Ring ring
Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 4 đánh giá )

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh - Hồi 10 - Đường đời gian hiểm, đâu thể vô sầu

↓↓
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng Phi Phụng nghĩ khác. Nàng nghĩ:


- Không biết Thiên Nguyên muốn ta hứa chuyện gì, nhất định phải lên bờ rồi chàng mới nói?


Chiếc thuyền nhỏ lúc này vòng quanh giữa hồ một vòng, Vệ Thiên Nguyên đoán Mãnh - Lăng hai người đã lên bờ và về khách điếm rồi, chàng lại thấy Phi Phụng thần sắc không được ổn nên nói:


- Trăng đã qua đỉnh đầu rồi, chúng ta cũng nên quay về thôi.

bạn đang xem “Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Sau khi lên bờ, Vệ Thiên Nguyên lặng lẽ bước đi mà không giải khai nghi đoán cho Phi Phụng. Nàng cũng không tiện hối thúc chàng nên đành sóng bước lặng lẽ đi. Lúc này tất cả thuyền đều đã cập bờ và du nhân cũng đã tứ tán. Chỉ còn hai người sóng đôi bước đi dưới ánh trăng vàng.


Bỗng nhiên Phi Phụng buột miệng hỏi:


- Thiên Nguyên, chàng đang nghĩ gì vậy?


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Nàng hãy nói cho ta biết trước là nàng đang nghĩ gì vậy?


- Muội nghĩ... muội nghĩ... chúng ta nên chia tay thì tốt hơn!


- Nàng sợ những lời bịa đặt ác độc kia à?


- Không phải muội sợ, muội không muốn chàng bị liên lụy thôi. Những nhân vật hiệp nghĩa đạo một tiếng gọi muội là yêu nữ, hai tiếng gọi yêu nữ, chàng đi chung với muội mà không sợ thân bại danh liệt sao?


- Thiên Cơ đạo nhân, Thân Công Đạt, Mai Thanh Phong, những người này chưa thể gọi là nhân vật nghĩa hiệp.


- Nhưng lời họ nói có rất nhiều người tin. Dư luận đáng sợ....


Vệ Thiên Nguyên chợt phá lên cười ha ha một tràng.


Phi Phụng ngạc nhiên hỏi:


- Chàng cười cái gì?


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Ta tưởng nàng là nữ kiệt độc lai độc vãng thì chẳng sợ gì. Không ngờ nàng lại sợ dư luận, ha ha, đây không phải là chuyện tức cười sao?


Phi Phụng nói:


- Muội không cảm thấy tức cười. Vì đây không phải là chuyện riêng của muội mà là liên quan đến chàng!


- Nàng biết ta nghĩ thế nào không?


- Đây chính là điều muội muốn hiểu chàng đấy!


- Thực ra ta đã nói với nàng rồi, mệnh vận của chúng ta nên do bản thân chúng ta tự quyết định.


- Muội vẫn chưa hiểu ý của chàng.


Vệ Thiên Nguyên trầm ngâm một lúc rồi chợt nói với giọng nhỏ nhẹ:


- Phi Phụng, nàng bằng lòng làm thê tử của ta không?


Phi Phụng vừa mừng vừa kinh, nàng hỏi lại:


- Chàng cầu hôn muội?


Vệ Thiên Nguyên nió:


- Lẽ ra chuyện này ta phải nói với phụ thân nàng, nhưng ta không thể đợi đến lúc gặp phụ thân của nàng. Nàng hứa với ta thì ta mới có thể yên tâm.


Thượng Quan Phi Phụng lặng lẽ lắc đầu.


Vệ Thiên Nguyên vội nói:


- Ta xin nàng hãy hứa với ta một lời. Nàng không hứa thì ta không chết cũng biến thành kẻ điên cuồng thôi.


Phi Phụng nói:


- Muội bị người ta nguyền rủa là yêu nữ mà chàng cũng muốn lấy làm thê tử sao?


- Chính vì bọn họ nguyền rủa nàng nên ta không thể không lấy nàng làm thê tử!


- Chàng lấy muội rồi thì há chẳng phải là ứng với những lời bịa đặt ác độc kia sao? Khi đó, những người vốn không tin cũng sẽ tin là sự thật!


- Ta không sợ những lời bịa đặt ác độc đó, ta chỉ sợ những lời bịa đặt làm tổn hại sự thanh bạch nhi nữ của nàng thôi. Ta cho rằng, chỉ có việc chúng ta kết thành phu thê mới là biện pháp tốt nhất để đối phó với những lời bịa đặt.


- Muội hiểu rồi, vì người ta bịa đặt vu cáo muội mê hoặc chàng và chàng muốn giữ thể diện cho muội nên mới cầu hôn muội, phải không?


Đích thực là Vệ Thiên Nguyên có nghĩ như thế, nhưng trong tình cảnh này chàng làm sao có thể nhận, nên vội nói:


- Phi Phụng, xin nàng chớ nghĩ như thế. Đương kim thế gian, nàng là người tốt nhất đối với ta, dù không có những lời bịa đặt ác độc kia thì ta cũng mong được một thê tử tốt như nàng.


Nguyên nhân chủ yếu để chàng cầu hôn Phi Phụng tuy không phải vì nàng tốt, nhưng mấy câu vừa rồi của chàng là nói ra tự đáy lòng.


Phi Phụng hỏi lại:


- Chàng quên Khương tỷ tỷ rồi sao?


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Ta không thể nói dối với nàng, đương nhiên là ta không thể quên Tuyết Quân. Nhưng đúng như câu nàng khuyên ta, người chết không thể hồi sinh, người sống lại không thể vì người chết mà việc gì cũng chẳng làm. Có một chuyện, có thể nàng chưa biết...


Phi Phụng liền hỏi:


- Chuyện gì vậy?


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Tuyết Quân chết trong vòng tay của ta, lúc lâm chung cô ta cũng hy vọng là nàng có thể thay thế cô ta.


- Như vậy là vì câu này của cô ta nên chàng mớị..


- Ôi, nàng muốn ta phải nói thế nào mới được đây?


- Muội chỉ muốn chàng nói thật lòng?


- Được, ta sẽ trải lòng ra nói với nàng vậy! Trước đây lòng ta chỉ có Tuyết Quân, không có ai khác, ta cam nguyện thân bại danh liệt vì cô ta. Còn hiện tại lòng ta chỉ có nàng, không có ai khác, và ta cũng cam nguyện thân bại danh liệt vì nàng. Ta yêu nàng giống như yêu Tuyết Quân trước đây vậy!


Tình của người đàn ông dễ thay đổi vậy sao?


Phi Phụng cười tươi như hoa, nàng đưa ngọc chỉ ấn vào trán Thiên Nguyên và nói:


- Chàng thật là ngốc tử!


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Nàng có đồng ý với lời cầu hôn của ngốc tử ta không?


Phi Phụng thở ra rồi nói:


- Ôi, ai bảo muội cũng là một ngốc tử!


Vệ Thiên Nguyên vui mừng nói:


- Đa tạ nàng cùng ta làm một đôi phu thê ngốc tử, ta cũng không cầu bách niên giai lão, chỉ mong được cùng nàng sinh tử có nhau là được rồi.


Phi Phụng mỉm cười, nói:


- Chàng cũng có khả năng tự biết đấy, chàng là tiểu ma đầu, muội là tiểu yêu nữ, ma đầu và yêu nữ hợp với nhau thì kiếp này chúng ta khó có hy vọng được yên ổn.


Nói đoạn nàng thở dài một hơi như tự thán.


Vệ Thiên Nguyên nói:


- Sao lại than thở thế. Tục ngữ có câu:


"Kim triệu hữu tửu kim triệu úy, minh nhật sầu lai minh nhật đương." (Sáng nay có rượu thì sáng nay cứ say, ngày mai sầu muộn đến thì cứ để ngày mai hãy lo)...


Phi Phụng nói:


- Không phải muội lo chuyện chưa đến. Muội chỉ than thở cho chàng thôi.


- Than thở cho ta điều gì?


- Chàng là truyền nhân y bát của Tề gia mà hình như chàng không coi vết xe đổ của Tề gia là gì cả. Ôi, hiện tại chàng không coi ra gì nhưng sợ rằng tương lai chàng sẽ hối hận.


- Vết xe đổ? A, nàng định nói đến sư thúc Tề Cẩn Minh của ta chăng?


- Chàng có biết Tề Cẩn Minh là nhân vật được gia phụ xem trọng nhất không? Gia phụ thường nói Tề Yến Nhiên sớm xưng là thiên hạ võ công đệ nhất nhưng vị tất đã đạt được danh xưng. Còn Tề Cẩn Minh thanh xuất ư lam (chỉ việc trò giỏi hơn thầy) nên rất có hy vọng là thiên hạ đệ nhất cao thủ đúng danh nghĩa. Đáng tiếc, mối nghiệt duyên giữa lão và Ngân Hồ đã hủy hoại lão.


- Nàng có biết sư thúc của ta ở đâu không?


- Nghe nói lão ta tự phế võ công và đi với Ngân Hồ rồi.


Nói đến đây thì nàng hỏi lại:


- Chàng không sợ giẫm vào vết xe đổ của sư thúc chàng sao?


Vệ Thiên Nguyên không trả lời mà hỏi:


- Nàng có biết người ta khâm phục nhất là ai không?


Phi Phụng cố ý nói:


- Là gia gia của chàng?


- Gia gia yêu thương ta như tôn nhi, ta kính yêu lão nhưng lão không phải là người ta khâm phục nhất.


- Vậy là Dương Châu đại hiệp Sở Kình Tùng, phải không?


- Sở đại hiệp đích thực là hiệp nghĩa khả phong nhưng tính cách chỉ là người ôn hòa mà thôi. Ta đang tự hỏi, người không làm việc hiệp nghĩa, không phải là người ta khâm phục nhất hay sao?


- Thế thì muội đoán không ra rồi, là ai vậy?


- Là sư thúc của ta. Ta khâm phục lão dám độc lai độc vãng mà chẳng cần quan tâm đến sự khen chê của thiên hạ. Trong mắt người khác, có thể lão có nhiều khuyết điểm, nhưng trong mắt ta, những khuyết điểm này đều thật đáng yêu.


Phi Phụng khẽ nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Quyền được khóc

Quyền được khóc

Trong vùng ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn bên bàn ăn, bao quanh là cả gian nhà đang ngủ

30-06-2016
Đi tìm hương xưa cũ

Đi tìm hương xưa cũ

Một khi chuyện tình đã đi qua, trách ai cũng không quan trọng, kết thúc là kết thúc.

24-06-2016
Cô dâu

Cô dâu

  Vốn dĩ cô luôn có đức tính thẫn thờ. Bởi cái nắm tay, cái nháy mắt của anh

27-06-2016