Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 49 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 35 - Xúc lý thành thốn

↓↓
oOo


Cần Quân Hiệp tuy miệng không nói ra nhưng trong bụng chàng đã cảm thấy mình ở với Triển Phi Ngọc chỉ là một pho tượng gỗ không hơn không kém. Bất luận một hành động nào dù lớn dù nhỏ đến đâu cũng phải tuân theo lời nàng. Rồi chàng lẩm bẩm:


- Sự thực thì nàng tuyệt không có ác ý gì với mình, nhưng dường như nàng nàng vẫn chưa hoàn toàn thành thực và còn có điều muốn giấu diếm mình.


Chàng đứng ngay người ra ngẩm nghĩ một chút rồi trở gót bước đi. Chàng sợ Triển Phi Ngọc không vừa lòng nên rảo bước đi thật mau chỉ nhô lên lún xuống ba cái, người chàng đã nhảy băng ra xa đến bảy tám trượng rồi dừng bước lại nghe ngóng.

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bỗng Cần Quân Hiệp nghe Triển Phi Ngọc lớn tiếng gọi:


- Tam Tuyệt tiên sinh ! Bây giờ tiên sinh nên xuất hiện đi ! Vãn bối không ngờ gặp lại tiên sinh ở đây, thực là may mắn vô cùng !


Cần Quân Hiệp vẫn lưu ý ngó về phía bụi rậm ở phía trước, nhưng chẳng thấy động tĩnh gì. Chàng không hiểu con người mà Triển Phi Ngọc kêu bằng Tam Tuyệt tiên sinh ẩn nấp ở chỗ nào để nói vọng ra?


Trước chàng còn trông ở gần, sau chàng nhìn ra tận đằng xa.


Chàng bỗng để ý đến cái gò đất ở ngay trước mặt cứ đùn dần dần lớn lên bằng ngôi mả.


Sau chàng trông thấy trên mặt nắm đất này, dường như chuyển động liền cúi đầu nhìn xuống...


Đột nhiên một tràng cười ha hả vọng lên ngay dưới chân mình. Mặt đất đột nhiên hở ra một huỵêt động. Một người từ dưới đất chui lên, vỗ tay cười nói:


- Ta ở đây này ! Ta ở đây này ! Sao ngươi đứng xa thế ?


Cần Quân Hiệp thấy một người từ dưới đất chui lên thì giật mình kinh hãi vội lùi lại một bước.


Chàng định thần nhìn kỹ thì người này cao không đầy năm thước, đầu đội mũ sắt sáng loáng. Trên chớp mũ có bốn cái răng bằng thép dài đến nửa thước. Đầu răng hãy còn dính đất bùn. Rõ ràng là hắn dùng cái đầu sắt này để chui đất mà lên. Té ra lão ở dưới đất nói vọng lên nên chàng không tìm ra được chỗ hắn nấp.


Tam Tuyệt tiên sinh xuất hiện rồi bỏ cái mũ sắt trên đầu ra. Ngưòi hắn thấp lủn thủn mà bé cỏn con, mặt xấu như quỷ sứ nhìn mà phát khiếp.


Càn Quân Hiệp nghe Triển Phi Ngọc kêu hắn bằng Tam Tuyệt tiên sinh đã tưởng hắn là một vị cao nhân tướng mạo đường phong lưu lãng mạn như bậc thần tiên.


Chàng lại chắc rằng ngoại hiệu hắn đã là Tam Tuyệt tiên sinh ắt hẳn phải có ba món đặc sắc hơn đời là Thi Tuyệt, Thư Tuyệt và Kiếm Tuyệt. Bây giờ chàng thấy người hắn thấp bé tướng mạo xấu xí, người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ thì không khỏi kinh dị đứng thộn mặt ra không nói được một tiếng nào cả.


Tam Tuyệt tiên sinh quay lại nhìn Cần Quân Hiệp nhăn răng ra cười nói:


- Lão hữu ! Xin lỗi nhé !


Cần Quân Hiệp ngạc nhiên không hiểu sao hắn xưng hô với mình như vậy ?


Chàng còn đang ngơ ngẩn thì Tam Tuyệt tiên sinh co cánh tay lại, khuỷu tay hắn huých vào lưng chàng.


Cần Quân Hiệp tạt ngang ra toan né tránh, nhưng người chàng vừa nhúc nhích thì chỗ khuỷu tay Tam Tuyệt tiên sinh đột nhiên bật ra tiếng kêu sột soạt, rồi ba mũi sắc dài chừng hơn thước, to bằng ngón tay thò ra ngoài tay áo phóng tới.


Ba mũi sắc này buộc vào chỗ khuỷu tay trồi ra ngoài một cách đột ngột. Bất luận Cần Quân Hiệp né tránh như thế nào cũng không khỏi bị mũi sắt tay áo phóng trúng.


Chàng nhảy sang bên tả, bỗng vai bên tả thấy tê nhức. Còn may là mũi sắc phóng tới không mạnh lắm, chỉ vừa đủ phong toả huyệt đạo chàng mà thôi.


Tam Tuỵêt tiên sinh cười ha hả. Người hắn lạng đi một cái đến trước mặt Cần Quân Hiệp. Hắn ngoảnh đầu ngó chàng rất kỹ rồi "ồ" lên một tiếng.


Cần Quân Hiệp bị phong toả huyệt đạo, người không sao nhúc nhích được. Chàng thấy Tam Tuyệt tiên sinh ngó đi ngó lại từ đầu cho đến chân rồi thộn mặt ra, thì biết sở dĩ hắn dòm ngó mình dữ vậy hẳn vì là hắn quen biết phụ thân mình là Cần Nhật Tuý.


Tam Tuyệt tiên sinh ngó Cần Quân Hiệp hồi lâu rồi giơ tay ra vỗ vai chàng, lập lại câu nói trước:


- Lão hữu ! Xin lỗi nhé !


Tam Tuyệt tiên sinh vừa nói hết câu thì hai chân lão nhảy tung về phía sau rồi nghe gót chân lão bật ra một tiếng "keng". Người hắn đã văng về phía sau đến năm sáu trượng.


Lúc hắn còn lơ lửng trên không, người hắn lộn luôn đi mấy vòng rồi hạ mình xuống đứng trước mặt Triển Phi Ngọc.


Cần Quân Hiệp thấy thân pháp kỳ diệu của Tam Tuyệt tiên sinh, bất giác đứng thộn mặt ra mà nhìn. Chàng lẩm bẩm:


- Trước kia mình ở trong nhà cứ tưởng trên đời chỉ có Vi Cự Phu, Phạm Thư Trai là những nhân vật bản lãnh cao siêu vào bậc nhất. Nay mình len lỏi vào chốn giang hồ mới biết trong thiên hạ có nhiều dị nhân không biết đếm bao nhiêu mà kể.


Lão Tam Tuyệt tiên sinh này dường như là một dị nhân mà toàn thân chỗ nào cũng đặt cơ quan.


Trên đầu có mũ sắt để độn thổ, khuỷu tay có mủi nhọn để điểm huyệt, gót chân cũng có bọc sắt nên đáp vào đâu là bật ra tiếng kêu đó. Những nhân vật kỳ dị thế này trước kia có bao giờ chàng nhìn thấy hay nghe ai nói. Bất giác chàng lẩm bẩm:


Từ đây mình len lỏi vào chốn giang hồ mà võ công lại hèn kém chỗ nào cũng gặp người kiềm chế được mình. Thế thì mối thù giết cha biết có ngày trả được chăng ?


Cần Quân Hiệp nghĩ vậy, trong lòng hoang mang. Cả đến việc chàng bị người phong toả huỵệt đạo cũng làm cho chàng băn khoăn.


Tam Tuyệt tiên sinh nhảy đến trước mặt Triển Phi Ngọc rồi cười ha hả nói:


- Lão hữu ! Việc gì ta cũng biết hết rồi.


Triển Phi Ngọc hỏi:


- Thế sao tiên sinh còn chưa đi ?


Tam Tuyệt tiên sinh đáp:


- Ta còn một việc chưa xong, cô có biết không ?


Tam Tuyệt tiên sinh nói câu này rất khẽ. Cần Quân Hiệp đứng cách xa bảy tám trượng nên không nghe rõ.


Triển Phi Ngọc lại hỏi:


- Còn việc gì cấp bách hơn việc kia nữa mà tiên sinh còn chần chờ ?


Tam Tuyệt tiên sinh cười hì hì trỏ vào Triển Phi Ngọc nói:


- Ngươi còn trẻ tuổi như vậy mà việc gí cũng đã dám làm ! Ta có đi trả được mối thù kia mà còn để ngươi lại trên thế gian thì mối thù có trả được cũng bằng thừa, vì ngày sau tất thế nào ta cũng bị ngươi làm cho khốn đốn.


Lão ngừng một chút, lại nói tiếp:


- Người ta thường nói rằng: Hạ thủ sớm là hơn, để về sau tất có hại. Ta muốn làm việc hạ thủ ngươi trước...


Triển Phi Ngọc nghe lão nói dở câu đã đoán ra tâm ý của lão.


Nàng lập tức tay cầm Huyết Hồn trảo, rồi không chờ Tam Tuyệt tiên sinh nói hết, nàng rung tay một cái. Một luồng hồng quang nhắm trước ngực Tam Tuyệt tiên sinh đánh xuống, khí thế cực kỳ hung mãnh.


Tam Tuyệt tiên sinh la lên một tiếng quái gở, vội lùi lại phía sau.


Lão la lớn:


- Lão hữu ! Ta vừa bảo "hạ thủ sớm hơn". Ngờ đâu ngươi lại thông minh đến thế ? Ngươi bắt chước bài học của ta chăng ?


Triển Phi Ngọc chẳng nói chẳng rằng chỉ đầu ngón chân xuống nhảy vọt đi như bóng theo hình. Nàng lại phóng Huyết Hồn trảo đánh tới


Tam Tuyệt tiên sinh giơ cái mũ thép ra đỡ, đánh "choang" một tiếng.


Cây Huyết Hồn trảo đã đánh gẫy hai cái răng thép trên chiếc mũ sắt.


Tam Tuyệt tiên sinh nhảy vọt tung người lên, miệng thét lớn:


- Lợi hại thật ! Lợi hại thật !


Người lão còn lơ lửng trên không lại lộn đi ba vòng, mỗi vòng cao thêm một tầng. Hết vòng thứ ba người lão lên cao đến năm trượng. Lúc còn ở trên không lão cầm mũ sắt đội lên đầu rồi chúc đầu dốc ngược xuống, chân giơ lên trời. Người lão ở trên cao đâm thẳng xuống.


Lúc lão tung mình lên trên không, thân pháp đã mau lẹ thì lúc lão gieo đầu xuống còn mau lẹ hơn.


Bỗng nghe tiếng "binh"một tiếng vang lên, người lão đã chui tuột xuống đất.


Triển Phi Ngọc vội rượt tới nơi. Thân pháp nàng cũng mau lẹ phi thường. Thế mà lúc nàng lao tới chỗ Tam Tuyệt tiên sinh chui xuống thì nơi đây đã thành một huyệt động. Đất bùn văng lên tứ tung.


Cách độn thổ kỳ dị này nếu không chính mắt trông thấy thì khó mà tin được trên đời lại có người chui xuống đất nhanh như vậy !


Triển Phi Ngọc xoay mình ngó quanh thử xem Tam Tuyệt tiên sinh chuồn về hướng nào, nhưng trên mặt đất không lộ tung tích gì khác lạ. Nàng vận động Huyết Hồn trảo đâm sâu xuống. Chỉ trong chớp mắt đã hiện ra đến mười vết lổ nhỏ, khá sâu mà vẫn chẳng thấy tông tích Tam Tuyệt tiên sinh đâu cả.


Triền Phi Ngọc biết rằng không thể tìm được lão, liền trở lại đến bên Cần Quân Hiệp. Nàng giơ ngón tay trái ra để toan giải khai huỵêt đạo cho chàng.


Gĩưa lúc ấy Cần Quân Hiệp nhìn về phía sau Triển Phi Ngọc thì thấy đất bùn lên mà nàng không hay biết.


Huyệt đạo Cần Quân Hiệp chưa khai thông. Chàng muốn la lên mà la không được.


Bỗng thấy từ dưới đất một bàn tay thò lên. Ngón tay trỏ và ngón tay giữa nhắm huyệt Ủy Trung trên đùi Triển Phi Ngọc điểm tới.


- Hai vị đang nói chuyện tử tế với nhau. Tại sao lại đột nhiên động thủ đánh nhau ? Cần Quân Hiệp nói


Triển Phi Ngọc hạ chân khí đáp xuống đất. Nàng vừa đứng vững đã la lên:


- Chúng ta chạy đi thôi !


Rồi nàng thò tay ra kéo Cần Quân Hiệp chạy như bay về phía trước. Nàng vừa chạy vừa la:


- Lão này khó chơi lắm ! Chạy cho mau !


Hai người chạy một hơi được chừng năm bảy dặm mới dừng lại.


Cần Quân Hiệp mới thở hổn hển nói:


Dù lão có thuật địa hành đến đâu thì quyết cũng không thể chạy nhanh bằng chúng ta chạy mặt đất được.


Triển Phi Ngọc nói:


- Chàng ngốc ơi ! Lão không biết chui lên mặt đất đuổi mình hay sao? Lão nhất định không tha cho bọn ta đâu? ...


Nàng nói rồi ngoảnh nhìn bốn phía bỗng thấy trên sườn núi phía trước có một khối đá bằng phẳng. Nàng vội dắt Cần Quân Hiệp tới đó nói:


- Chúng ta ở trên này không sợ lão chui lên được.


Ngồi yên ổn trên khối đá rồi nàng nói tiếp:


- Thuật địa hành của lão là Nhất Tuyệt, lão lội nước giỏi là Nhị Tuyệt, lại rất tinh vi về thuật nghe tin tức và bố trí cơ quan là Tam Tuyệt. Vì thế mà gọi là Tam Tuyệt tiên sinh. Công lực lão cao thâm vô cùng. Trừ phụ thân ta và mẫu thân ta, lão chưa thua một ai.


Cần Quân Hiệp nhớ lại chuyện ban nãy nên muốn hỏi Triển Phi Ngọc nhưng chàng ngừng lại không thốt ra. Ý chàng định hỏi:


- Thế ra lão là cừu nhân của mẫu thân cô nương phải không ?


Triển Phi Ngọc đứng lại trên thạch bình vẫn ra chiều hoảng hốt đưa mắt nhìn bốn phía. Không hiểu tại sao nàng sợ Tam Tuyệt tiên sinh đến thế. Chỉ một cơn gió hiu hiu lay động lá cây ngọn cỏ nàng đã lộ vẻ hoang mang chẳng khác gì con chim phải tên.


Cần Quân Hiệp ở bên ngoài đã lâu đến nửa giờ trong tình trạng xao xuyến, nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy một chút động tĩnh gì.


Cần Quân Hiệp lẳng lặng hồi lâu rồi dường như chàng nóng ruột ngó Triển Phi Ngọc nói:


- Tại hạ chắc rằng Tam Tuyệt tiên sinh không đến nữa đâu.


Triển Phi Ngọc vẫn lộ vẻ băn khoăn nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Tiếng thở dài

Tiếng thở dài

(khotruyenhay.gq) - Bây giờ mà trúng con lô được năm bảy trăm thì tốt cô nhỉ? - Đừng

29-06-2016
Bà chị khó tính

Bà chị khó tính

"Kẻ mạnh là kẻ làm được những gì mình thích, kẻ yếu là kẻ chỉ làm được những

01-07-2016
Xuân

Xuân

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016

Disneyland 1972 Love the old s