XtGem Forum catalog
Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 105 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 20 - Phạm Thư Trai kể chuyện năm xưa

↓↓

Vi Cự Phu cười lạt hỏi:

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Dù sao y cũng phải có tên họ chứ? Sao ngươi không dám nói rõ ra?


Người kia liền giơ tay lên kéo tấm khăn che mặt xuống.


Phạm Thư Trai cùng Vi Cự Phu nhìn kỹ lại người này dưới ánh trăng tỏ, thì thấy y lông mày như thanh kiếm nằm ngang, mũi thẳng như dọc dừa. Thật là một trang thiếu niên anh tuấn, nét mặt y đầy vẻ hiên ngang.


Hai người vừa nhìn qua, trong lòng đã nảy ra ý nghĩ mến tài.


Người kia vung chiếc kim cương khuyên lên thì một lằn hào quang như cầu vồng sáng rực lên. Y dõng dạc nói:


- Nếu hai vị cho là mối thù giết cha mẹ cũng không nên báo thù xin cứ việc động thủ đi!


Phạm Thư Trai cùng Vi Cự Phu cùng ngẩn người đưa mắt nhìn nhau hồi lâu, chúi mũi kiếm xuống đất. Ca hai ông lấy làm khó nghĩ, khó nổi ra tay.


Người kia chờ một lúc lâu rồi chắp tay nói:


- Tiếng hào hiệp của hai vị lừng lẫy xa gần. Bây giờ hai vị đã không muốn động thủ thì tại hạ xin cáo từ.


Dứt lời y trở gót rút lui.


Phạm Thư Trai kêu lên:


- Khoan đã!


Lão vừa nói vừa chống kiếm nhảy xổ tới.


Người kia tuy đã bước đi nhưng vẫn giữ thế thủ, liền xoay người lại dùng kim cương khuyên đánh về phía trước.


Phạm Thư Trai giơ thanh kiếm chênh chếch lên để đón đỡ.


Bỗng nghe đánh choang một tiếng. Hai thứ binh khí đụng nhau. Hai người đều lui lại một bước.


Hồi ấy Vi Cự Phu chưa đến ba mươi tuổi mà Phạm Thư Trai đã ngoài ba mươi nên công lực lão thâm hậu hơn họ Vi. Trong lúc tay kiếm của lão đụng vào kim cương khuyên của đối phương, lão biết rằng công lực của người này chẳng kém gì mình, mà tuổi gã còn kém mình xa thì trong lòng đã có ý kính nể.


Người kia lại nổi lên một trận cười rồi nói:


- Phạm đại hiệp quả nhiên danh bất hư truyền! Nếu hai vị hợp lực với nhau thì Cần mỗ không thể nào chống nổi. Hai vị muốn chém muốn giết thế nào cứ việc tùy ý. Hai vị đã vì bạn mà báo thù. Cần mỗ tuy chết nhưng cũng không oán hận.


Phạm Thư Trai vội nói:


- Ông bạn lầm rồi. Tại hạ chỉ mong ông bạn lưu danh lại mà thôi!


Người kia ngửa mặt lên trời rồi đáp:


- Tại hạ họ Cần tên là Nhật Túy.


Vi Cự Phu vốn là người cẩn thận câu nệ, tuy nghe người kia xưng tên họ, cặp lông mày đã hơi nhăn lại, nhưng chưa trả lời thì Phạm Thư Trai đã chấp tay nói:


- Nếu ông bạn có việc gấp, xin cứ tùy tiện cho!


Vi Cự Phu dường như có điều gì muốn nói nhưng còn đắn đo chưa thốt ra lời được.


Cần Nhật Túy nhìn hai người nói:


- Bữa nay được gặp nhị vị, thiệt là tam sinh hữu hạnh. Nếu không có việc gì gấp, tại hạ nhất định xin đi theo hầu hai vị.


Vừa dứt lời, Cần Nhật Túy xẹt người đi một cái đã nhảy xuống đứng trên chiếc thuyền nhỏ. Y giơ tay lên bật đánh vèo một tiếng, chỉ phong đã cắt đứt dây neo thuyền. Chiếc thuyền nhỏ thuận dòng nước chảy chớp mắt đã ra đến giữa sông.


Phạm Thư Trai đứng trên bờ ngơ ngẩn nhìn theo không nhúc nhích. Vi Cự Phu cất tiếng hỏi:


- Chúng ta tìm được tông tích gã có phải chuyện dễ đâu? Sao đại ca còn buông tha gã?


Phạm Thư Trai hỏi lại:


- Nhị đệ! Sao vừa rồi nhị đệ lại không hạ thủ?


Vi Cự Phu chưng hửng một lát rồi ngập ngừng đáp:


- Tiểu đệ thấy gã giết bọn Chử Phi Hồng mà dường như trong tâm gã có chỗ đau khổ không nói ra được, nên vừa rồi tiểu đệ...


Ông ta nói đến đó rồi nở nụ cười nhăn nhó rồi ngừng lại.


Phạm Thư Trai cũng nói:


- Đúng thế đấy! Ta cũng nhận thấy gã Cần Nhật Túy này là một trang thiếu niên anh tuấn, bước tiền đồ của gã có rất nhiều hy vọng lớn lao.


Vi Cự Phu nói:


- Đại ca! Khi anh em mình đi truy tầm tên hung thủ sát hại Chử Phi Hồng, đã phát giác ra bao nhiêu sự việc kinh khủng khác và dường như đều do tay một người gây nên. Nếu gã đã là hung phạm thì mình chẳng nên vì bốn chữ "thiếu niên anh tuấn" mà châm chước cho gã được.


Phạm Thư Trai cười đáp:


- Chúng ta mới đem lòng hoài nghi cho gã mà thôi, chớ đã chắc gì chính gã gây ra những vụ này? Biết đâu những tội ác kia chẳng do tay kẻ khác nào đó. Lời đồn mỗi người nói một khác, sao mình cứ buộc cho gã?


Vi Cự Phu cũng bật cười nói:


- Đại ca! Sao đại ca cứ bênh gã chằm chặp mà bác khước lời tiểu đệ?


Phạm Thư Trai nói:


- Ta có một chú em, nếu y không chết non thì nay cũng lơn bằng gã này rồi.


Giọng lão nói đầy vẻ buồn thảm. Dứt lời lão lại thở dài sườn sượt.


Vi Cự Phu nói:


- Đại ca! Chúng ta là anh em kết nghĩa. Nếu mình điều tra nhân phẩm gã có thể tin cậy được thì sao không nhận gã làm nghĩa đệ?


Phạm Thư Trai đáp:


- Việc đó hãy để thong thả sẽ tính!


Con thuyền chở Cần Nhật Túy đã đi mất tăm rồi mà Phạm Thư Trai cùng Vi Cự Phu vẫn còn đứng trên bờ sông nhìn ra...


***


Trên đây là câu chuyện xảy ra hai mươi năm trước. Phạm Thư Trai ngơ ngẩn xuất thần nhìn Vi Quân Hiệp rồi lại nói tiếp:


- Đó là lần thứ nhất ta được gặp phụ thân ngươi...


Vi Quân Hiệp sửng sốt hỏi lại:


- Về sau tiền bối có gặp mặt người đó nữa không?


Chàng vừa dứt câu nói này ra khỏi miệng thì chợt nghĩ ngay đến mình nói như vậy tức là đã nhìn nhận lời Phạm Thư Trai nói đúng sự thật. Rồi chàng tự hỏi:


- Nếu mình quả là con Cần Nhật Túy thì sao lại họ Vi? Mẫu thân mình đã không thanh minh về việc này mà Vi Cự Phu cũng không cho mình hay là nghĩa làm sao?


Rồi chàng tự trả lời:


- Không, không thể được! Phạm Thư Trai đã nói dối.


Chàng liền cười nhạt hỏi:


- Phạm đại hiệp! Những chuyện cũ vừa rồi có đúng sự thật chăng?


Phạm Thư Trai nhăn nhó cười, toan mở miệng trả lời thì lão bỗng thấy trong góc nhà thấp thoáng có bóng người đàn bà, vội cất tiếng gọi:


- Uyển Ngọc!


Vi Quân Hiệp cũng la lên:


- Má má!


Người đàn bà này không xuất hiện. Vi Quân Hiệp nhảy xổ lại rượt theo. Chàng vừa quanh hết góc nhà thì thấy phía trước có một người đàn bà giơ tay lên vẫy mình. Nhưng người này lại không phải là mẫu thân chàng mà chính là Triển Phi Ngọc.


Vi Quân Hiệp run run nói:


- Té ra là cô nương!


Triển Phi Ngọc xua tay ra hiệu cho chàng đừng lên tiếng.


Vi Quân Hiệp chạy lại gần khẽ hỏi:


- Vừa rồi Phạm Thư Trai lên tiếng gọi "Uyển Ngọc" có phải là cô nương chăng? Sao cô nương không xuất hiện nói rõ cho lão biết là mình? Cô nương giả vờ thế này là có ý gì?


Triển Phi Ngọc tung người đi như làn khói tỏa khẽ nói:


- Chạy lẹ lên! Đi theo tại hạ cho mau.


Vi Quân Hiệp hỏi:


- Đi đâu bây giờ?


Triển Phi Ngọc không trả lời, thò tay ra nắm lấy tay Vi Quân Hiệp kéo đi luôn.


Vi Quân Hiệp không tự chủ được, bị nàng kéo tuột đi nhảy qua bờ tường. Chỉ trong khoảnh khắc hai người đã chạy vào đến một khu rừng.


Triển Phi Ngọc bây giờ mới khẽ bảo chàng:


- Đừng lên tiếng! Để ý mà nghe!


Vi Quân Hiệp lắng tai nghe nhưng trong rừng tịch mịch, bốn bề yên lặng như tờ, tuyệt không thấy động tĩnh chi hết, liền chau mày hỏi lại:


- Tại hạ chẳng nghe thấy chi hết:


Triển Phi Ngọc lộ vẻ ngạc nhiên nói:


- Lạ quá! Tại hạ vừa nghe tiếng vợ chồng Vi đại hiệp tranh luận với nhau, mà sao chớp mắt đã rời khỏi nơi đây đi đâu rồi?


Vi Quân Hiệp tiến sâu vào rừng để tìm kiếm, nhưng chẳng thấy gì.


Chàng vội quay lại hỏi Triển Phi Ngọc:


- Hai người tranh luận điều chi?


Triển Phi Ngọc nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Rụng rơi những mộng

Rụng rơi những mộng

Một thằng nhỏ kém hơn mình chừng chục tuổi nghe ý tưởng đó phì cười. Nó hỏi sao

24-06-2016
Lòng ái quốc

Lòng ái quốc

Tại sao anh yêu xứ sở của anh? Câu hỏi ấy chẳng làm nẩy nở trong óc con biết bao

24-06-2016
Chiếc chăn máu

Chiếc chăn máu

Cô vốn là một người con gái xinh đẹp. "Vệ tinh" xung quanh cô nhiều không kể xiết,

30-06-2016
Ma và người

Ma và người

"Bỗng ngỡ ngàng thấy người đáng sợ hơn ma. Chẳng biết được ai là bạn, là thù, ai

24-06-2016
Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu

Tên truyện: Nếu Như YêuTác giả: BornNXB: NXB Văn HọcTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

22-07-2016 40 chương