địch đang ỷ thế đông người uy hiếp.


Câu nói chủa chàng tuy thành thật nhưng có ý vừa mỉa mai vừa hăm dọa Vô Tướng đại sư.


Vô tướng đại sư chẳng lấy thế làm lên ruột, nét mặt lạnh như tiền bỗng nở một nụ cười lạt, hỏi bằng một giọng hững hờ.


- Ngươi muốn đối đầu với chúng ta chăng?


Cần Quân Hiệp không ngần ngừ đáp ngay:


- Bọn đại sư năm người mà toàn là những tay cao thủ tuyệt đỉnh. Tại hạ không ngờ liệt vị lại thừa cơ Diệu cô chỉ có một mình mà đang lâm vào bước đường nguy ngập để cố tình đàn áp?Huống chi việc Diệu cô mất Huyết hồn trảo cùng Kim vị giáp lại do chính con gái bà ta đưa tin cho các vị. Ngờ đâu các vị có được tin đó quả nhiên tìm đến uy hiếp. Thế thì...thế thì. . liệt vị đã có những hành động chẳng vẻ vang chút nào.


Cần Quân Hiệp vừa nói móc Vô Tướng đại sư vừa nổi lòng nghĩa hiệp. Luồng dũng khí không biết từ đâu kéo đến khiến chàng mặt giận hầm hầm.


Vô Tướng đại sư trong mắt phóng ra những tia sáng rùng rợn đảo nhìn bốn phía rồi quay lại chăm chú ngó Cần Quân Hiệp.


Thật là một cặp mắt sắc như dao khiến cho chàng phải rùng mình. Bất giác tim đập loạn lên. Bây giờ chàng lại nhớ ra võ công mình so với võ công Vô Tướng đại sư xa nhau một trời một vực. Bà ta chỉ ra tay một cái là mình mất mạng như chơi.


Tuy Cần Quân Hiệp ngấm ngầm kinh hãi trong lòng nhưng bề ngoài chàng vẫn ngạo nghễ đứng ưỡn ngực ra tựa hồ như chẳng sợ hãi chút nào.


Vô Tướng đại sư ngó chàng một lúc lâu rồi lại buông một tiếng cười lạt nói:


- Ngươi đã nổi máu anh hùng trong lòng ôm mối bất bằng vậy ta buông tha cho ngươi đi kiếm bảo vật gì đó để bảo vệ sinh mạng cho mụ kia.


Vô Tướng đại sư nói chưa dứt lời đã thấy tiếng Tam Tuyệt tiên sinh gầm lên từ trong động vọng ra. Lão nói:


- Đại sư!Không thể để gã đi dược!


Nhưng Vô Tướng đại sư đã mở miệng bảo buông tha cho Cần Quân Hiệp không có lý nào bà lại ngăn trở chàng nữa. Bà liền vờ như không nghe thấy gì rồi lạng người tránh sang bên nhường lối cho Cần Quân Hiệp.


Cần Quân Hiệp sợ Vô Tướng đại sư nghĩ lại hối hận, rồi có thể đột nhiên đổi thái độ. Chàng lập tức điểm chân xuống đất tung người nhảy về phía trươc. Chàng vừa lao người đi vừa ngoảng đầu nhìn lại thấy Vô Tướng đại sư vẫn đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt thẫn thờ.


Cần Quân Hiệp dĩ nhiên không thể đoán được tâm sự Vô Tướng đại sư. Có điều chàng thấy bà ta không đuổi theo, đã hơi yên dạ. Chàng đoán rằng:


- Tam Tuyệt tiên sinh ở trong hang động mà còn la ầm lên bảo Vô Tướng đại sư giữ mình lại không cho đi là đủ chứng minh lão ta biết Triển Phi Ngọc hiện đã đến gần đây. lão sợ mình kiếm được Triển Phi Ngọc lấy lại vật chí bảo trao trả cho Diệu cô thì Diệu cô rất có thể chuyển bại thành thắng.


Lão nghĩ như vậy đem lại cho Cần Quân Hiệp một mối tin tưởng vô biên. Chàng bay vèo ra khỏi động, vừa chạy vừa gọi rầm lên:


- Phi Ngọc!Phi Ngọc!Cô nương ở đâu?Mau mau xuất hiện cho tại hạ được ra mắt!


Chàng gọi liền bảy tám câu vẫn không thấy có tiếng người đáp lại.


Cần Quân Hiệp biết rằng Tam Tuyệt tiên sinh chẳng chóng thì chầy sẽ mở được tầng cửa sắt. Thời gian càng gấp rút, tâm can chàng càng nóng như sôi lên.


Đang lúc Cần Quân Hiệp vô cùng nóng nảy như muốn phát điên và hoàn toàn thất vọng, bỗng nghe thất thanh âm Triển Phi Ngọc cât tiếng gọi:


- Quân Hiệp!. . .


Cần Quân Hiệp vừa nghe thấy tiếng gọi đủ mừng như bắt được của. Song chàng không khỏi sửng sốt vì trong tiếng gọi của Triển Phi Ngọc có pha lẫn tiếng khóc.


Cần Quân Hiệp vội quay đầu nhìn lại thì thấy Triển Phi Ngọc nươc mắt dàn dụa đang từ sau một phiến đá lớn thờ thẫn bước ra. Cặp mắt nàng đỏ hoe và máu hòa châu lệ dỏ hồng, trông rất thảm thương!


Cần Quân Hiệp vội vàng lại đón, Triển Phi Ngọc không chờ chàng mở miệng đã vừa khóc vừa nói:


- Quân Hiệp!Ta...ta tưởng rằng không được thấy mặt công tử nữa. Bây giờ còn gặp nhau đây là may mắn lắm rồi!. . . Dù ta có chết cũng đặng yên tâm nhắm mắt.


Cần Quân Hiệp sửng sốt hỏi dồn:


- Sao?Sao cô nương lại nói gở?


Triển Phi Ngọc không chờ chàng nói hết, đã cướp lời:


- Ta biết rằng...duới gầm trời này. . không còn ai hiểu được nỗi lòng cho ta...có ra chăng nữa chỉ được một người. Người đó chính là công tử. Thế nên ta cần được gặp công tử lần cuối cùng và ý nguyện của ta đã thỏa mãn. Như vậy ta có chết cũng yên lòng nhắm mắt.


Cần Quân Hiệp nhăn nhó cười nói:


- Phi Ngọc!Cô nương đừng nói vậy. Bây giờ bọn Cốc phu nhân năm tay cao thủ đang vây đánh lệnh mẫu thân cùng lệnh tỷ. Tình trạng vô cùng nguy ngập. Cô nương mau lấy Huyết hồn trảo cùng Kim vị giáp đư đến chỗ Diệu cô may ra còn kịp vãn hồi được tình thế.


Cần Quân Hiệp nói rất mau. Chàng vừa hết câu Triển Phi Ngọc bỗng thét lên một tiếng rùng rợn rồi nàng run bần bật, mặt nàng xám ngắt như tro tàn khiến cho Cần Quân Hiệp kinh hãi, trống ngực đánh thình thịch. Chàng hốt hoảng hỏi:


- Cô nương!Cô nương làm sao vậy?


Triển Phi Ngọc nghẹn ngào một lúc, rồi mới thốt lên lời:


- Ta lầm rồi!Ta lầm rồi!. . .


Cần Quân Hiệp đối vơi Triển Phi Ngọc lúc này đã không tin tưởng nữa vì chàng đã yên trí nàng đã tiết lộ chuyện mẫu thân nàng không còn Huyết hồn trảo cùng Kim vị giáp trong tay để bọn cừu nhân biết mà tìm đến báo thù.


Bây giờ chàng thấy nàng nhắc đi nhắc lại câu "Ta lầm rồi!Ta lầm rồi1" thì cho là lương tri của nàng đã phát hiện. Chàng vội nói:


- Đã đành cô nương lầm lỗi nhưng bây giờ còn có cơ hội vãn hồi đựoc kia mà!


Ngừng một lát chàng nói tiếp:


- Hiện Tam Tuyệt tiên sinh đang vận nội công để phá hủy tầng cửa sắt hang động. Cô nương mau mau đem bảo vật hoàn lại cho Diệu cô. Không thế thì...


Triển Phi Ngọc ngẩng đầu lên ngơ ngác, ngắt lời:


- Bảo vật ư?Hai cái đó bị người ta cướp mất rồi còn đâu?


Triển Phi Ngọc nói tới đây thì Cần Quân Hiệp khác nào như sét đánh ngang tai. Chàng đứng thộn mặt ra toàn thân lạnh ngắt không nói nên lời nữa.


Triển Phi Ngọc dậm chân nói:


- Biết thế này thì ta cũng chẳng bảo công tử quay lại chỗ má má ta để mượn bảo vật làm chi?Ta cũng chẳng nên đem lòng tốt cư xử vơi công tử làm chi cho uổng. Sở dĩ ta phải bảo rõ với mấy tên cao thủ báu vật hiện ở trong mình công tử chứ không còn ở trong tay gia mẫu là để họ phế bỏ ý niệm cướp đoạt những bảo vật đó mà cũng là vì công tử nữa.


Nét mặt Triển Phi Ngọc dịu xuống, nàng nói tiếp:


- Hỡi ôi!Bao nhiêu người bảo ta là tà ác là đốn mạt. Dù ta có nhảy xuông sông Hoàng Hà cũng không tài nào rửa sạch được những vêt nhơ đó. Quân hiệp!Ta vừa nói dưới gầm trời này chỉ một mình công tử hiểu cho lòng ta. Công tử nên biết rằng đó là lời chí thành của ta.


Cần Quân Hiệp cứ đứng thộn mặt mà nghe. Chàng càng nghe lại càng ngơ ngẩn không biêt nói sao. Bây giờ chàng mới biết rằng câu Triển Phi Ngọc hối hận nàng đã lầm không phải ý như chàng nghĩ mà nó lại có ý nghĩa khác hẳn.


Theo lời Triển Phi Ngọc thì dường như bọn cừu địch của Diệu cô đến tầm cừu tuy do sự vô tâm của nàng mà ra, nhưng những hành động của nàng lại hoàn toàn vì Cần Quân Hiệp.


Cần Quân Hiệp trong lòng rối ren đến cực điểm. Nếu quả lý trí chàng còn tỉnh táo minh mẫn thì chàng chỉ căn cứ vào những sự việc đã được phát sinh mà phán đoán ai phải ai quấy một cách dễ dàng. Nhưng vì chàng có mối tình cảm sâu xa với Triển Phi Ngọc nên không khỏi có những ý nghĩ cùng những suy xét thiên lệch về nàng.


Cần Quân Hiệp vẫn ở vào tình trạng mập mờ, hoang mang. Chàng ngẩn người ra một lúc rồi mới ngập ngừng hỏi lại:


- Những vật chí bảo đó...đã bị cướp mất?


Triển Phi Ngọc đáp:


- Hắn là một quái nhân đeo mặt nạ. Ta cũng chưa nhận ra là ai.


Cần Quân Hiệp nghe câu trả lời của Triển Phi Ngọc, chàng vẫn hoài nghi nhưng không biết vặn hỏi thế nào.


Triển Phi Ngọc đi về phía trước mấy bước, tiến gần lại Cần Quân Hiệp. Nàng tựa má bên hữu vào trước ngực chàng, từ từ ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt đầm đìa, nàng nói:


- Quân Hiệp!Ta. . đã biết người đời nói ta chẳng thiếu câu gì. Họ bảo ta tàn nhẫn. Họ bảo ta bất hiếu bát mục, họ còn bảo ta giả đạo đức. Công tử nghe lời họ nói không khỏi động tâm và đem lòng ngờ vực ta. Ta đành lấy cái chết tỏ rõ tâm can. Ta chỉ cần nghe công ử nói một câu...


Thấy thái độ đáng thương và nghe lời ỏn thót của Triển Phi Ngọc, Cần Quân Hiệp không tự chủ được nừa, khẽ quàng tay ôm lấy nàng, hỏi bằng một giọng cảm động:


- Tại sao cô nương lại muốn chết?


Triển Phi Ngọc hỏi lại:


- Công tử có thể tất và hiểu lòng cho ta không?Công tử có cho là ta bị người khác gièm pha không?


Cần Quân Hiệp thấy nàng hỏi như vậy lấy làm khó nghĩ không biết nên trả lời thế nào.


Triển Phi Ngọc thấy chàng không lên tiếng lại buông một tiếng thở dài nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Nơi này mưa không dột, gió không lạnh nhưng sao lại nhớ căn nhà của mẹ. Mẹ ơi, cảm

29-06-2016
Em có hạnh phúc không?

Em có hạnh phúc không?

  Thành chăm chú gỡ từng chiếc kẹp hoa gài trên tóc cô dâu. Biết anh đang sốt ruột

28-06-2016