The Soda Pop
Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 51 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 33 - Vi Quân Hiệp quyết định rửa hờn

↓↓
oOo


Tuy Triển Phi Ngọc sử dụng cây Huyết Hồn Trảo để đối phó với người che mặt nhưng hắn là một tay bản lĩnh gớm ghê, thuỷ chung nàng vẫn không tìm cách nào chiếm được thượng phong.


Một lần, nàng bị đối phương chuồn người đi đồng thời dùng công lực hất lại để cho cây Huyết Hồn Trảo lại đâm trúng vào ngực mình, may mà nàng mình mặc Kim Vị Giáp không thì đến mười mạng Triển Phi Ngọc cũng phải chết uổng.


Lần sau đối phương lại lấy hai mảnh bàn đá kẹp chặt Huyết Hồn Trảo, suýt nữa khí giới quý báu nầy bị hắn cướp mất.

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Triển Phi Ngọc tự biết bản lãnh mình còn kém người che mặt rất xa, không tài nào địch nổi. Nàng thấy hắn nhảy ra khỏi nhà thì trong lòng kinh hãi vô cùng, hấp tấp lùi luôn mấy bước.


Quái nhân che mặt trỏ tay vào mặt Triển Phi Ngọc dằn giọng nói: ta mà ta không thèm cướp Huyết Hồn Trảo của ngươi ư? Nếu ngươi còn là con người có lương tri thì cấp tốc dời khỏi nơi đây, còn đứng đó làm chi nữa? Quái nhân che mặt ra vẻ ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:


- Ta muốn lưu Vi Quân Hiệp lại đây mấy bữa. Nhưng có mặt ngươi bây giờ thì ta không tiện nói với gã được. Vậy ngươi đi đi.


Quái nhân che mặt nói mấy câu này chàng nghe rất rõ, nhưng vẫn không hiểu ý từ hắn ra sao? Lúc này chàng dứng phía sau người che mặt dòm ra. Triển Phi Ngọc thấy sắc diện nàng hết xanh lè lại chuyển sang trắng lợt, tựa hề như bị kẻ khác phanh phui những điều cực kỳ bí mật của mình ra.


Triển Phi Ngọc không nói gì nữa trở gót bước đi, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng nàng đâu nữa.


Vi Quân Hiệp trong bụng rất đỗi hoang mang, chàng toan băng mình rượt theo, nhưng bị quái nhân che mặt ngăn lại nói:


- Người bất tất phải theo thị làm chi? Để mặt thị bỏ đi một mình hay hơn.


Vi Quân Hiệp vẫn tỏ vẻ băn khoăn nói.


- Tiền bối! Tiền bối có biết Triển cô nương đi đâu không?


Người che mặt buông tiếng thở dài đáp:


- Ta biết thị đi đâu rồi, mà cả câu chuyện ta sắp nói với ngươi có lẽ thị cũng thừa biết...


Quái nhân che mặt ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:


- Nhưng nếu thị cứ chường mặt ra đây không chịu bỏ đi thì ta khó ăn khó nói quá, chẳng có biện pháp nào để ngươi hiểu rõ câu chuyện được. Tại sao ngươi lại cứ quấn quýt bên nhau con người thị làm chi?


Vi Quân Hiệp nghe quái nhân che mặt nói tự hồ như có ý mạt sát Triển Phi Ngọc thì trong lòng lấy làm bất mãn.


Chàng xẳng giọng hỏi:


- Triển cô nương có thành tích gì bất hảo? Tại sao hạ không nên đi với nàng?


Người che mặt không trả lời câu hỏi của chàng, hắn đánh trống lảng sang chuyện khác:


- Nay ngươi đã lớn và biết suy nghĩ rồi, ngươi thử sờ lên sau lưng xem có cái gì đó?


Vi Quân Hiệp không ngần ngừ gì đáp ngay:


- Sau lưng tại hạ có đeo chiếc Kim Cương Khuyên.


Nghe che mặt lại hỏi:


- Dĩ nhiên là Kim Cương Khuyên, nhưng ngươi có biết nó là di vật của ai không?


Vi Quân Hiệp ngập ngừng đáp:


- Tại hạ...được một ông bạn của phu nhân trao cho...nhưng thực tình tại hạ không biết rõ về lai lịch của nó.


Người che mặt hất hàm nói:


- Nếu vậy thì ta cho ngươi biết rõ để ngươi tính chuyển trả thù. Cái Kim Cương Khuyên này là di vật của phụ thân người đó.


Vi Quân Hiệp nghe quái nhân che mặt nói vậy không khỏi kinh ngạc sửng sờ. Vì chàng ngờ đâu hắn biết rõ đầu đuôi câu chuyện của mình đến thế.


Chằng ấp úng một hồi rồi lắp bắp hỏi:


- Tiền bối...tiền bối đã thông rõ ngọn ngành cả vụ này ư?


Người che mặt từ từ hít một hơi dài rồi lại từ từ thở ra đáp:


- Bảo là biết rõ ngọn ngành thì chưa chắc. Nhưng mẫu thân ngươi hồi đó đến khóc lóc kể lể lại câu chuyện với vợ chồng ta.


Vi Quân Hiệp lại càng kinh hãi ngập ngừng hỏi:


- Tiền bối là...


Người che mặt nhún vai ngắt lời:


- Nếu ta bỏ tấm khăn che mặt này ra thì nhất định người biết rõ ta là ai.


Vi Quân Hiệp rất lấy làm kỳ. Chàng đang ngơ ngẩn, thì người che mặt từ từ quay đầu đi. Hắn đưa tay lên cởi tấm khăn đen che mặt ra, lẳng lặng một lúc rồi mới từ từ quay đầu lại.


Vi Quân Hiệp nhìn thẳng vào mặt hắn, ban đầu chàng sửng sốt tựa hồ như bị nghẹt thở. Chàng không tự chủ được, bất giác lùi vào trong nhà đến chỗ cái ghế bỏ không thì ngồi phịch ngay xuống như người mất cả công lực.


Bỗng nghe người kia nhăn nhó bật lên mấy tiếng cười rồi cất tiếng hỏi:


- Bây giời chắc ngươi biết ta là ai chứ?


Vi Quân Hiệp định thần nhìn lại thấy hai bên má người này đều có vết sẹo trông rất khó coi. Những vết sẹo thành hình đoá hoa mai. Những chỗ sẹo lõm xuống có màu đỏ thắm trông như hai đoá hoa mai đỏ dán vào mặt.


Chàng hít hơi tở gật đầu nói:


- Văn bối biết tiền bối là ai rồi.


Người kia nở một nụ cười đau khổ nói.


- Những nhân vật võ lâm có tên tuổi, có biệt hiệu để người ngoài trồng thấy là nhận ra được ngay. Ta đây cũng không ngoài thể lệ đó. Nhưng người nào vừa trông thấy hai vết sẹo của ta liền biết ngay là trước kia ta có lần thoát chết trong tay Triển Bất Diệt. Ha Ha! Những nhân vật thành danh như tiêu ta đây kể trong võ lâm thật hiếm có.


Hắn nói mấy câu bằng một giọng rất thê lương và đượm về oán hờn khiến người nghe không khỏi kinh hồn động phác.


Vi Quân Hiệp đứng dậy nói:


- Tiền bối! Mọi người trong võ lâm bình luận không giống như tiền bối. Người ta nói Triển Bất Diệt làm mưa gió chốn giang hồ không ai địch nổi. Một hôm hai vợ chồng họ Cốc ở động Song Dương chiến đấu với lão tại Lục Ban Sơn. Sau trận đánh đó hiền kháng lrrjtuy bị thua chạy và mặt tuy thành vết sẹo nhưng Triển Bất Diệt cũng bị thương.


Nhưng một lát, Vi Quân Hiệp lại tiếp:


- Nay Triển Bất Diệt chết rồi, không chừng cái chết của y lại cũng vì thương thế ở trận đó mà ra. Hơn nữa bất cứ việc gì có liên quan đến Song Dương động chúa Cốc Thiên Phạm cùng cốc phu nhân đều được các nhân vật võ lâm đề cập đến ra chiều thú ví. Bữa nay vẫn bối được gặp tiền bối thật là tam sinh hữu hạch.


Người che mắt này chính là Cốc Thiên phạm. Chúa động Song Dương. Lão có một quá khứ vang lửng trong thiên hạ Sau một trận đầu kinh thiên động địa hai vợ chồng lão bị hại về Triển Bất Diệt rồi từ đó ân cư luôn không thấy đôi vợ chồng này xuất hiện trên chốn giang hồ nữa.


Cốc Thiên Phạm nghe lời nghị luận của Vi Quân Hiệp, trên mặt thoáng qua một nụ cười đắc ý nói:


- Kể ra người cũng khéo nói lấy lòng để đem nguồn an ủi lại cho kẻ khác.


Vi Quân Hiệp vấn tâm lý thấy mình không có ý nói dài lòng lão nhưng chàng cũng không giải thích nữa, hỏi ngay:


- Cốc đại hiệp! Đại hiệp vừa nói ngay trước gia mẫu có đến khóc lóc và kể lễ tâm sự với hiền khang lệ phải không? Cốc Thiên Phạm hai tay chắp sau lưng, thủng thẳng bước lui bước tới ra vẻ trầm ngâm để nhớ lại sự việc đã qua rồi đáp:


- Đúng thế! Đây là một việc xảy ra đã lâu năm. Hôm ấy hai vợ chồng ta đang ở động Song Dương trên núi Đông Bách rèn luyện võ công. Lúc đó trời đã huỳnh hôn.


Bóng tịch dương đã gác non đoài. Những cây rừng in bóng dài kỳ dị trên mặt đất lờ mờ, và huyền ảo càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn của núi rừng.


Vợ chồng Cốc Thiên Phạm đối diện dưới một gốc cây lớn. Cả hai người đều bá hai tay vào một cành thấp, nhằm bắt vận công. một luồng bạch khí nhỏ như sợi tơ từ trên đầu hai người bốc ra.


Từ mấy tiếng quạ kêu xào xạc về rừng, không còn có tiếng động gì khác. Trong bang núi phẳng lặng như tờ, bầu không khí vô cùng tịch mịch quanh hịu.


Hồi lâu, lâu lắm, Cốc Thiên Phạm đột nhiên mở bừng mắt ra kế bảo Cốc phu nhân:


- Có người đến đó


Cốc phu nhân nở một nụ cười hồn nhiên đáp:


- Lang quân hà tất phải kinh hãi? Tiếng chân người tới đây ra chiều lật đật, bập bồng. Đúng là họ đang có tâm sự gì lo lắng nặng nề. Không chừng là người bị trọng thương cũng nên.


Kể ra thì lúc này lại noi núi thẳm hoang vu bốn bề tịch mịch, đối với thích giác của người kém võ công thì chẳng thấy có một tiếng động nào. Thế là vợ chồng Cốc Thiên Phạm chờ có thính giác hơn đời. Chửng những nghe rõ tiếng bước chân người vọng lại mà còn phân biệt được cả bản lãnh, tâm trạng người sắp đến nữa.


Hai người cùng ngoảnh đầu nhìn về phía có tiếng bước chân vọng lại ấy chăm chú chờ đợi.


Chỉ trong nháy mắt ngoài cửa hang núi thấp thoáng có bóng người.


Một nữ lang đang tiến vào đột nhiên dừng lại.


Vợ chồng Cốc Thiên Phạm đưa mắt nhìn nhau.


Cốc phu nhân đứng bật dậy cất tiếng hỏi:


- Uyển Ngọc đấy ư? có việc chi vậy? Hay là đang có người rượt theo?


Nữ lang đó chính là Đường Uyển Ngọc.


Cốc phun nhân thấy vẻ mặt nàng lợt lạt, đầu tóc bơ phờ, ra chiều hốt hoảng thì tưởng nàng bị đại đích đuổi theo nên mới hoang mang như vậy.


Đường Uyển Ngọc toàn thân run bần bật, châu lệ đầm đìa, vừa nhìn thấy Cốc phu nhân đã hấp tất chạy đến nhảy xô vào lòng bà bật lên tiếng khóc nức nở. Nàng vừa khóc và nghẹn ngào hỏi:


- Cốc bá mẫu! .... Bây giờ ... điệc nữ biết làm thế nào đây?


Cốc Thiên Phạm vọt người đi nhanh như tên bằn ra ngoài khe núi nhìn bốn phía xem ai đuổi Đường Uyển Ngọc. Nhưng y nhìn mãi mà chẳng thấy bóng một người nào đành quay trở về.


Đường Uyển Ngọc vẫn vừa khóc vừa la:


- Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?


Cốc phu nhân khẽ vỗ vai nàng, dịu dàng an ủi:


- Uyển Ngọc! Việc gì mà sợ? Dù Thiên Lôi có xuống đây thì hai ta cũng hộ vệ cho người được cơ mà!


Đường Uyễn Ngọc giương cặp mắt thất thần lên, châu lệ đầm đìa nghẹn ngào nói:


- Y chết rồi!


Vợ chồng Cốc Thiên Phạm đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh cất tiếng hỏi:


- Ai?


Đường Uyển Ngọc đáp:


- Nửa tháng trước... điện nữ cùng y đã đến đây...


Cốc phu nhân thất thanh ngắt lời:


- Y?... Con người tuổi con trẻ măng ấy làm sao mà chết?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Niềm quên quen thuộc

Niềm quên quen thuộc

Vợ không thay đổi được ý định của anh, đành ấm ức đi đến khách sạn. Trong bữa

29-06-2016
Những mùa không ngủ

Những mùa không ngủ

Ai vì ai vì ai mà quay đều...Ai vì ai vì ai vì ai mà không ngủ được (1). *** 1. Xuân

23-06-2016
Người mẹ yếu đuối

Người mẹ yếu đuối

- Có phải mẹ qua laị với ông Thành bấy lâu nay đúng không, con ghét mẹ? *** Là con

23-06-2016
Xin lỗi thầy!

Xin lỗi thầy!

Cuối thu, tiết trời lạnh dần. Những chiếc lá cuối cùng cũng trôi theo gió. Bầu trời

29-06-2016