XtGem Forum catalog
Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 38 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 24 - Vĩnh Bất Hoàn Thủ Quán Tam Dương lại xuất hiện

↓↓
oOo


Vi Quân Hiệp chưa hiểu ý câu nói của Triển Phi Ngọc, chàng thấy nàng không nói nữa, liền hỏi dồn:


- Cô nương bảo sao? Cô nương bảo sao?


Triển Phi Ngọc càng đỏ mặt hơn, bẽn lẽn đáp:

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tại hạ không biết.


Vi Quân Hiệp chưng hửng, quay lại hỏi Viên Kiến Long:


- Sư thúc! Sau chuyện thành hôn rồi sao nữa?


Viên Kiến Long đáp:


- Về sau chẳng có chuyện gì đáng nói nữa. Hai người thành hôn rồi đi ngao du sơn thủy. Đến khi gặp lại ta thì ngươi đang bập bẹ học nói rồi


Vi Quân Hiệp trố mắt nói:


- Ồ té ra là thế!


Vẻ mặt Vi Quân Hiệp rất đổi bâng khuâng về Viên Kiến Long tuy biết Cần Nhật Tuý, nhưng điều lão biết lại không được tường tận, chỉ được nhìn thấy Cần Nhật Tuý lúc sắp chết và xác nhận hung thủ là Vi Cự Phu. Về mẫu thân chàng, lão chẳng biết là có một mối thâm tình với Cân Nhật Tuý mà thôi.


Suy nghĩ một lúc rồi chàng ta kết luận:


Vụ này có nhiều điều rắc rồi và chỉ mẫu thân ta cùng Vi Cự Phu là biết rõ mà thôi. Nhưng hiện giờ không biết hai người ở đâu để đi tìm kiếm. Chàng còn lo rằng khi kiếm được hai người vị tất họ đã chịu nói rõ.


Vi Quan Hiệp còn đang ngơ ngẩn, bỗng nghe Triển Phi Ngọc nói:


- Cần công tử! Vụ này tại hạ xem ra gia mẫu có khi biết rõ. Sao công tử không đi theo tại hạ để hỏi người xem.


Nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn Triển Phi Yến đứng gần đó chứ không ngó ngay Vi Quân Hiệp.


Lúc Viên Kiến Long bắt đầu kể lại mối liên quan giữa hắn và Cần Nhật Tuý. Triển Phi Yến muốn Vi Quan Hiệp đi theo nàng, nhưng chàng lại không chịu. Nàng cùng cô chị đã gây lộn mấy câu. Nàng tức mình bỏ đi, nhưng chẳng bao lâu lại quay trở lại.


Những lời Viên Kiến Long thuật chuyện nàng đã nghe rõ đến quá nữa.Từ lúc nàng quay lại vẫn đứng yên một chỗ, nhưng đối với Vi Quân Hiệp dưòng như chẳng quan tâm gì.


Lúc này Triễn Phi Ngọc quay lại nhìn nàng, rồi hờ hững hỏi:


- Còn ngưoi, ngươi có về gặp mẫu thân không?


Triễn Phi Yến "hừ" một tiếng rồi hỏi móc:


- Chị có muốn tôi cùng về, hay là không muốn tôi cùng về?


Triễn Phi Ngọc chau mày đáp:


- Tam muội! Sao ngươi ăn nói nhủn nhẳn thế? Phải chăng ngươi còn muốn lôi thôi với chúng ta?


Triển Phi Ngọc xị mặt ra đáp:


- Chả dám! Khi nào tiểu muội dám tranh hơi với thư thư. Có điều tiểu muội nghĩ rằng thư thư cùng gã về gặp mẫu thân, dĩ nhiên là không muốn có tiểu muội đi chung.


Triển Phi Ngọc biến sắc hỏi:


- Tam muội! Ngươi nói thế nghĩa làm sao?


Triển Phi Yến lạnh lùng đáp:


- Cái đó chắc trong thâm tâm thư thư đã hiểu rồi!


Triển Phi Ngọc không nói gì nữa, quay lại hỏi Vi Quân Hiệp:


- Cần công tử! công tử có nghe thấy không? Thế là nghĩa làm sao?


Vi Quân Hiệp khẽ khuyên năng:


- Triển cô nương! Cô nương đừng hỏi gì đến cô ta nữa. Tại hạ sợ cô ta quá rồi! chỉ bực mình không làm sao xa được cô ta cho dễ chịu một chút.


Vi Quân Hiệp nói mấy câu này rất khẽ. Triển Phi Yến không hiểu chàng nói gì. Giả tỉ nàng mà nghe rõ thì nhất định nàng tức không biết đến thế nào mà nói.


Nhưng nàng thấy Vi Quân Hiệp che tay thầm thì với Triển Phi Ngọc, hai người ra chiều thân thiết thì trong lòng cũng đã căm giận lắm rồi. Nàng lẩm bẩm:


- Hai ngưòi tất là không muốn đi với ta. Đã thế ta càng bám theo hai người cho bõ ghét.


Triễn Phi Yến quyết định rồi nói:


- Tôi biết rằng sự hiện diện của tôi làm cho người ta chán ghét. Nhưng người ta càng ghét thì tôi càng sấn đến bên cạnh. Nhị thư ơi! Chúng ta cùng đi với nhau về yết kiến mẫu thân nhé?


Triển Phi Ngọc lạnh lùng đáp:


- Dĩ nhiên là được! chẳng có gì là không hay cả!


Triển Phi Yến cưòi khẩy hỏi:


- Nhị thư! Phải chăng câu này xuất phát tự đáy lòng nhị thư nói ra?


Triển Phi Ngọc tuy trong lòng tức giận đến cực điểm nhưng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên đáp:


- Chúng ta hãy đến thăm Đại thư trước, đưa tin cho Đại thư hay rằng thư phu còn đuổi theo Phạm Thư Trai. Chúng ta hỏi đại thư lấy mấy con ngựa tốt để phóng về cho chóng đến nhà.


Vi Quân Hiệp thấy Triển Phi Ngọc muốn dẫn mình đến chỗ Tần Lĩnh Tam Tà trước, lòng chàng rất không ưng, nhưng chàng nóng gặp Diệu cô để hỏi cho biết rõ thân thế mình, nên đành miễn cưỡng nói:


- Tại hạ xin nói trước là về đến chỗ đại tỷ cô nương, tại hạ không thể chần chừ ở lâu được.


Triển Phi Ngọc nói:


- Được rồi! Chúng ta chỉ nói một câu rồi ngay lập tức đi ngay.


Vi Quân Hiệp nhìn lại nơi mình sinh trưởng một lần nữa, trong lòng không khỏi bâng khuâng. Từ một ngọn cỏ, một gốc cây cho đến một viên gạch hòn đá. Không một cái gì là chàng không quen thuộc, hàng ngày nhìn thấy.


Thế mà lúc này chàng tưởng chừng những cảnh vật này rất mới mẻ. Chính chàng cũng chẳng hiểu lòng mình đang có nhửng biến chuyển gì. Chàng cúi đầu đi thật nhanh. Viên Kiến Long gọi chàng luôn mấy tiếng mà chàng không nghe thấy.


Viên Kiến Long gọi Vi Quân Hiệp không thưa, lão thở dài một tiếng rồi bần thần đi về phía Vi gia trang.


Vi Quân Hiệp, Triển Phi Yến, và Triển Phi Ngọc ba người đi nhanh như bay. Trong lòng mỗi người đuổi theo một ý nghĩ riêng: Vi Quân Hiệp trong lòng bối rối về những biến triển vừa xãy ra. Triển Phi Yến thì ghen tức vói chị, còn Triển Phi Ngọc âm thầm nghĩ ngợi. Cả ba người chẳng ai nói câu gì, cứ lầm lũi chạy đi cho mau đến nơi.


Trời đã gần tối, ba người cũng không có ý dừng chân nghỉ lại.


Triển Phi Yến vốn tính mau lẹ, thấy trời mỗi lúc một tối thêm, liền lên tiếng hỏi trước:


- Sao! Chúng ta định đi suốt đêm chăng?


Vi Quân Hiệp toan đáp: "phải rồi" nhưng chàng lại không nói nữa vì chàng rất sợ dây lời Triển Phi Yến, tất bị con người kỳ quái mồm năm miệng mười này làm cho mình khó chịu thêm.


Triển Phi Ngọc nói:


- Không còn xa mấy nữa. ta chi đi độ vài ba chục dặm là trước nửa đêm là có thể đến nơi rồi, thì tội gì mà nghỉ lại.


Triển Phi Yến nói:


- Chà! nhị thư tưởng tiểu muội sợ đêm ư?


Rồi nàng thi triển khinh công vượt hai người đi trước.


Triển Phi Ngọc cũng đề khí chạy nhanh hơn cho kịp cô em gái.


Hai chị em đi lẹ như tên. Vi Quân Hiệp đuổi không kịp vội cất tiếng gọi:


- Triển cô nương! Các cô chạy lẹ quá, tại hạ đuổi không kịp.


Triển Phi Ngọc nói:


- Tại hạ dắt công tử đi được không?


Vi Quân Hiệp vội đáp:


- Thế thì hay lắm.


Hai người nắm tay nhau cùng đi vế phía trước


Triển Phi Yến thấy tình cảnh này, mặt nàng càng trở nên lợt lạt. Nàng cắng chặt lấy môi, không nói gì ngẩn người ra một lúc rồi lại cất bước đuổi theo.


Đi một lúc nữa, ba người rẽ đường dốc lên núi. Xa xa đã nhìn thấy bốn bó đuốc cao đến hơn trượng. Ánh sáng soi rõ một phiến đá nhô ra ngoài vách núi. Trên Phiến đá này có khắc ba chữ "Tam Tiên cốc".


Tần Lĩnh Tam Tà là tên hiệu mà võ lâm đặt cho bọn này, còn chính họ tự xưng là "Tần Lĩnh Tam Tiên". Chỗ họ ở gọi là Tam Tiên cốc, phiến đá lớn này dựng ở trên sườn núi cao, nên còn cách xa đến hai ba dặm đã trông rõ.


Dãy Tần Lĩnh tuy ở gần với Vi gia trang nhưng Vi Quân Hiệp chưa từng tới đó bao giờ. Lúc này trời tối nhìn chung quanh chẳng nhìn rõ gì hết. Nhưng mới trông thấy tảng đá này chàng đã biết ngay nơi đây địa thế hùng vĩ không phải tầm thường.


Triển Phi Ngọc vừa dắt Vi Quân Hiệp chạy về phía trước vừa trỏ ba chữ trên phiến đá nói:


- Trong ba chữ mỗi người trong bọn họ khắc một chữ. Thư phu tại hạ công lực tinh thâm hơn hết nên khắc chữ "Tam" sau xuống được hơn mốt tấc. Chữ thứ hai là chữ "Tiên" đã kém đi một phần, chữ sau rốt là chữ " cốc " càng kém nữa.


Lúc này tuy ba người còn cách phiến đá đó đến hơn một dặm, nhưng ánh lửa soi sáng nên trông rất rõ, chữ " Cốc " quả nhiên nông hơn hai chữ kia nhiều.


Vi Quân Hiệp nhìn kỹ thì vách núi phẳng lì chẳng có chỗ nào đáp chân được. Vậy việc khắc chữ vào phiến đá như thế không phải là chuyện dễ dàng.


Triển Phi Ngọc đang nói thì thốt nhiên trên đỉnh núi có tiếng cười vọng xuống làm vang động cả một vùng rừng núi.


Ba người đều giật mình, bất giác dừng bước lại không hiểu phía trước đã xảy ra chuyện gì?


Giữa lúc ấy, Triển Phi Yên thét lên lanh lảnh:


- Các người trông kìa!


Triển Phi Ngọc cùng Vi Quân Hiệp nhìn vế phía tay Triển Phi Yên trỏ thì thấy chỗ vách núi có một người đang trèo lên rất mau. Tuy ba người còn cách chổ sườn núi dó không xa mấy, lại dưới ánh lửa sáng rực mà không nhìn được rõ. Chỉ biết rằng thân hình người đó cao lêu nghêu mà thôi. Hắn đã dùng thân pháp gì để trèo ên cũng không trông rõ.


Chỉ trong chớp mắt, người đó đã trèo lên đến phiến đá lớn khắc ba chữ: "Tam Tiên Cốc "


Người đó nhoài mình nằm ngay tự hồ như dán chặt vào vách đá rồi đua tay ra xóa chữ " Tam ". Nét chữ dài đến bảy tám thước. Dù tay hắn dài đến đâu cũng không với tới hết nét chữ được, nên hắn phải vừa xoá vừa nhích người đi


Bây giờ Triển Phi Ngọc, Triển Phi Yên và Vi Quân Hiệp nhìn rõ hắn dùng khinh công " Bích Hổ du tường " cực ký thuần thục, tinh diệu vô song, khiến ai nhìn thấy cũng phải lắc đầu lè lưỡi.


Sau khi người đó xoá hết nét giữa chữ " Tam " thì nó biến thành chữ "Nhị " và "Tam Tiên Cốc " biến thành " Nhị Tiên Cốc "


Hai cô họ Triển thấy tình trạng này không khỏi giật mình kinh hãi.


Triển Phi Yên la thất thanh:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Lạc lối

Lạc lối

Tôi là ai? Tôi từ đâu đến? Tháng ngày hôm nay đã là bao nhiêu rồi? Tuyết vẫn còn rơi

24-06-2016
Chạm đến tinh khôi

Chạm đến tinh khôi

Trong cơn mơ, tôi thấy một bìa rừng chạy dài hun hút, xa xa thấp thoáng một ánh mắt

23-06-2016
Yêu thương quay về

Yêu thương quay về

(khotruyenhay.gq) Người ta vẫn thường nói rằng: "Trong tình yêu ta cần những ngọn lửa,

27-06-2016
Bà Xã Ô Sin

Bà Xã Ô Sin

Bà Xã Ô Sin lại mang đến một cái nhìn mới về tình yêu xoay quanh mối quan hệ vợ

21-07-2016 25 chương
Haha - Đồ ngốc

Haha - Đồ ngốc

- Đồn cái gì? - Tôi nhăn trán hỏi lại, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Từ trước

28-06-2016
Miền kí ức về má

Miền kí ức về má

Hay là con ở nhà với cha má hen!, con không đi Sài Gòn học đâu? *** Một buổi chiều

23-06-2016