pacman, rainbows, and roller s
Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 150 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 20 - Phạm Thư Trai kể chuyện năm xưa

↓↓
oOo


Vi Quân Hiệp tan gan nát ruột ấp úng hỏi:


- Vi Cự Phu... không phải là thân phụ vãn bối ư?


Phạm Thư Trai gật đầu. Trong đầu óc của Vi Quân Hiệp chợt thấy lóe sáng một điểm, chàng hỏi:

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Vãn bối hiểu rồi! Phải chăng phụ thân vãn bối họ Cần?


Phạm Thư Trai nói:


- Phải rồi! Y là Cần Nhật Túy.


Vi Quân Hiệp nhẩm đi nhẩm lại mấy lượt ba chứ "Cần Nhật Túy". Đột nhiên chàng xẵng giọng:


- Không phải! Tiền bối ăn nói hồ đồ, toàn lời bịa đặt!


Phạm Thư Trai vẻ mặt xám ngắt, nói bằng giọng rất đau khổ:


- Nếu ngươi không tin thì hỏi mẫu thân ngươi coi!


Vi Quân Hiệp vừa quay lại hỏi:


- Má má! Có đúng thế...


Chàng chưa dứt lời thì dừng ngay lại vì chàng quay đầu nhìn chẳng thấy mẫu thân đâu nữa và không biết bà bỏ đi lúc nào.


Vi Quân Hiệp ngẩn người ra một lát. Rồi chàng vừa gọi vừa chạy vào trong nhà loanh quanh tìm một lúc mà chẳng thấy mẫu thân đâu. Chàng gọi thét lên cũng không thấy tiếng người đáp lại.


Vi Quân Hiệp lại chạy ra thì vẫn thấy Phạm Thư Trai đứng thộn mặt ra đó.


Chàng xồng xộc đến trước mặt Phạm Thư Trai, không biết dũng khí ở đâu kéo đến thúc đẩy chàng nắm lấy vạt áo trước ngực lão.


Võ công Phạm Thư Trai cao thâm hơn Vi Quân Hiệp không biết gấp bao nhiêu lần, nhưng lúc này lão không né tránh để mặc cho Vi Quân Hiệp nắm chặt áo mình.


Vi Quân Hiệp xẵng giọng nói:


- Tiền bối nói nhăng! Tại sao tiền bối lại đến đây sinh sự, xin cho vãn bối hay?


Chàng vừa la vừa thở hồng hộc. Mồ hôi tràn nhỏ giọt, mắt chàng đỏ trông gớm khiếp.


Phạm Thư Trai lặng lẽ nhìn Vi Quân Hiệp hồi lâu rồi chậm rãi đáp:


- Ngươi lầm rồi! Những điều ta nói đều là thực cả, chứ không phải đặt điều nói nhăng đâu.


Vi Quân Hiệp hỏi dồn bằng một giọng quái dị:


- Tiền bối nói càn! Có bằng chứng gì không? Cần Nhật Túy! Ha ha! Có ai nói đến tên đó bao giờ đâu? Tại sao tiền bối lại bảo y là phụ thân vãn bối? Tại sao tự nhiên tiền bối lại bảo vãn bối không phải là con của Vi Cự Phu.


Vi Quân Hiệp càng nói càng xúc động, luồng kình lực ở tay chàng mối lúc một gia tăng. Đột nhiên nghe đánh "soạt" một tiếng, vạt áo của Phạm Thư Trai đã bị xé rách một mảnh lớn.


Phạm Thư Trai ngẩng mặt lên ra chiều giận dữ nhưng lão vẫn thủng thẳng đáp:


- Dĩ nhiên Cần Nhật Túy hiện giờ không còn ai nhắc nhở đến nữa. Nhưng.... hai mươi năm trước đây, tên tuổi y còn cao xa hơn Vi Cự Phu và Phạm Thư Trai này nhiều.


Vi Quân Hiệp giận dữ xé rách mảnh áo cầm trong tay ra thành nhiều mảnh. Chàng hỏi:


- Vụ này ai biết thế nào được?


Phạm Thư Trai không để ý gì đến thái độ của Vi Quân Hiệp, lão bâng khuâng lẩm nhẩm một mình:


- Y... y...


Rồi lão cúi đầu xuống quay lại nhìn Vi Quân Hiệp chậm chạp bằng ánh mắt khác thường. Vi Quân Hiệp run lên, vội lui lại một bước.


Phạm Thư Trai lại nói tiếp:


- Ngày ấy y cũng là một trang thiếu niên anh tuấn như ngươi. Có điều y còn vui tươi hấp dẫn hơn ngươi, chứ không rụt rè e lệ như ngươi. Y tới chỗ nào là lập tức chỗ đó trở lên vui vẻ đậm đà... y là Cần Nhật Túy và là cha ruột ngươi.


Vi Quân Hiệp trong lòng cực kỳ rối loạn. Chàng cố tưởng tượng ra hình dung cha ruột mình, một trang thiếu niên anh tuấn, một tay hiệp sĩ vui tươi. Nhưng rút lại chàng vẫn không tin được, vì từ ngày chàng hiểu biết việc đời đến giờ, hai chữ phụ thân ở trong tai mắt chàng là cả một cái gì hiện thân cho sự nghiêm trang, khắc khổ. Những ấn tượng này dĩ nhiên là hình ảnh Vi Cự Phu chứ không phải là Cần Nhật Túy nào hết.


Vi Quân Hiệp giương mắt lên hỏi:


- Tiền bối bảo người đó... bây giờ ở đâu?


Phạm Thư Trai rầu rầu nét mặt. Mắt lão bâng khuâng nhìn ra phương trời xa thẳm, những sự vật trước mắt dường như lão chẳng nhìn thấy gì.


Vi Quân Hiệp lớn tiếng hỏi:


- Tiền bối làm chi vậy?


Phạm Thư Trai ngập ngừng đáp:


- Ta... ta đang nghĩ.


Vi Quân Hiệp xúc động tâm thần, không tài nào đè xuống được. Chàng kêu lên:


- Tiền bối nghĩ gì? Nói đi!


Hai tay chàng bất giác nắm lấy vai Phạm Thư Trai lắc thật mạnh.


Nguyên Vi Quân Hiệp không phải là người nóng nảy cục cằn như vậy, nhưng lúc này chàng xúc động quá không kiềm chế tâm tình mình được nữa.


Phạm Thư Trai thủng thẳng đáp:


- Ta nghĩ lại những sự việc đã trải qua từ lúc giao kết với phụ thâm mi.


Vi Quân Hiệp vội kêu lên:


- Tiền bối cũng không nhớ rõ chuyện xưa ư? Thế thì làm gì có ai là Cần Nhật Túy?


Phạm Thư Trai đáp:


- Phải rồi! Buổi tương ngộ nhằm vào một đêm trời tối gió lạnh.


***


Hai mươi năm trước đây, một đêm không trăng sao, Phạm Thư Trai cùng Vi Cự Phu đang chạy dọc theo nam ngạn sông Trường Giang, nhằm về phía đông mà phóng như bay. Hai người trong tay đều cầm trường kiếm.


Hai người chạy một mạch hơn hai mươi dặm mà vẫn không dừng bước. Bỗng một ngọn đèn trong con thuyền đánh cá ở bên bờ sông ngẫu nhiên chiếu sáng vào thanh trường kiếm của hai người, lóe lên những ánh hào quang ghê rợn.


Đột nhiên bên mình vang lên một tràng cười ha hả, hai người vội dừng bước nghe ngóng.


Vi Cự Phu lập tức lên tiếng gọi:


- Đại ca! Y ở đâu rồi?


Tiếng cười vang lên có vẻ ung dung, sảng khoái, tiếp theo có tiếng đáp lại:


- Phải rồi! Ta ở đây! Hai vị quả nhiên là người thủ tín. Ta đây rất bội phục!


Vừa dứt lời, từ trong bóng tối, một người từ từ bước ra, tay cầm một binh khí sáng loáng, nhìn kỹ là một cái vòng kim cương. Người này che mặt bằng tấm khăn đen chỉ để lộ hai con mắt sáng ngời.


Vi Cự Phu và Phạm Thư Trai bất giác cầm thanh trường kiếm giơ lên. Vi Cự Phu quát hỏi:


- Kẻ đã giết bảy người tiêu sư của Hành Dương tiêu cục phải chăng là ngươi?


Người kia cười đáp:


- Thưa hai vị! Tại hạ biết hai vị đứng chủ vụ này, liền sai người đưa thơ ước hẹn các vị đến đây gặp mặt. Vi đại hiệp hà tất còn phải hỏi nữa?


Vi Cự Phu rung tay lên, phóng trường kiếm ra rất nhanh đánh vèo một cái. Người kia nghiêng người về phía sau tránh khỏi rất vừa, mũi kiếm của Vi Cự Phu tuy mau lẹ và chính xác, mà chỉ đâm tới vạt áo trước ngực người ấy, Vi Cự Phu phóng kiếm không trúng trong lòng rất bội phục, vì đối phương tránh đòn một cách rất tài tình. Cử động của y tựa hồ chẳng khó khăn gì nhưng thực ra đường kiếm này Vi Cự Phu đã tính rất đúng, tránh được đâu phải chuyện dễ dàng.


Người kia lùi lại rồi vẫn giữ thái độ rất thản nhiên như không có việc gì xảy ra. Y nói:


- Khoan đã!


Vi Cự Phu quát hỏi:


- Nợ máu tất phải trả bằng máu. Ngươi còn nói gì được nữa?


Người kia đột nhiên bật lên một tràng cười rộ. Tiếng cười đượm vẻ bi tráng.


Vi Cự Phu toan động thủ thì Phạm Thư Trai đưa tay ra cản lại hỏi:


- Tại sao ngươi lại cười?


Người kia đáp:


- Tại hạ cười vì Vi đại hiệp nói rất đúng: "Nợ máu phải trả bằng máu". Không hiểu các vị có biết trước kia Chử Phi Hồng đã thiếu tại hạ một món nợ máu không?


Nguyên Chử Phi Hồng là tổng tiêu đầu của Phi Hùng tiêu cục. Phi Hùng tiêu cục rất nổi tiếng trong võ lâm.


Chử Phi Hồng bị chết trong đám bảo tiêu sư. Vụ này đã làm chấn động giang hồ. Vi Cự Phu vốn chơi thân với Chử Phi Hồng nên ước hẹn cùng Phạm Thư Trai hợp sức truy tầm hung thủ.


Lúc này Vi Cự Phu đối diện với hung thủ. Ông nghe y nói vậy thì không khỏi ngẩn người ra, hất hàm hỏi:


- Chử Phi Hồng xuất thân từ một chính phái có tiếng tăm. Y không hà hiếp ai bao giờ, sao lại thiếu món nợ máu ngươi được?


Người kia vẫn cười hỏi lại:


- Song thân tại hạ đều chết về tay hắn. Như vậy có thể kể là nợ máu không?


Phạm Thư Trai quát hỏi:


- Thế còn sáu vị tiêu sư kia thì có tội gì?


Người kia đưa ngón tay lên bật vào cái vòng kim cương rồi đáp:


- Vì khí giới không có mắt, nên khi giết lầm phải người vô tội.


Vi Cự Phu hỏi:


- Lệnh tôn là ai?


Người kia đáp:


- Tiên phụ chỉ là người vô danh chẳng có tiếng tăm chi trong chốn giang hồ, hà tất đề cập đến tên tuổi làm gì.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Lợn đi chợ

Lợn đi chợ

Ông chủ lùa một con Lợn béo, một con Dê và một con Cừu lên xe ngựa mang ra chợ.

24-06-2016
Hoa hồng đỏ

Hoa hồng đỏ

"- Chị em thích anh lắm! Em nghe chị ấy nói thế. Chị ấy muốn anh mua hoa hồng tặng

29-06-2016
Quy định 3 ngày

Quy định 3 ngày

Cuộc sống là thế. Đôi khi, việc tuân thủ một quy định nhỏ lại giúp ta tránh

24-06-2016
Son môi và Anh

Son môi và Anh

Tôi ghét những thỏi son, chính xác là như vậy nhưng đó là tôi của thời điểm 3 năm

23-06-2016
Đâu chỉ bất ngờ

Đâu chỉ bất ngờ

Huy chắc chắn không phải là một thằng nhóc 16 tuổi hư đốn. Bởi nó không hút thuốc,

28-06-2016
Khóc giữa Sài Gòn

Khóc giữa Sài Gòn

Sài Gòn những ngày mưa vội vã mang Minh đi xa khỏi cuộc đời vì lý do rất ngớ

26-06-2016