Polaroid
Anh Hùng Đông - A dựng cờ bình Mông - Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ

Anh Hùng Đông - A dựng cờ bình Mông - Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 98 đánh giá )

Anh Hùng Đông - A dựng cờ bình Mông - Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ - Hồi 19

↓↓

- Võ công Hoa-sơn quả danh bất hư truyền. Tuy tuyệt học của họ bị mai một, thế mà công lực của Vân-Đài cũng đến mức này. Sứ đoàn Ngô Giới, Lưu Kỳ sang đây với mục đích cướp nước bằng cái mã đẹp trai của Lưu Kỳ. Mấy năm trước bọn Ngu Doãn Văn tuy được trao Vô Trung kinh, nhưng lại không có thuật ngữ, thì cũng vô ích mà thôi. Bây giờ nếu như ta dùng võ công Vô Trung kinh, thì chẳng hóa ra ta học lóm võ công của họ ư ? Đã vậy ta dùng toàn những chiêu bình thường của Hoa-sơn, cho mụ này hết dò la.

bạn đang xem “Anh Hùng Đông - A dựng cờ bình Mông - Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Công nghiêng người ra chiêu Thương-tùng nghênh khách, tiếp theo tới chiêu Sơn-trung lạc diệp. Vân-Đài bật lên tiếng úi chà, rồi nhảy lùi lại trả đòn. Hai người quấn lấy nhau, khi tới khi lui, ánh thép lấp lánh. Vân -Đài thì dở hết bản lĩnh ra, chỉ với mục đích bắt Thủ-Huy phải xử dụng võ công trong bộ Vô Trung kinh. Còn Thủ-Huy thì lại đánh cầm chừng, cứ hai ba chiêu Hoa-sơn, công lại xen vào một chiêu của Tản-viên, Đông-a hay Mê-linh.


Trải qua một trăm hiệp, công nghĩ thầm :


- Hôm ở Thiên-trường mình với Vỵ-xuyên ngũ tiên bầy mưu bắt Hoa-nhạc tam nương, thành ra không biết rõ bản lãnh họ như thế nào. Cứ như Nghi-Hòa sư thái kể : Người đã kết bạn với Tam-nương, và không ngớt khen ngợi công lực, kiếm thuật của Tam-nương. Thế mà sao hôm nay công lực, cũng như kiếm thuật của Vân-Đài lại quá tầm thường thế này ?


Chợt công để ý đến cái bướu trên lưng Vân-Đài, mồi lần mụ ra chiêu, thì cái bướu lại thóp vào, phình ra rất quái dị. Như vậy thì không phải là bướu rồi. Không biết nó là cái gì ? Chợt công nghĩ ra : Chắc cái bướu đó là cái bọc, trong đó mụ dấu vật chi bí mật đây. Đã vậy ta phải rạch cái bọc ra cho biết.


Nghĩ là làm, thình lình công biến chiêu, dùng một chiêu trong Mê-linh kiếm pháp tên Nguyệt-quang tùy ảnh, khiến Vân-Đài phải lộn liền ba vòng về sau để tránh. Công chỉ chờ có thế, lúc mụ lộn một vòng, thì công biến từ Mê-linh kiếm, chuyển qua chiêu Phong-ba hợp bích của Đông-a kiếm. Kiếm hoa lên, xoẹt một cái, bướu trên lưng Vân-Đài bị rạch nửa vòng. Áo rách ra, bên trong là một cái bọc lớn cũng bị rạch. Giữa lúc đó mụ lộn sang vòng thứ nhì, thứ ba, vật dụng trong túi rơi xuống đầy sân.


Đám thị vệ nhặt các vật dụng đó trình cho Long-Xưởng.


Biết bị mắc mưu, Vân-Đài quay kiếm đánh thục mạng, giống như lối đánh cả hai cùng chết. Thủ-Huy giật mình, không tự chủ được, công ra liền ba chiêu Hoa-sơn, biến hóa mỗi chiêu ra âm, dương ; rồi âm, dương thành tứ tượng ; tứ tượng thành bát quái. Đúng ra mỗi biến chiêu đó kiếm có thể xuyên thủng da thịt Vân-Đài, nhưng Thủ-Huy kịp ngừng lại, khiến y phục mụ bị rách mà thôi. Người Vân-Đài bị bao trùm trong làn kiếm quang, y phục bị khoét mất hàng chục lỗ. Người mụ trông thực thảm thiết.


Động lòng trắc ẩn, Thủ-Huy thu chiêu nhảy lùi lại. Công chúa Đoan-Nghi cởi áo khoác tung cho mụ. Áo tỏa ra như chiếc dù rồi che khắp thân mụ.


Những người đàn ông hiện diện đều là cao nhân đạo đức, vội quay mặt đi chỗ khác.


Còn Thủ-Huy nhìn Vân-Đài, chợt nhớ lại một chuyện cũ bất giác công bật lên tiếng cười khúc khích, rồi quay mặt nhìn ra chỗ khác. Trong khi Vân-Đài nổi giận phừng phừng :


- Tên tiểu mao đầu kia, cái việc ấy dù trải đã mười năm dư, dù mi lớn rồi, dù mi là quan to, lão nương vẫn không quên được mối hận mi làm nhục lão nương. Suốt mấy năm qua, vì quốc sự, lão nương phải ngậm đắng nuốt cay đóng vai tôi đòi trong Đông-cung. Lão nương chưa có dịp băm vằm mi ra làm nghìn mảnh, thì chưa hả giận. Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện cũ, lão nương lại ứa gan...


Thủ-Huy cung tay :


- Tiên tử đã lìa xa cõi hồng trần, lên tiên, thì chấp nhất làm chi cái việc ấy. Vả hồi đó vãn bối còn là đứa trẻ nít, đâu có biết sự đời là gì ? Sau hôm ấy, vãn bối cảm thấy hối hận vô cùng.


Long-Xưởng kinh ngạc, hỏi :


- Nhị đệ, cái gì đã xẩy ra ?


- À, cái chuyện đệ bắt tiên tử ở Thiên-trường, rồi lỡ tay khiến...


Công ghé miệng vào tai Long-Xưởng :


- Khiến Vỵ-Xuyên ngũ tiên với đệ nhìn thấy khắp thân thể ngọc ngà của tiên tử.


Thủ-Huy lại nhìn Vân-Đài :


- Nếu như tiên tử không chịu quên chuyện cũ, thì vãn bối đành phải kể cho thái-tử cùng mọi người nghe, để Thái-tử tạ lỗi với tiên tử vậy.


Mặt Vân-Đài tái xanh, bà xua tay :


- Thôi ! Im ! Không được kể ra.


Chợt Long-Xưởng nhớ lại : Hôm ấy tại đại sảnh đường phái Đông-a, Ngô Giới, Lưu Kỳ không ngớt thắc mắc rằng bằng cách nào phái Đông-a bắt được Hoa-nhạc tam nương, thì Hoa-nhạc Tam-nương nổi giận phừng phừng mắng Thủ-Huy, rồi Thủ-Huy dọa thuật rõ nguyên do. Tam-nương cũng phải xuống nước năn nỉ.


Long-Xưởng tuyên chỉ cho Như-Như :


- Thất muội ! Em đưa Vân-Đài tiên tử vào thay y phục, rồi vào ngự-thiện đường đàm luận.


Như-Như, Vân-Đài đi rồi, Long-Xưởng quay lại xin thỉnh ý Minh-Đạo vương, thì không thấy vương với Bạch-Phượng đâu cả. Thì ra lợi dụng trong lúc mọi người xem Thủ-Huy, Vân-Đài đấu kiếm, hai người đã ra đi.


Long-Xưởng, Thủ-Huy, Đoan-Nghi kiểm điểm lại những vật dụng trong cái túi của Vân-Đài : Một ít vàng, bạc, cặp vòng đeo tay bằng ngọc xanh biếc, một cái nhẫn nạm kim cương. Những thức này không ai chú ý cả. Kế tiếp là hai tập sách mỏng. Một tập ghi chép những võ công mà Vân-Đài đã luyện, toàn là võ công Hoa-sơn. Tập thứ nhì dầy hơn ghi chú tình hình Đại-Việt : Từ những sự lớn như đồn trú của các hiệu Thiên-tử binh, thủy quân, các hiệu binh địa phương, nơi đồn trú lương thảo... Tình hình triều đình, nội cung, tiểu sử chư đại thần. Nhất là cuộc chuẩn bị Bắc tiến. Nghĩa là trọn vẹn tình hình Đại-Việt. Bất giác Long-Xưởng rùng mình nói với Đoan-Nghi :


- Suốt bao năm qua, lúc nào ta cũng lo lắng bất an, vì xung quanh ta mai phục một con rắn độc mà không ai tìm ra ; lắm khi ta sợ nó đến không còn biết mình là ai nữa. Bây giờ ta mới biết, con rắn đó là Á-Nương, mà Á-Nương lại là Vân-Đài, y thị làm việc cho Tống. Bọn Tống cài người thực tài, họ cho Vân-Đài lọt vào nhà họ Đỗ, rồi từ gia nhân họ Đỗ, thị trở thành Á-Nương cung Chiêu-Linh. Cuối cùng từ cung Chiêu-Linh sang Đông-cung. Còn cái gã Lạc-Nhạn, không biết y ẩn ở đâu ?


Thấy Tăng Khoa cau mày trầm tư không nói, Long-Xưởng hỏi :


- Lục đệ ! Ta thấy dường như lục đệ không mấy đồng ý với ta thì phải.


- Không hẳn thế. Đệ thấy vụ này có nhiều nghi vấn. Nghi vấn thứ nhất là bọn Ngô Giới, Lưu Kỳ mới sang gần đây, trong khi Á-Nương đã được đưa sang từ lâu. Làm sao y thị là Vân-Đài được? Nghi vấn thứ nhì là, Á-Nương làm gia nhân họ Đỗ từ thủa mười hai tuổi, với cái tuổi đó, Tống không thể huấn luyện thị làm tế tác cho họ. Thứ ba, nếu Á-Nương là đệ tử phái Hoa-sơn, thị sang Đại-Việt từ năm mười hai tuổi, vậy thị học võ bao giờ mà leo tới địa vị đệ nhất nhân trong Hoa-nhạc Tam-nương ? Ta cần thẩm vấn mụ.


Lát sau, Như-Như dẫn Vân-Đài ra Ngự-thiện đường. Mụ mặc cái áo cánh lụa mầu tím, quần đen, bước đi nhẹ nhàng, dáng điệu uyển chuyển đẹp vô cùng. Chỉ tiếc cái mặt mụ méo, da dăn deo, coi không tương xứng tý nào cả. Mụ nói với Long-Xưởng :


- Thái tử ! Tiểu tỳ có nhiều lỗi với thái-tử. Nay sự đã ra thế này, tiểu tỳ xin thái-tử cho tiểu tỳ được cung khai với Trần phò mã.


Long-Xưởng gật đầu nói với Thủ-Huy :


- Điều đó không khó, nhị đệ hỏi cung Á-Nương đi.


Thủ-Huy dẫn Á-Nương vào ngự-thư phòng của Long-Xưởng, rồi đóng cửa lại.


Á-Nương nói với Thu-Huy bằng giọng ngọt ngào đầm ấm :


- Thủ-Huy đại ca ! Đại ca có biết muội là người thế nào không ?


- Dĩ nhiên là không. Xin tiên tử đừng gọi tôi là đại ca, vì tuổi của tiên tử lớn hơn tôi nhiều.


Á-Nương ngồi xuống trước mặt Thủ-Huy, rồi từ từ bóc miếng da dán trên trán, hai miếng nữa dán hai bên má. Lập tức cái mặt méo biến thành khuôn mặt thanh tú. Mụ lại lấy khăn lau mặt, bất giác Thủ-Huy ngẩn người ra . Bây giờ Á-Nương trở thành một tuyệt thế giai nhân tuổi khoảng mười tám hai mươi. Nước da trắng mịn, đôi môi hồng mọng, mũi dọc dừa, đôi mắt u uẩn nét buồn xa xôi. Thủ-Huy rùng mình :


- Nàng đẹp hơn Thụy-Hương, Đoan-Nghi nhiều. Aùi chà ! Với sắc diện này, người ngoài nhìn vào thì tưởng Á-Nương mười chín, đôi mươi là cùng. Nét xuân của nàng có trẻ hơn tuổi thì cũng hơn mình khoảng bốn năm tuổi thôi. Mà hồi ở Thiên-trường, Nghi-Ninh sư thái nói người từng sang Hoa-sơn kết thân với đạo cô Vân-Đài tiên tử. Như thế Vân-Đài này với Vân-Đài kết bạn với Nghi-Ninh không phải là một người. Vậy thì cái nàng Vân-Đài này đã hóa trang giả làm đạo cô Vân-Đài già kết thân với Nghi-Ninh năm xưa. Ta phải cẩn thận mới được.


Thủ-Huy nghĩ đến đây, thì Vân-Đài đã lau mặt, bao nhiêu bột hóa trang đã mất hết. Nàng đẹp huyền ảo như người đi đêm. Không kiềm chế nổi, Thủ-Huy bật lên tiếng kêu :


- Ái chà !


Rồi chân tay công run run, nói trong hơi thở ngập ngừng :


- Như...Như thế này nghĩa là thế nào ? Tại sao tiên tử lại trẻ thế này ? Trẻ thế này mà là người cầm đầu Hoa-nhạc tam nương ư ? Tiểu bối nghĩ tiên tử không phải là đạo cô Vân-Đài đã kết bạn với Nghi-Ninh sư thái. Hôm ở Thiên-trường, tiên tử hóa trang giống đạo cô Vân-Đài đến độ Nghi-Ninh sư thái cũng tưởng là một.


Vân-Đài thở dài, nàng nhìn Thủ-Huy với đôi mắt chứa chan yêu thương, rồi nói bằng âm thanh ngọt ngào nhỏ như tơ :


- Trần đại ca ! Chắc đại ca muốn biết sự thực tất cả những gì xung quanh muội phải không ?


- Quả...Quả như tiên tử nói.


- Nếu cuộc đời của công chúa Đoan-Nghi, của vương phi Trang-Hòa, từ lúc sinh ra, trên bước đường đi đầy hoa thơm cỏ lạ ; thì cuộc đời của muội sinh ra, như đi trên con đường toàn chông gai, đầy rắn độc. Khi mới lớn lên, muội tự an ủi rằng, lúc thiếu thời mình gặp tân khổ, thì khi trưởng thành sẽ gặp may mắn. Nhưng... nhưng khi vừa lớn, thì muội gặp đại ca. Vô tình thân thể muội để lộ ra hết trước mặt đại ca. Hỡi ơi ! Kể từ đấy , tất cả tâm ý muội đều dành cho đại ca, mà nào đại ca có biết ! « Nhất kiến chung tình » (chỉ thấy một lần, đã yêu trọn đời ), trong hơn mười năm qua, đại ca thì vẫn ở trước mặt, mà giống như hoa trong gương, bóng chim dưới nước. Thấy thì vẫn thấy hằng ngày, nhưng lại nghìn trùng xa cách.


Nói đến đây nàng bật lên tiếng khóc.


Thủ-Huy mở to mắt nhìn Vân-Đài, nghe nàng nói mà tưởng như trong giấc mơ. Công không tin ở tai mình nữa. Công nghĩ thầm : Hay mình đang mơ ? Bất giác công bẹo vào má mình, thì cảm thấy đau. Như vậy là sự thực ư ? Công định lên tiếng hỏi, thì Vân-Đài ra dấu bảo im lặng :


- Đại ca đừng hỏi nhiều, thời gian muội ở cạnh đại ca không lâu nữa đâu. Không chừng lát nữa đây người ta sẽ giết muội, hầu bảo toàn cơ mật cũng nên. Để muội thuật trọn cuộc đời muội cho đại ca nghe.


Vân-Đài ngước mắt nhìn lên nóc điện, lồng ngực nàng chuyển động một cái, công cảm thấy hồn phách bay phơi phới :


- Tiểu muội họ Vương tên Thúy-Thúy, đệ tử của phái Hoa-sơn. Như đại ca biết, phái Hoa-sơn nổi danh Thiên-hạ về khoa Tướng-mệnh, Địa-lý, Tử-vi. Hồi muội mới ra đời, thì một đạo cô phái Hoa-sơn tính số, rồi nói rằng : « Số đứa trẻ này đúng vào cách trong Tử-vi kinh. Tử-vi kinh nói : Phượng hàm thư nhi phùng Nhật, Nguyệt, Tam-kỳ lai nhập Tử, Sinh. Nam tất uy bá quyền danh, nữ tất danh đằng xướng vũ ». Đại ca có hiểu ý nghĩa câu này không ?


- Tôi...Tôi có học Tử-vi. Câu này nghĩa là: Khi mệnh có Phượng-các, Tấu-thư, Thái-âm hay Thái-dương thủ, lại thêm Khoa, Quyền, Lộc nữa... Nếu là nam, thì uy quyền tới bá, nếu là nữ thì vang danh thiên hạ vì ca, múa. Nếu đúng như vậy thì mệnh tiên tử lập tại Tuất, Thái-âm, Phượng-các thủ mệnh, tam hợp đươcï Khoa, Quyền, Lộc.


- Đúng thế ! Đạo cô còn nói : Năm mười sáu tuổi, muội sẽ gặp một đại hạn suýt chết đuối, sau đó dây oan nghiệt đưa đẩy, khiến thân thể muội sẽ bị lộ toàn diện ra trước mặt một người đàn ông. Cái người đàn ông đó chính là người tình quân trọn đời của muội. Cho nên hôm muội bị lộ liễu thân thể trước mặt đại ca ở Thiên-trường, thì muội biết đại ca sẽ là người mà muội trao thân. Dù hồi ấy đại ca mới mười hai tuổi, trong khi muội thì hoa đã chớm nở. Bấy giờ, phản ứng tự nhiên của người con gái, muội mắng đại ca, chửi đại ca. Nhưng sau nghĩ lại, muội thầm yêu, trộm nhớ đại ca, nguyện dâng hiến trọn đời cho đại ca.


Nước mắt rưng rưng, Vân-Đài tiếp :


- Vị đạo cô còn nói với gia gia, má má muội : Người quyết không để cho muội sa vào vòng ca xướng, sau này muội lớn lên, người sẽ nhận muội làm đệ tử. Như vậy muội tất sẽ có cái uy bá quyền danh, chứ không có cái danh đằng xướng vũ. Khi muội năm tuổi, thì đạo cô đem muội lên núi Hoa-sơn, thu làm đệ tử. Sư phụ giao muội cho nhiều thầy khác nhau, thay phiên dạy. Muội được học đủ thứ : Nào học văn, nào luyện võ, nào được học tiếng Việt, lịch sử Việt.


Thủ-Huy ngắt lời :


- Trong phái Hoa-sơn, chỉ mình tiên tử được dạy đặc biệt như thế, hay còn nhiều người khác nữa ?


- Tất cả các đệ tử trên dưới muội mười tuổi, đều được học giống nhau. Trong khi dạy, các thầy đều nhắc đến mối hận Tứ vị Hoa-sơn thần kiếm bị cầm tù, rồi chết ở Đại-Việt. Toàn thể đệ tử phái Hoa-sơn phải ghi ngớ trong lòng ngày đêm là làm sao sang Đại-Việt tìm bộ Vô Trung kinh đem về. Bộ võ kinh này hiện ở trong khu vực tổng đường phái Đông-a, thì việc dùng võ công đoạt lại e còn khó hơn bắc thang lên trời. Muốn tìm bộ võ kinh này phải theo hai con đường. Con đường thứ nhất là đệ tử Hoa-sơn đầu quân làm tướng Tống, rồi khích cho Tống, Việt có chiến tranh. Khi chiến tranh diễn ra, chư đệ tử Hoa-sơn đều tình nguyện sang đánh Đại-Việt. Lúc Tống thắng Đại-Việt rồi, thì viên tướng đệ tử Hoa-sơn sẽ đem quân về Thiên-trường tìm võ kinh. Hoặc con đường thứ nhì là sao cho đệ tử Hoa-sơn trở thành một đại thần Đại-Việt, rồi tìm cách vu vạ cho phái Đông-a làm phản, xin triều đình mang quân về tiễu trừ. Bấy giờ viên đại thần đệ tử Hoa-sơn sẽ đoạt lại kinh thư.


Nghe Vân-Đài kể, Thủ-Huy thất kinh hồn vía, công nghĩ thầm :


- Từ trước tới giờ, từ ông nội ta cho đến các yếu nhân phái Đông-a đều cho rằng Tống gửi mật sứ sang Đại-Việt với chủ tâm muốn chiếm nước. Vô tình trong sứ đoàn, có một vài đệ tử phái Hoa-sơn, họ lợi dụng dịp đó để đi tìm võ kinh. Bây giờ, theo Vân-Đài, thì tất cả mọi sự đều do phái Hoa- gây ra cả.


Quốc-công hỏi


- Thế sư phụ của tiên tử là ai ?


- Là Nam-Nhạc Hằng-sơn đạo sư.


- Hồi Nghi-Ninh sư thái sang Trung-nguyên kết thân với Vân-Đài tiên tử. Thế sao tiên tử cũng là Vân-Đài ? Ai là Vân-Đài thực ?


- Hỡi ơi, đến Đại-ca mà cũng không biết rằng những gì là Ngũ-nhạc đại lĩnh, Hoa-nhạc tam phong, Hoa-nhạc tam nương đều là những chức chưởng chứ không phải là tên. Như phái Tiêu-sơn có chưởng môn, Thủ-tọa Vạn-Hạnh đường, Thủ-tọa Tỳ-ni Đa-lưu-chi đường, Thủ-tọa Bố-Đại đường. Vì vậy trước đây đã có vị tiền nhiệm lĩnh chức Thống-lĩnh Vân-Đài sơn nên người đời gọi là Vân-Đài tiên tử, thì nay muội thay người lại là Vân-Đài thì có gì là lạ đâu.


Một tia sáng lóe trong tâm Thủ-Huy :


- Theo Long-Xưởng kể, hồi Côi-sơn song ưng giết cả nhà Đỗ Anh-Vũ, Tô Hiến-Thành đưa ra ý kiến cứ đổ cho Song-ưng là người của phái Đông-a, rồi Cảm-Thánh ban chỉ bắt nhà vua phải nhận mưu đó. Vậy không biết Tô có làm gian tế cho Tống khi hiến kế này không ? Liệu Cảm-Thánh chấp nhận ý kiến này, là do ý bà hay bà bị Tống xúi dục ?


Công hỏi :


- Hiện trong triều đình Đại-Việt những đại thần nào là người của phái Hoa-sơn ?


- Chính thức thì chưa, hoặc có nhưng muội không biết cũng nên. Điều muội biết chắc rằng ít nhất có hàng chục người ăn cơm Đại-Việt, mà cúi đầu làm thân trâu ngựa cho phái Hoa-sơn. Khoan rồi muội sẽ vạch mặt bọn này cho đại ca biết. Bây giờ muội thuật tiếp : Hồi Mao Bình về Trung-nguyên đúng vào lúc sư bá Ngô Lân coi Khu-mật viện. Mao thuật hết tình hình Đại-Việt cho Khu-mật viện Tống. Ngô sư bá mới thấy rằng việc cho đệ tử Hoa-sơn làm quan bên Đại-Việt rất khó. Bởi muốn làm quan võ, hay quan văn đều phải qua cuộc thi tuyển. Muốn được ứng tuyển phải cung khai lý lịch tam đại, rồi do làng, xã chứng thực, thì người Trung-quốc làm sao mà lọt vào được ? Mà dù có lọt vào được, thì phải hơn mười năm mới có thể thành đại thần. Cuối cùng Ngô sư bá cật vấn Mao tình hình Đại-Việt từ hồi triều Lý mới lập. Ngô sư bá thấy rằng :


« Thời đức Thái-tổ, có nạn Đàm quý phi được sủng ái, rồi phụ thân của bà là Đàm Can lộng hành làm phản. Đời đức Thái-tông, ngài sủng ái Thiên-Cảm hoàng hậu, rồi đưa đến phụ thân bà là tể tướng Dương Đức-Thành mưu cướp ngôi. Tuy ông ta bị cách chức, nhưng Thiên-Cảm hoàng hậu vẫn còn đó. Cho nên sang đời vua Thánh-tông, bà đưa cháu vào ngôi Thượng-Dương hoàng hậu. Đến đời vua Thánh-tông, một lần nữa anh cả Thượng-Dương thái hậu là Dương Đạo-Gia cũng mưu cướp ngôi. Còn vua Thánh-tông thì lại đem một cô gái quê về phong làm Ỷ-Lan phu nhân, rồi thành Linh-Nhân hoàng thái hậu ».


Ngô sư bá tìm ra đươc một kẽ hở của triều đình Đại-Việt. Kẽ hở đó là : Các bà trong hậu cung tham dự vào việc triều chính dễ dàng. Vậy, nên tuyển những nữ đệ tử thực đẹp, rồi tìm cách cho lọt vào nội cung Đại-Việt. Khi lọt vào hậu cung, may mà được ban hồng ân, thì nữ đệ tử sẽ dùng tất cả các ôn nhu văn nhã, cái văn tài, cái nghệ thuật đàn ngọt, hát hay, cũng như tài thêu may, tài nấu nướng để được lòng nhà vua. Môn phái sẽ cử những bậc trưởng thượng ngồi trong bóng tối cố vấn cho nữ đệ tử đó thu phục nhân tâm từ thái-hậu, hoàng-hậu, cho tơí các bà phi, hoàng tử công chúa. Nếu như đệ tử đó thành hoàng hậu hay thứ phi, thì chẳng mấy chốc trở thành một Linh-Nhân hoàng thái hậu. Bấy giờ phái Hoa-sơn sẽ xin Tống triều cử sứ sang bắt Đại-Việt trả bộ Vô Trung kinh. Vị đệ tử phi tần vốn đã có uy tín, một mặt xin nhà vua, một mặt dùng uy tín, tình cảm ảnh hưởng tới triều đình. Bấy giờ triều đình ban chỉ xuống, thì phái Đông-a không thể từ chối.


Nói đến đây nàng mỉm cười :


- Ngô sư bá quyết định tuyển ba người thực đẹp để kế vị ba sư muội của người làm Hoa-nhạc tam nương. Người đầu tiên được tuyển là muội, sẽ kế vị là Vân-Đài. Người thứ nhì, thì gốc ở Dương-châu. Người này là con gái của sư thúc Công-Chúa vớùi sư bá Lạc-Nhạn. Sư thúc Công-Chúa sinh đẻ nàng ở Đại-Việt. Nàng sẽ được cha mẹ dạy dỗ, để kế vị thân mẫu thành Công-Chúa tiên tử. Còn người thứ ba là dân Hàng-châu. Người này được dạy dỗ để thành Mao-Nữ.


- Hai người kia có đẹp bằng tiên tử không ?


- Muội chưa được gặp họ. Theo sư phụ, thì mỗi người mỗi vẻ, mười phân vẹn mười ! Như đại ca biết, từ khi hai vua Tuyên-hòa, Tĩnh-khang bị Kim bắt mang về Bắc, thì con thứ chạy xuống Giang-Nam lập ra triều Nam Tống, đóng đô ở Hàng-châu, rồi cải danh Hàng-châu thành Lâm-an cho đến nay. Sư bá Ngô Lân bấy giờ đang làm đại thần triều Nam Tống. Cho nên người âm thầm tuyển trong hơn một vạn giai nhân Dương, Tô, Hàng lấy hai người. Đại ca có biết Dương, Tô, Hàng nổi tiếng là nơi sản xuất ra người đẹp của lịch đại Trung-nguyên không ?


- Tôi biết rồi, từ xưa đến giờ, Thượng-đế ưu ái ban cho vùng Dương-châu, Tô-châu, Hàng-châu, Ôn-châu khí hậu ôn hòa, sông nước êm dịu, hoa thơm cỏ lạ, nên đàn bà vùng này đều xinh đẹp lạ thường. Hồi tôi đi sứ Kim, có ghé Oân-châu mấy ngày. Nói ra thực xấu hổ, người chính nhân quân tử như hai sư thúc Phạm Tử-Tuệ, Trần Tử-Giác mà khi thấy con gái Oân-châu cũng bần thần không muốn ra đi.


Vân-Đài mỉm cười, ánh mắt nàng chứa chan tình cảm, khiến Thủ-Huy như người say rượu :


- Còn đại ca ?


- Tôi nói thực: Vỵ-xuyên ngũ tiên là những thiếu phụ có tiếng xinh đẹp, thế mà thấy con gái Oân-châu cũng phải xuýt xoa, tấm tắc khen ngợi. Còn tôi ư ? Bấy giờ tôi mới cưới vợ. Vợ tôi là công chúa Đoan-Nghi, nức tiếng hoa khôi Thăng-long, ấy vậy mà khi chúng tôi dạo chơi Oân-châu, gặp người đẹp, cả hai chúng tôi đều ngây người ra mà nhìn. Sư thúc Phạm Tử-Tuệ là thầy thuốc, người tìm ra được cái khác nhau của giai nhân vùng Dương-châu, Tô-châu, Hàng-châu, Oân-châu ngay. Người nói : Phụ nữ các vùng này hơi cao hơn các vùng khác, chân tay dài mà thon, da trắng tươi, môi hồng mọng, ngực nở, lưng thon, tóc đen dài óng mượt. Duy tiếng nói thì hơi nhanh. Ngược lại đàn ông vùng này lại hơi thô, và họ thích tỏ tình với vợ bằng đấm, bằng đá, bằng tát tai.


Ghi chú của thuật giả:


Dương-châu,Tô-châu nay thuộc tỉnh Giang-tô. Hàng-châu (Lâm-an), Oân-châu nay thuộc tỉnh Triết-giang. Tô-châu, Dương-châu có Tháí-hồ, ở Nam ngạn sông Trường-giang. Hàng-châu có Tây-hồ và sông Tiền-đường. Các nhà nghiên cứu y học Trung-quốc cho rằng con sông Tiền-đường, Tây-hồ ảnh hưởng đến khí hậu Hàng-châu, Oân-châu. Vùng tam giác châu hạ lưu sông Trường-giang với Thái-hồ ảnh hưởng đến khí hậu Dương-châu, Tô-châu. Khí hậu các vùng này dịu dàng, nước tốt, nên hoa thơm, cây ngọt, trái lành, cho đến chim muông, thú vật cũng khác thường, vì thế phụ nữ xinh đẹp hơn các vùng khác. Người Trung-hoa có câu tục ngữ :


Trên trời có thượng giới, dưới đất có Tô, Hàng,


(Thiên-thượng hữu thượng giới, địa hạ hữu Tô, Hàn)


ý chỉ cảnh trí, cây cỏ, chim muông, phụ nữ đều đẹp khác thường. Nhiều người nông nổi cho rằng câu trên để chỉ thắng cảnh là lầm lớn. Lại cũng có câu


« Ở Tô, Hàng, cứ ra đường là gặp người đẹp ».

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Khóc giữa Sài Gòn

Khóc giữa Sài Gòn

Sài Gòn những ngày mưa vội vã mang Minh đi xa khỏi cuộc đời vì lý do rất ngớ

26-06-2016
Phật ở đâu?

Phật ở đâu?

Hiện giờ Đức Phật đang phân thân ở khắp mọi nơi. Ngài cũng mang thân tốt và xấu

24-06-2016
Sợi dây định mệnh

Sợi dây định mệnh

Và Tú đã nghĩ ngay đến lời Châu nói trước khi Châu buông tay thả chiếc lọ xuống

01-07-2016