XtGem Forum catalog
Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa

Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 14 đánh giá )

Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa - Chương 13 - Tuyệt bích nan phan nhân vi điểu. Thê thê hồ thủy nhân vi ngư

↓↓
Gần tháng sau, Phi Ưng Kiếm Dương Mẫn chủ nhân kiêm tổng tiêu đầu Phi Ưng tiêu cục cùng hai tiêu sư, xuất hiện trong tiền trang thành Từ Châu. Chưởng quĩ tiền trang là một lão già người Sơn Tây, họ Ngụy, đích thân ra đón khách. Dương Mẫn vui vẻ đưa cho Ngụy lão xem một tờ ngân phiếu trị giá ngàn lượng vàng:


- Lão phu được giao bảo tiêu một hòm gỗ đi Bắc Kinh mà không được biết có gì ở bên trong. Vị tài chủ kia hào phòng chịu giá ngàn lượng vàng thù lao, lão phu thấy lạ nên muốn nhờ Ngụy lão huynh kiếm tra giùm.


Ngụy Hành cầm lấy xem xét, gật gù bảo đảm:


- Dương tổng tiêu đầu cứ yên tâm. Tờ ngân phiếu này đúng là của bổn hãng. Người đổi tiền là Tề đại tài trong thành này.

bạn đang xem “Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Phi Ưng Kiếm hoan hỉ cảm tạ rồi cáo từ, trở về khách điếm.


Canh tư đêm ấy, ngài đại phú đất Từ Châu đang ngủ say thì bỗng nghe văng vẳng bên tai có tiếng gọi:


- Tề Trung Tín, Tề Trung Tín.


Lão giật mình mở mắt, chạm phải đôi nhãn quang sáng quắc và xanh biếc một cách ma quái. Thần thức họ Tề lập tức mê mẩn, mơ hồ và tiếng nói lại vang lên:


- Giáo chủ Bạch Liên giáo hiện đang ở đâu?


Tề Trung Tín đáp ngay:


- Núi Độc Giác ở Sơn Đông.


Người kia hài lòng bảo:


- Tốt lắm, ngươi hãy ngủ đi.


Họ Tề ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ say. Hai bóng đen rời Tề gia trang, lẫn vào bóng đêm mất dạng.


Sáng hôm sau, đoàn nhân mã đông đảo của Phi Ưng tiêu cục lên đường đi về hướng bắc, chiều ngày mười sáu tháng sáu dừng chân ở cửa nam thành Tế Ninh. Từ đây có thể nhìn thấy núi Độc Giác, cách xa chừng mười dặm về phía tây.


Ngọn núi này có tên như vậy vì hình dáng giống như con tề ngưu Vân Nam đang nằm, chĩa sừng lên trời. Phần phía bắc có đỉnh cong thoai thoải tựa chiếc lưng, phần phía nam là một đỉnh núi đá bốn bề tròn trịa, sừng sững như cột chống trời. Nhưng vì nó chỉ cao độ sáu chục trượng nên được gọi là Sừng Tề Ngưu. Vách đá xung quanh hoàn toàn không có thảo mộc, nhưng trên rìa đỉnh, thấp thoáng bóng cây cối, đường kính đỉnh núi rộng chừng mười mấy trượng.


Phi Ưng tiêu cục không vào thành hay ngụ trong quán trọ, mà lại mướn một tòa nông xá rộng rãi. Họ dỡ những rương hòm trên tiêu xa đem vào nhà, và tháo ngựa, tháo bánh xe ra bày la liệt, chuẩn bị sửa chữa. Lần này, họ áp tải những xe tiêu, loại có mui kín, dành cho thứ hàng hóa kỵ nước.


Mấy năm nay, dân tình đói khổ, giặc cướp nổi lên khắp nơi nên sanh ý của tiêu cục rất thịnh vượng. Vì vậy, bọn giáo đồ Bạch Liên giáo đã quen mặt với Phi Ưng Kiếm chẳng thèm để ý đến làm gì.


Thái Sơn Phủ Quân là người đa mưu túc trí, rải thủ hạ khắp các đạo quán, âm thầm chỉ đạo chứ không xuất đầu lộ diện. Phi Hoàn đại lão, Đào Hoa cung chủ đều chết dưới tay một cao thủ lạ mặt là Báo Ứng Lang Quân. Lại thêm Chiêu Thống pháp sư mất tích, Phong Nhân cốc bị quét sạch, chứng tỏ Hỏa chân nhân đã đưa cao thủ Hỏa giáo vào Trung Nguyên và đang phản công. Phủ Quân ráo riết chiêu mộ anh tài, huấn luyện thủ hạ, bành trướng thực lực Bạch Liên giáo để chuẩn bị đối phó với phe Tây Môn Nhỉ và chuẩn bị khởi nghĩa. Lão sợ uy lực của Đảo Thiên thần đạn nên xem đám thê nhi của Chính Lan là bùa hộ mạng. Ngày nào còn nắm được con tin, bọn Hỏa chân nhân chẳng dám công khai đối địch.


Nhắc lại, sau khi đem hết mười mấy chiếc rương vào trong, Phi Ưng Kiếm và tám tiêu sư quây quần bên chiếu rượu. Họ đều là người quen của chúng ta, đó là Âu Dương Chính Lan, Liễu Thi Mạn, Ma Nhãn đầu đà, Ngô Công động chủ, Hỏa chân nhân và ba vị hộ pháp Hỏa giáo.


Còn bốn chục đệ tử tiêu cục đang hý hoáy cạnh tiêu xa ngoài sân là cao thủ Bố Y hội. Có mặt Thiểm Điện Thần Kiếm, Giang Tây Thần Bộ và gã béo Lâm Chấn Hạo nữa. Họ cảnh giới cho những bên trong bàn bạc.


Đêm xuống, Chính Lan, Ngô Công động chủ và Ma Nhãn đầu đà rời nông xá, đi về hướng Độc Giác sơn. Mục đích của họ là thám thính chứ không phải đánh nhau. Khinh công của cả ba đều rất cao cường nên chẳng ngại ánh trăng làm lộ tung tích. Ba khắc sau, họ đã đến khu rừng rậm quanh núi Độc Giác, nằm phục xuống bìa rừng nghe ngóng.


Ngô Công động chủ thả một con trong cặp rết bốn cánh ra, con còn lại vẫn quấn lấy tay bà. Mỗi lần nhận được tín hiệu của con rết trinh sát, con thứ hai vẫy cánh, rít nhẹ lên. Tín hiệu cứ liên tục bay về, chứng tỏ đường vào có rất nhiều mai phục. Gần khắc sau, chắc con Tứ Dực Ngô Công kia đã vào đến vòng phòng thủ của lũ Miêu Ưng, nên bầy cú rúc lên ghê rợn. Chung nương vội niệm thần chú thu hồi linh vật. Bà hạ giọng thì thầm:


- Công tử, xem ra Bạch Liên giáo phòng bị rất nghiêm mật, chúng ta tiến vào là bị bầy ác điểu kia phát hiện ra ngay.


Bà tôn trọng Chính Lan nên xưng hô như vậy, đúng ra phải gọi bằng muội phu. Chính Lan trả lời:


- Sư tỷ ở lại đây cảnh giới, tiểu đệ và Nhiếp lão sẽ vào bắt một tên khai thác. Biết đâu, nhờ Nhiếp Hồn đại pháp của Nhiếp lão mà tìm ra vị trí nơi giam giữ tù nhân?


Đầu đà gật đầu:


- Việc ấy không khó, chỉ mong công tử bảo trọng.


Chính Lan mỉm cười, tiến vào rừng, đầu đà theo sau. Chàng vận hết thính giác tìm kiếm, lướt từ gốc cây này sang bụi rậm khác. Cuối cùng, chàng phát hiện tiếng thở của gã sát thủ ngoài cùng.


Chính Lan êm ái áp sát. Khi còn cách chừng hơn trượng, chàng bứt một chiếc lá cây, dồn chân khí vào, búng về phía gã giáo đồ. Chiếc lá xé gió bay xẹt qua miệng hố. Gã giật mình ngồi dậy nhìn quanh và rồi đứng hẳn lên.


Chính Lan xạ ngay hai đạo Huyết Tuyến Điểm Hồng vào huyệt Đại Bao và huyệt Bộ Lang. Đồng thời, thân hình chàng nằm dài ra, lướt trên mặt cỏ, bay đến đỡ lấy, đặt gã nằm dài trong lòng hố.


Khoảng cách giữa các điểm mai phục chỉ cách nhau chừng hai trượng, nhưng trong rừng nhiều bụi rậm nên những tên giáo đồ gần đấy chẳng hề phát hiện được quái sự. Ma Nhãn đầu đà mừng rỡ lướt đến, nằm phục trên miệng hố, truyền âm bảo Chính Lan giải huyệt rồi bắt đầu nhiếp hồn nạn nhân. Lão thì thầm bảo:


- Ngươi hãy nói nhỏ cho ta biết giáo chủ nhốt tù nhân ở đâu?


Gã kia ngoan ngoãn hạ giọng:


- Trên đỉnh Sừng Tê Giác.


Như thế là quá đủ, đầu đà thôi miên cho gã ngủ say. Sáng mai, khi tỉnh giấc, gã sẽ phát hiện trên áo có hai dấu máu đen sạm mà không hiểu vì sao?


Chính Lan và đầu đà hân hoan lướt ra ngoài, kéo Chung nương đi xuống hướng nam. Dưới ánh trăng vằng vặc, cây cột đá kia đứng sừng sững như thách đố bọn Chính Lan. Chỉ có cạnh nối với phần núi phía bắc là có trạm canh, phía sau chẳng có một bóng người. Cần gì phải trông coi khi mà khỉ vượn cũng chẳng thể trèo lên vách đá dựng đứng, trơn tru ấy?


Chính Lan sững người nhìn lên đỉnh núi đá, mắt long lanh ướt rượt.Không phải chàng sợ mình không lên được, mà là thương cho thê tử. Trên ấy mùa đông chắc là lạnh lắm.


Ngô Công động chủ thở dài:


- Chỉ có chim mới bay lên được trên ấy.


Chính Lan gật đầu:


- Đúng vậy, nhưng tiểu đệ đã học được cách bay của loài cầm điểu.


Ba người quay trở lại cửa nam thành Từ Châu. Người ở nhà vẫn thức để chờ đợi. Chính Lan vui vẻ nói ngay:


- Lão gia, tiểu điệt đã tìm ra họ, đêm mai chúng ta sẽ khởi sự.


Chàng liền trình bày kế hoạch của mình. Ai nấy đều hoan hỉ vô hạn. Tứ hộ pháp Bạch Tuân gãi tai lẩm bẩm:


- Chẳng hiểu tiểu tử này có điên không nhỉ?


Sáng hôm sau, Phi Ưng Kiếm Dương Mẫn vào thành Tế Ninh thật sớm, lão mang theo một đôi giày vải cũ, vào tiệm giầy lớn nhất thành, mua một đôi mới bằng da hươu thật tốt có kích thước giống giày cũ. Sau đó, lão tìm đến lò rèn của Trương lão cửu, người đã có bốn mươi năm kinh nghiệm, và nổi tiếng nhờ chế tạo ra những loại ám khí tinh xảo.


Đến trưa, Dương lão hài lòng trở về, đưa cho Chính Lan xem một đôi giày có đế lót thép, mũi chĩa ra ba mấu sắc như vuốt chim ưng. Lão đắc ý khoe:


- Điệt tế biết không, lão họ Trương đã bảo đảm rằng có đâm vào đá cũng không gãy, không mòn.


Chính Lan đẹp dạ, mỉm cười:


- Cảm tạ biểu thúc.


* * *


Đêm ấy, bọn Chính Lan gồm mười hai người, đem theo dây chão, thúng mây, đến mặt sau của chiếc sừng đá cao sáu chục trượng. Trăng mười bảy soi sáng vách đá sừng sững, như hỗ trợ cho Chính Lan. Chàng xỏ đôi ủng da vào chân, đứng trên bốn đôi tay của Hỏa chân nhân và ba lão hộ pháp người Tây Vực. Họ vận toàn lực, tung chàng lên độ cao năm trượng, song song với vách đá. Mượn đà ấy, Chính Lan điểm mũi giày có mấu thép vào sườn núi, song thủ vỗ mạnh vào không khí, tiến lên vùn vụt.


Những người ở dưới nhìn lên có cảm giác như một cánh dơi khổng lồ đang cố vượt đỉnh núi. Họ vừa thán phục, vừa lo lắng, sợ chàng rơi xuống vì không đủ hơi. Nhưng Chính Lan luyện Qui Thức Bảo Tâm đại pháp từ nhỏ, thời gian bế khí dài gấp mấy lần người khác. Cộng với hơn sáu mươi năm công lực, chàng liên tục đẩy những đạo chưởng kình, như những cú đập cánh của loài chim.Chính Lan đã từng vượt thoát khỏi vực thẳm Vân Mộng sơn cũng bằng cách này. Nhưng vách vực thẳm còn có đất mềm, chàng có thể cắm ngập bàn tay vào đấy, treo mình nghỉ ngơi. Còn ở đây chỉ toàn là đá núi cứng rắn, nên mũi giày thép chạm vào bắn ra những tia lửa nhỏ. Căn bản của phép đề khí là nín thở. Chỉ cần đổi hơi là chân khí đứt đoạn, rơi xuống ngay.


Nhưng còn một nỗi lo nữa, đó là những mấu thép ở mũi giày. Khi chàng còn cách đỉnh núi mấy trượng thì hai mấu sắt ở mũi giày bên tả gãy rời. Thân hình chàng mất đà tụt xuống ngay, Thi Mạn kinh hãi rú lên, cũng may Ngô Công động chủ đã kịp bịt miệng sư muội lại.


Còn các cao thủ lão thành thì cử song thủ, sẵn sàng phóng chưởng đón Chính Lan. Và may thay, chàng đã trụ lại được, bằng cách vỗ liền mười sáu chưởng mãnh liệt. Thân hình chàng lại tiếp tục bốc lên, vượt đoạn đường còn lại, hạ thân xuống mép vực.


Mọi người thở phào, ngước lên chờ đợi. Lát sau, một sợi dây bằng tơ, đầu cột cục đá, được Chính Lan thả xuống. Trịnh Thiều bắt lấy, cột một đầu dây chão vào. Chính Lan kéo lên, buộc vào gốc cây gần đấy rồi giật ba cái. Tây Môn Nhỉ và ba sư đệ lập tức nắm lấy đường dây đi lên. Có được điểm tựa vững chắc, họ thượng sơn rất dễ dàng, nhanh chóng.


Năm người thận trọng tiến vào khu rừng tùng trên đỉnh sừng tê giác, đến được một tòa nhà bằng đá hình bát giác, giống hệt như thạch thất ở Vu Hồ. Chính Lan thì thầm:


- Lão gia, té ra Bát Quái môn đã từng đặt căn cứ ở nơi này.


Bỗng có tiếng khóc oa oa của trẻ thơ vọng ra, khiến mọi người phấn khởi. Họ rảo một vòng, chỉ phát hiện được hai phụ nhân già nua đang ngủ trong căn nhà bếp bằng gỗ. Có lẽ họ là người phục vụ cho tù nhân hơn là canh giữ. Chính Lan không nỡ giết, chỉ rắc ít bột mê hồn phấn vào mũi họ. Hai người này sẽ ngủ say ít nhất là bốn ngày. Lúc ấy, bọn chàng đã rời khỏi Sơn Đông rồi.


Họ quay lại cửa chính của tòa nhà quái dị. Chính Lan rút tiểu kiếm chặt phăng khóa sắt, đẩy cửa bước vào. Có tiếng nữ nhân run rẩy hỏi:


- Bọn ngươi muốn gì mà vào đây lúc nửa đêm? Đừng hòng tính chuyện làm càn, chị em ta thà chết chứ không chịu nhục đâu.


Đó chính là giọng nói của Tiểu Linh Thố Tây Môn Tố Bình. Đã bàn bạc từ trước, Chính Lan không dám lên tiếng ngay để họ khỏi hoài nghi. Hỏa chân nhân bật hỏa tập, nói như sắp khóc:


- Bình nhi ơi, phụ thân đến cứu bọn ngươi đây.


Lúc tối ông đã gội đầu, tẩy sạch thuốc nhuộm để lộ râu tóc đỏ hung. Nhờ vậy, chẳng thể lẫn với ai được. Tố Bình mừng rỡ reo lên:


- Phụ thân, bọn hài nhi mỏi mòn chờ mong giây phút này.


Nàng chạy đến ôm ông khóc sướt mướt. Bốn nàng kia cũng ôm con thơ bước lại nghẹn ngào, tức tưởi. Chân nhân hỏi ngay:


- Các con vẫn bình an chứ?


Trại Tây Thi Du Mĩ Kỳ lên tiếng:


- Bọn tiểu nữ thì không sao chỉ tội cho lũ trẻ.


Kính Hồ Tiên Cơ Tiêu Uyển Như nói:


- Để tiểu nữ đốt đèn lên cho sáng.


Nàng bồng tiểu hài đến chiếc bàn nơi góc nhà, lấy hỏa tập châm đèn. Chỉ được tự do có một tay nên nàng rất lúng túng. Bỗng phía sau có tiếng ai thân quen:


- Như muội đưa ta ẵm con cho.


Một mãnh lực vô hình nào đó khiến nàng ngoan ngoãn trao đứa bé cho người ấy. Uyển Như rơi vào trạng thái mơ hồ, kỳ lạ, đờ đẫn quay lại châm đèn.


Khi ngọn tọa đăng tỏa sáng lên, Uyển Như ngước nhìn người đàn ông ẵm con mình. Nước mắt nàng trào ra, miệng lẩm bẩm:


- Tướng công từ âm cảnh về thăm thê tử đấy ư? Sao chàng không về thăm sớm hơn, để bọn thiếp đỡ nhớ nhung?


Chính Lan ứa lệ, xiết chặt nàng vào lòng, hôn tới tấp lên mắt, lên môi. Uyển Như sung sướng òa khóc nức nở. Đứa bé trên tay cũng giật mình khóc theo. Bốn mỹ nhân kia quay lại, thấy cảnh tượng ấy đều ngơ ngác, chẳng hiểu gì cả. Kính Hồ Tiên Cơ vẫn ôm chặt lấy Chính Lan, như sợ chàng biến mất, và thất thanh gọi lớn:


- Các em ơi, mau đến đây giữ tướng công lại.


Bốn người kia lật đật chạy đến, chăm chú nhìn gương mặt Chính Lan.


Chàng đã mập hơn xưa nhưng vẫn là nét mặt của người mà họ ngày đêm thương tiếc. Chính Lan cũng nhìn những dung nhan gầy gò, hốc hác kia bằng ánh mắt chan chứa yêu thương. Chàng dịu giọng bảo:


- Ta vẫn còn sống, các nàng đừng sợ.


Tây Môn Tử Quỳnh hét lên:


- Tướng công.


Rồi nàng ngất lịm, nếu Tố Bình không kịp đỡ thì Tử Quỳnh đã ngã xuống sàn nhà. Hỏa chân nhân cười ha hả, xóa tan nỗi nghi ngờ của họ:


- Hắn là Chính Lan của các ngươi đấy. Người còn sống chứ không phải là ma đâu.


Các nàng bừng tỉnh, xúm lại kêu khóc. Chân nhân vội nói:


- Đừng khóc nữa, nếu bọn Bạch Liên giáo nghe được thì phiền lắm, về đến nhà tha hồ mà nhõng nhẽo.


Thế là họ chỉ dám nức nở tỉ tê thôi. Bọn Chính Lan cấp tốc dẫn họ ra mép núi phía sau, đưa xuống bằng thúng mây.


Nửa tháng sau, đoàn người về đến Vu Hồ. Ngày hội trùng phùng hạnh phúc không bút nào tả xiết.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Mùa đi ngang phố

Mùa đi ngang phố

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Băng qua cánh đồng

Băng qua cánh đồng

Băng qua một cánh đồng, để biết những ước mơ và hiện thực nó hay như một cánh

24-06-2016
Người thứ 3

Người thứ 3

Mai Anh không đến sân bóng. Duy về, vô định. Bước chân qua con đường đến nhà Mai Anh

01-07-2016
Bạn thân

Bạn thân

Trên đời này, có một đứa, hễ học giỏi hơn mình, điểm cao hơn mình là mình ghét,

23-06-2016
Mùa đông lặng lẽ

Mùa đông lặng lẽ

(khotruyenhay.gq) Thời gian đang lấy đi thời thanh tân của em, còn em thì không thể nào

28-06-2016
Con cừu đen

Con cừu đen

Ở một xứ nọ, mọi người đều là kẻ trộm. *** Ban đêm, mọi người đều rời nhà

30-06-2016
Chờ đợi để yêu

Chờ đợi để yêu

Cuộc đời quả thật khó đoán. Một anh chàng từng làm "cấp trên" của tôi trong quán ăn

23-06-2016