- Nguy rồi! Đồng bọn và thư phu đang bị cường địch đến đánh!
bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Triển Phi Ngọc chưa kịp đáp lời thì một bóng người cũng dùng công phu " Bích Hổ du tường " bò thẳng lên đỉnh núi.
Bóng người này vừa xuất hiện, hai chị em họ Triển đã thất thanh la gọi:
- Đại thư!
Hai cô vừa gọi vừa chạy như tên bắn về phía trước.
Vi Quân Hiệp thấy biến cố xảy ra, thâm tâm chàng không muốn dính vào nhưng vì nóng gặp Diệu Cô nên chỉ ngần ngừ giây lát rồi lại đuổi theo hai chị em họ Triển.
Chạy chừng được hơn nửa dặm, Vi Quân Hiệp thấy bóng người đến sau đầu tóc dài loã xoã, rõ ràng là một cô gái. Cô này đã trèo lên đến chỗ phiến đá có khắc chữ. Phiến đá này lồi ngoài vách núi không đầy một thước. Cô gái cùng gã người cao lêu nghêu đặt chân vào phiến đá lồi ra đó. Thân hình hai người đu qua đu lại đang cùng nhau chiến đấu kịch liệt
Có lúc rõ ràng hai người tung mình lên không, nhưng chi trong chớp mắt lại cùng nhau hạ xuống đáp chân vào phiến đá. Võ công hai người đều vào hạng kinh thế hãi tục.
Vi Quân Hiệp chạy đến chân núi thì thấy hai cô họ Triển đang đứng nói chuyện với một gã hán thử mặt dài mà thót cằm, một gã khác béo mập nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Gã này chết rồi hình dạng trông thật là thê thảm. Một tay bị gãy nát trông không còn ra hình thù gì nữa.
Từ trên sườn núi có tiếng đàn bà lanh lảnh vọng xuống quát hỏi:
- Sao mi lại tự xưng là Vĩnh Bất Hoàn Thủ?
Một thanh quái gở đáp lại:
- Ta là Vĩnh Bất Hoàn Thủ, chẳng lẽ ngươi còn không biết hay sao?
Tiếng người đàn bà quát:
- Võ công của ngươi chuyên phá công lực nội gia, nếu để người đánh một chưởng thì " Tam dương chân khí " của ta phỏng có khác gì " Tam Tiên Cốc " của các ngươi và sẽ biến thành " Nhị Dương chân khí ".?
Vi Quân Hiệp nghe hai người đối thoại thì biết ngay là đại tiểu thư đang động thủ với đảo chúa đảo Hắc Vân ở Nam Hải tên gọi Vĩnh Bất Hoàn Thủ Quản Tam Dương
Ngày Vi Quân Hiệp cùng Triển Phi Yên gặp Quản Tam Dương, Triển Phi Yên vừa thấy hắn đã kinh hãi quá chừng không dám thở mạnh. Thế mà nay Triển đại tiểu thư dám động thủ đánh nhau với Quản Tam Dương thì đủ biết võ công của bà chị còn cao hơn hai cô em nhiều.
Vi Quân Hiệp chú ý nhìn lên thấy Triển đại tiểu thư huy động hai tay thấp thoáng có một tia sáng sắc vàng phóng ra. Công thế cực kỳ lợi hại và mau lẹ.
Quản Tam Dương chỉ lảng tránh trên không, quả nhiên không trả đòn lại đối phương.
Vi Quân Hiệp nghĩ thầm:
- Họ cứ đánh nhau thế này thì biết bao giờ cho xong!
Bỗng nghe Quản Tam Dương cười nói:
- Chỗ này chật hẹp quá, chúng ta xuống dưới kia đi!
Hắn nói là thi hành ngay, người hắn đột nhiên từ phiến đa cao có tới bốn năm chục trượng nhảy xuống. Nhảy kiểu này ai trông thấy cũng phải hết hồn. Người hắn lao thẳng xuống còn cách mặt đất chừng một trượng, mọi người đang lo sợ thay cho hắn, thì thấy hắn phất tay áo quạt xuống mặt đất một cái, lập tức gió nổi lên ầm ầm, rồi nghe đánh sầm một tiếng, cát đá bắn tung lên. Trên mặt đất hiện ra một hố lớn
Quản Tam Dương hạ mình xuống lúc nào chẳng ai trông thấy. Chỉ nghe tiếng hắn cười ha hả từ trong đống cát bụi đá bay, thủng thẳng đi ra
Chị em họ Triển và gã mặt nhọn lập tức lùi lại phía sau. Bọn náy thân pháp mau lẹ, nhưng Quản Tam Dưong vừa lạng người đi một cái đã nắm được gã đại hán mặt nhọn.
Vi Quân Hiệp lấy làm kỳ hỏi:
- Ồ Quản đảo chúa! Đảo chúa đã tự xưng là Vĩnh Bất Hoàn Thủ sao còn nắm lấy tay ông bạn này?
Quản Tam Dương quay lại nhìn Vi Quân Hiệp một cái rồi đáp:
Té ra là ngưới! Đúng thế! Ta đây ngoại hiệu là Vình Bất Hoàn Thủ. Thằng cha này nếu ra tay đánh ta trước thì vĩnh viễn không bao giờ ta đánh lại. nhưng vứa thấy ta hắn đã bỏ chạy, vậy ta phải ra tay với hắn. Ngươi đã hiểu chưa?
Vi Quân Hiệp đã biết Quản Tam Dương cũng giống Triển Phi Yên ở chỗ ưa cãi chầy cãi cối. Dĩ nhiên chàng không tranh luận với hắn nữa.
Lúc nay Triển Phi Ngọc đã lẹ làng đến bên chàng khẽ nói:
- Công tử lui ra mau! Để đại thư tại hạ đến đối phó với hắn.
Nàng chưa dứt lời thì một luồng kình phong ầm ập xô tới. Một người đàn bà đã đến trước mặt Quản Tam Dương
Vi Quân Hiệp định thần nhìn lại bất gíac kinh ngạc đến muốn ngừng thở. Vì chàng thấy Triển Phi Yên, Triển Phi Ngọc hai người kiều diễm xinh đẹp lạ thường, chàng yên chí rằng người chị cả hai nàng chắc cũng phải tuyệt đẹp nên Không Không Chấn vì quá yêu mà sinh sợ vợ đến cùng cực. Nhưng chàng vừa trông thấy mặt Triển đại thư thì ra trái ngược hẳn với điều chàng dự đoán. Cô này trán dô, mủi hếch, mặt thì như mặt ngựa, mày rặm, mắt nhỏ ti hí, xấu xí vô cùng, chẳng giống Triển Phi Ngọc và Triển Phi Yên một nét nào cả.
Trong hai tay Triển đại tiểu thư đều cầm một thứ binh khí kỳ lạ, nó giống như nửa quả bóng tròn, trên mặt đầy những kim nhỏ như lông trâu, đều dài hơn một tấc sắc vàng. Chàng chưa hiểu là thứ vũ khí gì mà quái lạ đến thế.
Triển đại tiểu thư dừng bước thì Quản Tam Dương đã bật lên tiếng cười quái dị nói:
- Đón ta một chiêu!
Véo một tiếng! hắn nhẩy xổ vào trước ngực đối phương.
Triển đại thư đột nhiên ngã ngửa về phía sau nằm thẳng cẳng dưới đất
Thế cầm nã của Quản Tam Dương tuy lợi hại nhưng trước tình hình này khó lòng nắm được đối phương.
Triển đại thư vụt vung chân lên đá ra.
Quản Tam Dương lùi lại phía sau la lên bằng một giọng quái gở:
- Giỏi! Ta không đánh lại đâu!
Hắn nói câu này có vẻ gượng gạo. Nhưng đã là Vĩnh bất Hoàn Thủ dĩ nhiên gã phải giữ lấy thanh danh, nên không thể nào ra tay đánh lại đối phương được.
Chương trước | Chương sau