- Lão phu không nhận biết các hạ nhưng lão phu có một ông bạn quen các hạ lắm. Bây giờ lão phu nói tên người đó ra, không hiểu các hạ có chịu nhượng bộ cho lão phu một chút hay không ?
bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tam Tuyệt tiên sinh cười hì hì đáp:
- Lão hữu ! Xin lão hữu cứ nói cho ta nghe thử !
Càn Quân Hiệp đứng bên ngấm ngầm lo lắng cho nàng. Chàng thấy vừa rồi lão già bệnh hoạn đến bên chàng, lúc nào mà chàng không hay. Chàng chưa hết kinh hãi thì bây giờ lão đòi đem chàng đi, thì chàng càng lo sốt vó.
Chàng chợt nghĩ ra một kế tự nhủ:
- Hay là nhân lúc hai lão này đang tranh luận với nhau, mình tìm cách nhắc cho Triển Phi Ngọc hay để nàng thi hành diệu kế đưa mình chuồn đi là tốt hơn hết.
Chủ ý định rồi Cần Quân Hiệp vội cất tiếng gọi to:
- Phi...
Chàng định gọi Phi Ngọc nhưng miệng vừa thốt ra được tiếng "Phi" thì bỗng thấy huyệt đới mạch ở sau lưng đột nhiên tê nhức nên co thụt đầu lưỡi lại, không nói tiếp nữa.
Đồng thời Cần Quân Hiệp thấy lão già bệnh hoạn máy môi dường như lão nói tên ai mà chàng không nghe rõ.
Cần Quân Hiệp còn đang ngơ ngác thì Tam Tuyệt tiên sinh đột nhiên sắc diện biến đổi dường như lão già ốm yếu nói câu gì đã làm cho lão Tam Tuyệt khiếp sợ, hấp tấp lùi lại ba bước đến bên phiến đá lớn, lão đưa tay chụp vào chiếc mũ sắt trên đầu. Rồi nhanh như chớp lão đảo lộn đầu xuống đất chân lên trên.
"Bịch" một tiếng vang lên. Người Tam Tuyệt tiên sinh đã chúc xuống đất.
Ngay lúc ấy, Triền Phi Ngọc tức giận quát lên một tiếng rồi nàng từ trong đám khói mịt mờ nhảy tung ra ngoài.
Từ lúc nàng phóng Huyết Hồn trảo xông vào giữa đám khói mù thì chỉ thấy bóng người thấp thoáng tựa như Tam Tuyệt tiên sinh đang dùng thân pháp cực kỳ mau lẹ để tránh Huyết Hồn trảo và nàng vẫn tiếp tục phóng chiêu không ngớt.
Mãi đến bây giờ nàng nghe đến "binh" một tiếng mới biết là Tam Tuyệt tiên sinh đã chui xuống đất và nàng chợt tỉnh táo lại tự hiểu đã mắc phải bí thuật của Tam Tuyệt tiên sinh từ nãy tới giờ. Nàng vội vàng nhảy vọt ra ngoài.
Triền Phi Ngọc nhảy ra khỏi vùng khói mù, giữa lúc lão già bệnh hoạn lạng đến bên mình Cần Quân Hiệp.
Triển Phi Ngọc nghe tiếng Cần Quân Hiệp đang la:
- Tại hạ không đi. Chính tiền bối tại hạ còn không nhận ra thì dĩ nhiên tiền bối đưa đến yết kiến vị nào đó, tại hạ cũng chắc mình chưa quen biết, thì còn tới đó làm chi ?
Lão già bệnh hoạn ho luôn mấy tiếng rồi đáp:
- Ngươi cứ đi theo ta...người đó chỉ kêu đến tên ngươi... là lập tức ngươi nhận biết y là ai ngay.
Triển Phi Ngọc tuy chưa nghe được câu trước lão già đã nói với Cần Quân Hiệp. Nhưng nghe giọng lưỡi câu này nàng cũng hiểu ngay là lão già kia đang uy hiếp Cần Quân Hiệp để bắt chàng theo lão.
Triển Phi Ngọc còn hối hận là mình vừa mắc phải cái lầm to. Nàng tự trách:
- Vừa rồi ta phóng phi đao để thử xem đối phương cao thấp thế nào, thế mà lão vẫn có thái độ bịt được mắt ta thì giỏi thiệt !
Nghĩ vậy nàng tức giận quát to lên một tiếng, phóng người nhảy xổ về phía tảng đá lớn.
Thân pháp nàng mau lẹ dị thường, thế mà lúc nàng hạ người xuống tảng đá, lão già bệnh hoạn kia cùng Cần Quân Hiệp đã kéo nhau nhảy xuống đến chân tảng đá từ trước rồi.
Triền Phi Ngọc khi nào chịu bỏ qua. Nàng lớn tiếng quát:
- Lão già kia ! Chạy đi đâu cho thoát ?
Rồi tung mình nhảy xuống.
Triền Phi Ngọc nhảy xuống chân tảng đá rồi, vẫn thấy lão già thân hình lụ khụ một tay cầm cây trượng còn một nắm cánh tay Cần Quân Hiệp đang chạy về phía trước chỉ cách chừng bảy tám bước.
Cứ nhìn bề ngoài thì tưởng chừng cước lực lão già rất chậm chạp, chỉ lao mình đi một cái là có thể đuổi theo kịp lão ngay. Nhưng sự thật lại khác hẳn nàng nhảy luôn bảy tám cái, chẳng những không đuổi kịp lão mà khoảng cách mỗi lúc một xa thêm.
Triển Phi Ngọc kinh hãi vô cùng. Nàng nhớ lại khi phụ thân nàng còn tại thế thường kể cho nàng hay: Về khinh công đến mức tối cao chỉ có hai môn. Một là lối "Lăng Không Bộ Hư" ( chân bước lơ lửng không chấm đất ). Hai là phép "Xúc Lý Thành Thốn" (một dặm co lại còn một tấc).
"Xúc Lý Thành Thốn" không phải là pháp thuật để co đất lại được đâu mà chỉ là một lối khinh công tuyệt diệu phi thường. Nhìn bước chân tựa hồ rất chậm chạp mà thực ra mau lẹ không biết đển đâu mà lường. Bề ngoài tưởng chừng như đi từ từ từng gang tấc mà nên thực tế đã lướt đi rất xa.
Triển Phi Ngọc tự hỏi:
- Chẳng lẽ lão già bệnh hoạn kia đang thi triển môn khinh công tuyệt đỉnh đó?
Nàng vừa nghĩ vừa kinh hãi, một mặt vẫn gia sức đuổi theo. Nhưng càng đuổi vẫn còn thấy khoảng cách mỗi lúc một xa thêm. Sau đuổi đến một khúc quanh thì không thấy tăm tích hai người đâu nữa.
Triền Phi Ngọc vừa kinh hãi vừa tức mình không biết làm cách nào đành dừng chân lại nhòm ngó ra bốn mặt để tìm ra xem có ra được dấu vết gì không!
Giữa lúc ấy bỗng nghe thanh âm Tam Tuyệt tiên sinh từ phía trước vọng lại.
Tam Tuyệt tiên sinh thở hồng hộc nói:
- Nguy hiểm ơi là nguy hiểm ! Thật là một phen hú vía ! Lão hữu ! không phải ta hăm dọa lão đâu. Chỉ chạy chậm một chút ắt đầu óc phải tan tành !
Triển Phi Ngọc nín hơi lén lén tiến về phía trước chừng hơn trượng.
Bỗng thấy Tam Tuyệt tiên sinh từ dưới đất chui lên.
Triền Phi Ngọc biết rằng những câu vừa rồi lão tự nói với chính mình. Nàng thấy lão mồ hôi toát ra như tắm, rõ là người vừa chạy bở hơi tai.
Tam Tuyệt tiên sinh vỗ ngực ra chiều hoảng hốt dường như trốn thoát khỏi quỷ môn quan để trở về dương thế.
Triển Phi Ngọc vẫn đem lòng ngờ vực chẳng hiểu lão còn muốn giở trò quỷ gì không nữa. Nhưng nàng cho đây là một cơ hội tốt nhất để đánh lén lão.
Nghĩ vậy, nàng quyết định chủ ý, lặng lẽ tiến về phía trước mấy bước.
Lúc này Tam Tuyệt tiên sinh đang quay lưng về phía nàng. Nàng tiến thêm ba bước nữa thì chợt thấy Tam Tuyệt tiên sinh xoay tay về phía sau giơ lên. Trong tay lão cầm một tấm gương.
Chương trước | Chương sau