Duck hunt
Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 19 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 13 - Hộp ngọc cùng ngựa sắt vẫn ở trong vòng bí mật

↓↓
oOo


- Tiền bối đã dạy thế và nhất định nhận gia phụ là người mà tiền bối muốn kiếm, thì tại hạ xin đem đồ vật của tiền bối về nhà đưa lại cho gia phụ. Khi nào tiền bối phát giác ra là nhận lầm người thì khi đó sẽ lấy đồ về là xong.


Thiếu phụ nở một nụ cười thê lương hỏi:


- Ta mà nhận lầm ư.

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mụ vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu tỏ ra tự tin mình cả trăm phần trăm.


Vi Quân Hiệp thấy thiếu phụ nói không đúng như ý nghĩ của mình, đành theo sau mụ tiến vào sơn động.


Vừa bước chân vào, trong động tối om. Nhưng chỉ chuyền qua một khúc quanh lại thấy sáng lòa. Vì trên nóc động có một kẽ hở. Ánh dương quang từ trên nóc động lọt vào.


Sơn động nầy bằng đá trắng rất tinh khiết, không lấm một chút bụi trần. Thật là một căn thạch thất thiên nhiên rất thanh nhã.


Trong thách thất có một nữ lang ngồi đó. Vừa thấy người đi vào, nữ lang khép nép đứng dậy, ra vẻ con người rất ý tứ.


Vi Quân Hiệp liếc mắt nhìn nữ lang thì nàng trạc tuổi hai mươi. Tướng mạo nữ lang nầy giống thiếu phụ như đúc. Tuy nàng không phải là một nữ lang khuynh quốc, nhưng vừa trông thấy nàng, người ta đã cảm thấy ngay như được luồng gió xuân im dịu thổi vào và có ý muốn thân cận ngay.


Lúc này nữ lang hơi cúi đầu xuống, nét mặt ửng hồng, mà nguyên nhân chỉ vì nàng đứng trước một người lạ.


Thiếu phụ đứng tuổi vào nhà thạch thất rồi nói:


- Nhị nha đầu ! Ngươi đưa chiếc hộp đó ra đây !


Thiếu nữ khẽ đáp:


- Vâng.


Rồi đi vào phía trong. Thủy chung nàng vẫn không nhìn Vi Quân Hiệp lần nào.


Thanh âm thiếu nữ tuy nhỏ nhẹ mà Vi Quân Hiệp vừa nghe đã nhận ra ngay chính là cô gái bữa trước đã đứng ngoài tòa cổ thành gọi Triển Phi Yên.


Thiếu phụ kêu nàng bằng Nhị nha đầu thì dĩ nhiên nàng là chị hai Triển Phi Yên.


Vi Quân Hiệp nghĩ thầm:


- Thiếu nữ này lại là chị em với Triển Phi Yên thì ai mà tin được ? Triển Phi Yên mồm năm miêng mười, tính nết ranh mãnh. Dung nhan nàng tươi đẹp như đóa mai côi. Thiệt là một nữ lang đáng yêu mà đáng sợ. Nhưng cô chị nàng trái lại rất nhu mì, trông thực đáng thương, xem chừng ít khi dám to tiếng.


Vi Quân Hiệp vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn thiếu nữ. Tuy thiếu nữ thủy chung không nhìn Vi Quân Hiệp nhưng dường như nàng cũng biết Vi Quân Hiệp không ngớt nhìn mình, mặt nàng đỏ bừng, nàng hấp tấp đi vào cửa sau.


Thiếu phụ quay lại khẽ vỗ vai Vi Quân Hiệp nói:


- Cần công tử ! Công tử nhìn sau lưng y làm chi ?


Vi Quân Hiệp chưng hửng, chàng thẹn đỏ mặt lên ấp úng đáp:


- Tại hạ... tại hạ...


Thiếu phụ cười nói:


- Công tử làm sao lại không nói ra được ?


Vi Quân Hiệp bí thế liền đáp:


- Tại hạ đang ngẫm nghĩ: Phi Yên cô nương cùng thư thư cô, hai người tính nết khác nhau một trời một vực.


Thiếu phụ lại bật cười. Tiếng cười của bà có vẻ thần bí, bà hỏi:


- Như vậy công tử ưa đứa nào hơn ?


Vi Quân Hiệp rất sợ hãi vội đáp:


- Tiền bối !... Sao tiền bối lại hỏi vậy ?


Thiếu phụ cũng chưng hửng nói:


- Ta xem ra thì công tử khác hẳn lệnh tôn.


Vi Quân Hiệp nghe bà nói, trong lòng không khỏi tức cười. Chàng lẩm bẩm:


- Theo lời bà thì dường như phụ thân mình là một tay đa tình nhất thiên hạ. Chẳng lẽ con người nghiêm nghị ít cười nói như thế mà ngày trước lại là một nhân vật phong tình ư ?


Thiếu phụ ngồi xuống nói:


- Công tử về rồi, nếu phụ thân công tử có hỏi đến con gái lớn ta thì bảo y là, sau khi cách biệt ta đã gả chồng cho ả rồi. Y lấy tay thủ lãnh trong Tân Lĩnh Tam Tà tên gọi Thiên Băng Địa Liệt Khổng Không Chấn...


Thiếu phụ nói đến đây, Vi Quân Hiệp đột nhiên biến sắc, chàng ngắt lời:


- Khổng Không Chấn ư ?


Thiếu phụ đáp:


- Phải rồi ! Thanh danh gã chẳng tốt đẹp gì mà tính nết hung dữ lắm phải không ? Nhưng gã đối với con gái lớn ta vẫn một dạ chân thành.


Vi Quân Hiệp trái tim đập loạn lên vì thiếu phụ đã nói Khổng Không Chấn tiếng tăm đã không hay ho gì và người gã lại hung dữ. Đây dĩ nhiên là mẹ vợ phê bình con rể mà xem chừng bà ta lấy điểm này làm khoái chí.


- Tân Lĩnh Tam Tà đã nổi tiếng càn rỡ trong võ lâm, khó tìm được môn phái nào tệ hại bằng chúng. Vậy gã đứng đầu Tam Tà là Thiên Băng Địa Liệt Khổng Không Chấn hẳn là một tay hung dữ đến cùng cực !


Vi Quân Hiệp vừa nghe đến tên gã đã giật mình kinh hãi, không phải chàng chỉ sợ một tên Khổng Không Chấn mà thôi. Chàng còn sợ Tần Lĩnh cũng chẳng xa nhà chàng là mấy. Phụ thân chàng đã trải qua nhiều phen xung đột với Tân Lĩnh Tam Tà, nhưng chưa bên nào chiếm được ưu thế.


Nửa năm trước đây, Tân Lĩnh Tam Tà lại một phen đến quấy rối. Lúc chúng bỏ đi còn tuyên bố nhất định đuổi Kim Long Kiếm Khách ra khỏi Lũng Tây. Nay Vi Quân Hiệp mới biết mình đến gần người thân thiết của kẻ địch, trong lòng chàng không khỏi mừng thầm vì chàng chưa nói đến Kim Long Kiếm Khách Vi Cự Phu. Chàng yên trí người họ Cần nào đó không phải phụ thân chàng, và thiếu phụ chưa biết đến phụ thân chàng là ai ? Chàng càng nghĩ trong lòng càng kinh sợ, nét mặt chàng thay đổi lúc xanh lè, lúc trắng bợt.


Thiếu phụ ngó chàng thấy vậy lấy làm lạ hỏi:


- Ô hay ! Sao từ lúc công tử nghe đến tên Khổng Không Chấn, lại ra chiều áy náy không yên ?


Vi Quân Hiệp vội nói:


- Không ! Tại hạ không sao cả ?


Thiếu phụ toan hỏi nữa thì thiếu nữ đã tong tả đi ra. Tay nàng cầm một chiếc hộp ngọc bóng lộn như trông rõ cả bên trong.


Thiếu phụ đón lấy chiếc hộp bà buông một tiếng thở dài, rồi trao cho Vi Quân Hiệp nói:


- Trong khi đi đường, công tử đừng mở hộp ra xem gì hết, nghe !


Thiếu phụ đứng lên gọi thiếu nữ:


- Nhị nha đầu ! Người tiễn chân công tử một quãng đường.


- Không cần, không cần, tại hạ biết đường rồi !


Nguyên chàng đối với thiếu nữ này đã có lòng yêu mến, nhưng từ lúc chàng biết chồng chị nàng là thủ lãnh Tân Lĩnh Tam Tà Khổng Không Chấn, chàng không dám dính líu gì đến cô em nữa vội cự tuyệt ngay.


Thiếu nữ thở dài buồn rầu nói:


- Má má ! Cần công tử bảo đã biết đường rồi, không cần con đưa nữa.


Vi Quân Hiệp nghe giọng nàng nói đầy vẻ tủi hổ, lòng chàng không khỏi áy náy, vội nói chữa ;


- Triển cô nương ! Cô nương đừng trách tại hạ vô lễ ! Thực tình tại hạ không dám làm phiền cô nương mà thôi !


Thiếu nữ ngẩng đầu lên, cặp mắt nàng lòng đen lòng trắng rất phân minh, nàng nhìn Vi Quân Hiệp một cái rồi chớp mắt cúi đầu xuống ngay. Bốn mắt vừa chạm nhau một giây, Vi Quân Hiệp trong lòng không khỏi thẫn thờ.


Chàng xem cặp mắt nàng rất nhu mì, dường như con người đã quen chịu đựng bất cứ một hoàn cảnh nào chi phối, rồi chàng phát sinh ý niệm đồng tình với nàng. Chàng cảm thấy mình cự tuyệt hảo ý của nàng là rất phũ phàng.


Vi Quân Hiệp nghĩ vậy liền nói lại:


- Nếu Triển cô nương có ý muốn đưa tại hạ đi. Tại hạ... xin cung kính cảm tạ thịnh tình.


Thiếu nữ không nói dài dòng gì nữa, chỉ mời một câu:


- Xin mời công tử !


Vi Quân Hiệp cầm hộp ngọc đi ra phía ngoài cửa động.


Thiếu phụ không theo ra.


Vi Quân Hiệp biết rằng chỉ có mình thiếu nữ đi theo mình. Hai người một trước một sau ra khỏi sơn động.


Vừa đi được mấy bước, thốt nhiên nghe tiếng quạ quang quác ở trên một ngọn cây gần đó.


Vi Quân Hiệp sửng sốt vì chàng đã bị tiến chim khủng bố tại Lý gia trang, một bóng người từ trên cây nhảy xuống đứng sững trước mặt chàng. Người đó chính là cô gái tinh nghịch Triển Phi Yên !


Vi Quân Hiệp lại ngấm ngầm lo lắng. Triển Phi Yên cất tiếng hỏi thiếu nữ:


- Nhị thư! Nhị thư đi đâu vậy?


Thiếu nữ đáp:


- Má má bảo ta đưa công tử đi một quãng đường.


Triển Phi Yên vội nói:


- Nhị thư về đi thôi! Để tiểu muội đưa y cũng được.


Thiếu nữ khẽ nói:


- Thế cũng được.


Vi Quân Hiệp vội quay lại thì thiếu nữ đã trở gót bước đi. Chàng đứng ngẩn người ra không nhúc nhích thì Triển Phi Yên lạng người đến đứng chắn trước mặt chàng không cho nhìn theo nữa và cất tiếng hỏi:


- Mẫu thân ta tìm người có việc gì vậy?


Vi Quân Hiệp đáp:


- Bà trao một chiếc hộp ngọc để đưa về cho gia phụ.


Chàng phảng phất nhìn thấy thiếu nữ đi mấy bước rồi quay đầu lại nhìn chàng mỉm cười. Chàng cũng nghiêng đầu đi nở một nụ cười để đáp lại.


Giữa lúc ấy Triển Phi Yên thò tay ra giựt cái hộp ngọc trong tay Vi Quân Hiệp rồi hỏi:


- Có phải cái này không? Trong hộp đựng gì để ta xem một chút nào.


Vi Quân Hiệp vội nói:


- Không được đâu, không được đâu! Lệnh đường đã dặn đi dặn lại là dọc đường không được mở ra coi. Vậy cô nương chớ mở ra!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bay như cánh hoa anh đào

Bay như cánh hoa anh đào

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Cho đến bây

27-06-2016
Đồng sàng dị mộng

Đồng sàng dị mộng

(khotruyenhay.gq) Đã hơn một nghìn lần, Mai nghĩ đến chuyện ngoại tình. Chồng đã như

30-06-2016
Những kẻ ăn mày

Những kẻ ăn mày

Bây giờ, thấy người ta đi chùa khác quá, người ta chẳng khác gì người ăn xin đi tìm

23-06-2016
Thằng Sẹo

Thằng Sẹo

Thằng bạn tôi - Tùng Sẹo. Hôm nay nó ra tù sau năm năm cải tạo vì tội mua bán ma túy.

24-06-2016
Câu chuyện bó tên

Câu chuyện bó tên

Có một người cha trước khi chết gọi ba người con trai đến bên giường, đưa cho họ

24-06-2016
Có bao giờ...

Có bao giờ...

Nếu bạn thật lòng trao đi lòng tốt, hãy tin tưởng rằng, những điều tốt đẹp sẽ

24-06-2016
Món quà

Món quà

Rất bận rộn nhưng tuần nào cũng vậy, ông dành ra một buổi tối ăn mặc như một

29-06-2016