pacman, rainbows, and roller s
Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 15 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 15 - Đại hán râu quăn biến nữ lang

↓↓
oOo


Vi Quân Hiệp thất kinh la lên:


- Thôi hỏng bét! Chúng ta đi lầm đường mất rồi!


Chàng hết sức nói to, nhưng thanh âm vừa ra khỏi miệng đã bị gió đánh bạt đi không còn nghe thấy gì nữa.

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Vi Quân Hiệp liền quay đầu lại phía sau đem lưng ra chắn gió để tiếng nói rõ hơn, rồi chàng lại kéo gân cổ lên kêu gọi hai lần nữa.


Dường như hán tử đã nghe tiếng, lão gắt lên:


- Người đừng nói hồ đồ, lầm thế nào được.


Vi Quân Hiệp cực kỳ xao xuyến, vội la thét:


- Về nhà tiểu điệt phải đi hướng bắc mới đúng!


Hán tử cũng la lên:


- Đã là bậc đại trượng phu thì bốn bể đâu chẳng là nhà? Sao lại còn câu nệ nam với bắc?'


Vi Quân Hiệp nghe y nói vậy biết là mắc hợm rồi. Đúng lão này không muốn để mình về nhà.


Chàng vội giật cương mạnh một cái để ngựa dừng lại. Nhưng vừa giật cương, con ngựa hí lên một tiếng quái gở lắc lư cổ dài ra đánh bục một tiếng dây cương đứt liền.


Dây cương đứt, ngựa càng chạy nhanh như tên bay, nhanh đến nỗi không nhìn rõ nữa.


Vi Quân Hiệp vừa kinh hãi vừa tức giận. Chàng bỏ hai lá chắn ra ngoài bàn đạp. Tay nắm chắc lấy yên ngựa rồi tung người lên không.


Người chàng còn đang lơ lửng trên không, hán tử vội hú lên một tiếng quái dị, rồi cũng nhẩy vọt lên theo từ yên ngựa mình qua yên ngựa Vi Quân Hiệp đưa tay ra bắt lấy chàng ngay lúc còn ở trên không.


Vi Quân Hiệp lơ lửng trên không đang hạ mình xuống thì hán tử nắm được lưng chàng. Lập tức toàn thân chàng bị tê dại không vận dụng nội lực được nữa.


Hán tử bỏ rỗi con ngựa của y cưỡi trước, ngồi chung một ngựa với Vi Quân Hiệp, còn con kia dắt chạy theo không. Hán tử tiếp tục cho ngựa chạy về phía nam.


Vi Quân Hiệp ngấm ngầm đau khổ mà không sao cựa quậy cho thoát được, nên chàng đành ngồi yên.


Đi chừng được nửa giờ, hán tử thốt nhiên cắp Vi Quân Hiệp tung người lên không, rồi hạ xuống con ngựa kia. Y chỉ nhô lên hạ xuống một cái là đổi ngựa kia. Tuy thân pháp y cực kỳ mau lẹ, nhưng đôi ngựa đương chạy nhanh như bay cũng khiến cho người trông thấy phải bở vía đến toát mồ hôi.


Đổi ngựa rồi con ngựa này không người cưỡi hổi lâu bây giờ sung sức chạy càng lẹ hơn.


Trời xế chiều, không biết hai con ngựa đã chạy được bao nhiêu đường đất. Lúc này ngựa đang đi trên đang đi trên quãng đường lớn. Hai bên trồng toàn thứ cây Du cao lớn thành hàng thẳng tắp. Những cây này trông tựa hồ như vun vút chạy lùi lại phía sau.


Chỉ trong chớp mắt thì đến một toà trang viện, trông bề ngoài rất đồ sộ, hùng vĩ.


Đôi ngựa bạch đến cổng trang thì dừng lại.


Vi Quân Hiệp hít mạnh một hơi chân khí. Chàng thấy cổng trang mở rộng, bốn gã đại hán sóng vai nhau từ phía trong chạy ra.


Bốn gã tuổi sồn sồn ngang nhau vào cỡ ba mươi. Gã nào cũng mặc võ trang, oai phong lẫm liệt.


Vi Quân Hiệp không cần hỏi cũng biết đây là một tòa trang viện của một bậc hào kiệt nào trong võ lâm. Nhưng chàng không hiểu hán tử kia đưa mình đến đây làm gì?


Vi Quân Hiệp còn đang ngẫm nghĩ thì bốn đại hán đã ra tới nơi. Chúng đều khoanh tay thi lễ.


Đại hán đứng đầu mé tả bỗng lên tiếng:


- Triển cô nương có lòng huệ cố dời gót ngọc tới bản trang mà bọn tại hạ không biết được trước để ra đón tận ngoài xa, thật là khiếm lễ, mong cô nương lượng thứ cho.


Vi Quân Hiệp nghe gã nói vậy thì ngẩn người ra, tự hỏi:


- Triển cô nương nào đâu? Hay là Triển Phi Yên cũng đến đây?


Chàng vội ngoảnh đầu trông lại đằng sau chẳng thấy một ai liền lẩm bẩm:


- Mấy gã này đui mù cả hay sao? Nếu không đui mù thì chắc là chúng mắc bệnh điên cuồng mất trí cả rồi. Mình là chàng trai, còn lão nắm giữ sau lưng mình cũng là một hán tử đứng tuổi, có cô nương nào đâu?


Chàng chưa kịp cất tiếng hỏi, thì hán tử ngồi sau lưng chàng bỗng bật tiếng cười ´´hích hích'' rồi hỏi:


- Phạm lão gia có ở nhà không?


Vi Quân Hiệp chợt nghe tiếng oanh thỏ thẻ ở ngay bên cạnh minh đúng là thanh âm Triển Phi Yên, bất giác chàng thộn mặt ra!


Dọc đường rong ruổi, chàng yên trí người uy hiếp mình là một hán tử đứng tuổi em Dương Phát, sao bây giờ bất thình lình y lại biến thành Triển Phi Yên?


Chàng vội ngoảnh cổ lại xem thì vừa đúng lúc Triển Phi Yên đang nhìn chàng với bộ mặt trân tráo trêu cợt.


Vi Quân Hiệp ngó đến áo nàng thì nàng mặc bộ y phục sắc tro. Tay còn đang cầm chiếc mặt nạ vừa mới lột ra.


Chàng thấy vậy không thể nín được nổi lên một tràng cười rộ.


Thực ra lúc nẫy chàng vừa kinh ngạc vừa tức giận mà chàng phải cười thật lớn. Chàng cười đây là tự mình, vì chàng dùng mưu nầy bầy kế khác để mong thoát khỏi tay cô gái tinh nghịch mà rút cục vẫn thấp cơ thua trí đàn bà, không sao ra khỏi được sự bố trí của Triển Phi Yên. Muốn chữa thẹn cho mình, ngoài cách cười xòa, chàng không còn biết làm gì được nữa?


Triển Phi Yên nghe Vi Quân Hiệp miệng cười như nắc nẻ, mặt lộ vẻ hân hoan, nàng khẽ hỏi:


- Té ra ngươi... ngươi cũng thích ở gần ta phải không?


Vi Quân Hiệp nghe nàng nói vậy thì cười dở, khóc dở, không biết đáp thế nào? Nhưng trong thời gian chớp mắt nầy, chàng cũng cảm thấy Triển Phi Yên vui thích mình và muốn gần gũi mình luôn. Chàng phát giác ra điểm này, trong lòng không khỏi mơ màng. Chàng không hiểu đây là một điều đáng vui hay đáng buồn?


Vi Quân Hiệp là một chàng trai trẻ tuổi, đối với Triển Phi Yên một cô gái nhan sắc mê người, dĩ nhiên chàng không thể không ao ước được. Nhưng Triển Phi Yên đã từng làm cho chàng đủ điều cay đắng nên chàng muốn tránh xa nàng cho khỏi phiền lòng.


Triển Phi Yên thấy Vi Quân Hiệp đứng ngẩn người ra, nàng túm lấy chàng khẽ đặt lên lưng ngựa, rồi nàng cũng nhẩy lên theo. Nàng để Vi Quân Hiệp ngồi tựa sát hẳn vào người mình. Vi Quân Hiệp bản tâm muốn xuống ngựa bỏ đi ngay lập tức, nhưng chàng biết mình muốn thoát khỏi tay nàng đâu phải chuyện dễ dàng, nên đành ngồi yên.


Chỉ trong chớp mắt, chàng bình tĩnh lại, thoàng ngửi thấy mùi thơm man mát từ trong người Triển Phi Yên tiết ra. Chàng ngồi tựa lưng vào người nàng lại thấy phát ra một cảm giác đê mê khôn lường, khiến chàng chẳng những không muốn rời xa nàng mà chỉ lo cái phút thần tiên thoải mái được ngồi chung một yên ngựa với nàng chẳng được bao lâu. Chàng ước ao tình trạng êm dịu trường cửu mãi mãi.


Gã đại hán đứng đầu mé tả thấy Triển Phi Yên hỏi tới Phạm gia liền cười đáp:


- Triển cô nương! Phạm lão gia từ ngày treo kiếm gác bút, không tiếp khách nữa. Chẳng nhẽ cô nương còn chưa nghe thấy điều đó hay sao?


Vi Quân Hiệp lẩm bẩm:


- Ủa! Té ra đây là Phạm gia trang ở Ngạc Nam, Triển Phi Yên cố tình dẫn mình đến đây để ra mắt Phạm Thư Trai. Xem thế đủ thấy nàng đối với mình quả nhiên không có ác ý nào cả. Sở dĩ nàng đem mình đến đây không ngòai mục đích muốn điều tra cho rõ căn nguyên về bức chân dung tìm thấy ở trên tường trong tòa Cổ Thành, có liên quan đến mình mà thôi!


Vi Quân Hiệp nghĩ tới đây cảm thấy người nhẹ nhõm, phiêu diêu tưởng chừng như mình đang bay bổng lưng trời.


Cảm giác này chỉ thoáng qua trong đầu óc rồi tiêu tan ngay.


Chàng nghĩ tới những cảnh tượng phiền não cay cực mà nàng đã hành hạn chàng đến không chịu đựng nổi. Tính tình cổ quái của cô gái diễm lệ làm cho chàng áy náy không yên, ruột chàng rối tựa mối bòng bong.


Lúc này Triển Phi Yên đã buông Vi Quân Hiệp ra rồi. Trong đầu óc chàng lại quay lộn trăm phương, ngàn kế để hòng thoát ly khỏi tay nàng mà lòng vẫn không quyết đoán được.


Bỗng nghe Triển Phi Yên nói:


- Bốn vị hảo hán! Chuyến này bọn ta đến cần kiến Phạm lão gia là có việc rất quan trọng. Phạm lão gia dù không tiếp khách nhưng nhất định ta cũng xin vào ra mắt.


Nàng nói mấy câu này tuy vẫn giữ vẻ lịch sự, nhưng giọng nói cực kỳ cương quyết, tỏ rõ ra nàng nhất định phải được gặp mặt Phạm Thư Trai.


Bốn gã đại hán dường như đã hiểu rõ tính nết Triển Phi Yên chúng nghe nàng nói vậy vẻ mặt ra chiều khó nghĩ, đưa mắt nhìn nhau.


Đại hán đứng đầu mé tả nói:


- Xin mời cô nương hãy vào nhà xơi nước. Tại hạ lập tức vào bẩm lão gia để xem người chỉ thị thế nào?


Triển Phi Yên nói:


- Thế là hay lắm.


Rồi nàng từ trên lưng ngựa nhẩy xuống quay lại hỏi Vi Quân Hiệp:


- Vi công tử! Chúng ta hãy vào trong này nghỉ một lúc đã.


Vi Quân Hiệp vẫn thắc mắc về bức chân dung trong tòa Cổ Thành lòng chàng đã ôm mối hồ nghi, rất mong được dịp hỏi cho biết rõ. Nay đã đến Phạm gia trang, chàng liền nghĩ ngay đến câu ´´Đã đi xem hội tất phải vào chùa.''. Chàng đáp ngay:


- Phải đó.


Đoạn tung mình xuống ngựa.


Bốn gã đại hán đưa mắt nhìn Vi Quân Hiệp từ đầu đến chân, rồi ngập ngừng hỏi:


- Vị này là...


Vi Quân Hiệp vội khoanh tay thi lễ đáp:


- Tại hạ là Vi Quân Hiệp. Gia phụ là Kim Long Kiếm Khác Vi Cự Phu ở Lũng Tây.


Bốn đại hán vừa nghe chàng tự giới thiệu, đều tươi cười nói:


- Té ra đây là Vi công tử! Lệnh tôn cùng Phạm lão gia là chỗ quen biết lâu ngày. Mấy bữa trước lệnh tôn hãy còn ở đây chuyện trò với Phạm lão gia thâu đêm, suốt sáng. Hôm kia người mới dời đi.


Vi Quân Hiệp nghe nói vậy trong lòng rất lấy làm lạ nhưng không tiện nói ra.


Triển Phi Yên lạnh lùng nói:


- Chà! Mình đến thì không tiếp. Người ta đến thì lão lại nói chuyện suốt đêm. Sao lại có cái lối đãi khách kẻ hậu, người bạc đến thế?


Bốn gã đại hán liền niềm nở đáp:


- Triển cô nương! Điều đó cô nương không nên trách Phạm lão gia. Nguyên Vi đại hiệp là bạn thâm giao của Phạm lão gia từ trước khi người treo kiếm gác bút. Phạm lão gia chỉ tiếp hai ba vị bạn già tri kỷ với người mà thôi.


Triển Phi Yên quay lại trỏ vào Vi Quân Hiệp:


- Công tử đây là con ông bạn tri kỷ của Phạm lão gia, chắc Phạm lão gia chẳng đến nỗi chối từ!


Bốn gã đại hán vội đáp :


- Hoặc lão gia bằng lòng tiếp kiến cũng nên. Xin hai vị hãy vào trong nhà.


Vi Quân Hiệp tiến lên hai bước hỏi:


- Khoan đã! Bốn vị vừa nói gia phụ mới ở đây ra đi hôm kia phải không?


Bốn gã đáp:


- Đúng thế! Sao Vi công tử lại ra chiều kinh ngạc? Vi đại hiệp thường tới đây luôn.


Người ngoài trông vào thì cho là Vi Quân Hiệp thấy phụ thân mình đến chơi Phạm gia trang luôn chẳng có chi lấy làm quái lạ. Nhưng chính lòng chàng thì lại xiết bao nghi hoặc.


Nguyên Phạm Thư Trai ở Ngạc Nam là tay cao thủ vào hạng nhất trong võ lâm. Ông tính tình hào hiệp, giao du rất rộng. Khi bạn hữu có việc cần đến thì dù có phải nhẩy vào đống lửa ông cũng chẳng từ nan. Ông là một tay đại hào hiệp, đại kiếm khách có tên tuổi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Xe đạp ngày xưa

Xe đạp ngày xưa

Khi nhìn thấy một người quay lưng về phía mình, khi nhìn thấy bóng dáng một người xa

29-06-2016
Cá Tháng Tư đáng nhớ!

Cá Tháng Tư đáng nhớ!

Đến bây giờ, nó và những người bạn cũ không còn gặp nhau nhiều nữa vì mỗi người

26-06-2016
Thu không anh

Thu không anh

"Chào em nhé, anh sắp bay rồi, em ở lại học giỏi, mạnh khỏe và phải luôn hạnh phúc

01-07-2016