Polaroid
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 105 đánh giá )

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long - Chương 29

↓↓

- Huynh không giận muội chứ?

bạn đang xem “Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Không...


- Muội đã giết con ngựa của huynh.


Thế Lãm lắc đầu :


- Con ngựa đó của Triển Cung, không phải của ta.


Con tuấn mã phi ngang qua một khóm bông dại mọc ven đường, trong màn sương nhạt, Thế Lãm vẫn thấy một đóa hoa lay động, và khoác bên ngoài một lớp sương mỏng. Chàng đảo người ngắt nhánh hoa đó.


Vũ Lan ngạc nhiên không hiểu vì sao Thế Lãm hành động như vậy, thì chàng đã đặt vào tay nàng cành hoa dại đó :


- Ta tặng cho nàng.


Vũ Lan chớp mắt liên tục. Nàng không thể tin được Truy Hình Tướng lại tặng hoa cho mình.


Vũ Lan còn đang bồi hồi thì nghe Thế Lãm nhỏ nhẻ bên tai nàng :


- Bạch lan như đóa hoa dại, nếu biết chăm chút, đóa hoa kia sẽ làm đẹp cho cuộc đời này.


Nàng bặm môi quay mặt nhìn về phía trước :


- Muội không ngờ.


Nàng đưa đóa hoa lên mũi ngửi :


- Hương hoa thơm quá.


- Nó có đẹp không?


Vũ Lan gật đầu :


- Rất đẹp. Tại sao huynh lại tặng hoa cho muội.


- Vì nàng là nữ nhân, mà bất cứ nữ nhân nào trên đời này cũng đều thích hoa, bởi hoa là biểu tượng của nữ nhân.


Vũ Lan bẽn lẽn :


- Bên xứ của muội cũng ngập tràn loài hoa khoác màu trắng tinh anh này.


- Nhìn hoa mà sực nhớ đến quê hương, nàng quả là người đa cảm.


Vũ Lan gắn đóa hoa lên mái tóc của mình, rồi ngước nhìn chàng :


- Huynh thấy muội có đẹp không?


- Rất đẹp.


- So với sư tỷ thì sao?


- Hai người như hai giọt nước, ta không thể phân biệt được.


Thế Lãm dừng ngựa. Chàng chỉ vào một bãi trống ven rừng :


- Chúng ta xuống đây nghỉ một chút.


Vũ Lan gật đầu.


Hai người xuống ngựa. Thế Lãm gom một mớ cành khô chất đống rồi dùng Hỏa chưởng đốt cháy đống cây đó. Trong ánh sáng lung linh huyền ảo, Vũ Lan trông vừa đẹp vừa huyền bí. Đóa bạch lan trên mái tóc của nàng càng nổi bật trong ánh lửa bập bùng.


Vũ Lan ngồi đối diện với Thế Lãm, nhìn chàng chăm chăm. Bất thần Thế Lãm nhìn ngược lại nàng, Vũ Lan vội cúi mặt nhìn xuống đống lửa để che đậy sự thẹn thùng thoáng hiện lên khuôn mặt mỹ miều.


Nàng lí nhí nói :


- Nếu bây giờ muội có một điều ước...


Nàng ngập ngừng bỏ lửng câu nói.


Thế Lãm khơi cho đống lửa bừng lên. Chàng nhìn lên trời :


- Nàng xem kìa.


Vũ Lan ngước lên nhìn theo hướng chỉ của Thế Lãm :


- Huynh muốn nói đến chòm sao Tiên nữ?


Thế Lãm gật đầu :


- Bất cứ ai thấy được Tiên nữ sẽ được ước nguyện một điều trong đời mình.


Chàng nhìn thẳng vào mặt nàng, mỉm cười nói tiếp :


- Nàng đã thấy thì hãy ước đi.


Vũ Lan thẹn thùng cúi xuống, lí nhí nói :


- Nếu đúng như lời huynh, muội ước đêm nay sẽ dài vô tận, đêm sẽ vĩnh cửu, ngày chẳng có bao giờ.


- Có thể lời ước nguyện của nàng không trở thành hiện thực, nhưng với ta, đêm nay sẽ dài vô tận.


- Hoàng huynh.


Chàng khoanh tay trước ngực :


- Tất cả đều do chúng ta. Đêm có dài hay quá ngắn đều xuất phát từ tâm tưởng của mình. Ta rất hứng khởi khi được ngồi đối mặt với nàng trong những khoảnh khắc yên tĩnh và êm đềm như thế này.


- Và muội cũng vậy.


Nàng thở dài, ôn nhu nói :


- Tại sao muội và huynh lại đối đầu với nhau chứ. Chúng ta sẽ được gì, và mất gì, cái được thì chẳng có, cái mất thì quá lớn. Kể cả những thời khắc hiếm hoi như thế này cũng không trọn vẹn.


- Nàng thử lý giải cao. Tại sao ta và nàng lại đối đầu nhau. Thiện và ác chăng?


Thế Lãm lắc đầu :


- Ta không phải là người thiện. Nàng cũng không phải là kẻ ác. Chúng ta đang nhập nhằng giữa hai đường ranh thiện và ác, mà chẳng biết được đâu là thiện, đâu là ác.


Chàng thở dài :


- Ta và nàng như những người mù đi trong đêm tối, mập mờ với đôi tay mò mẫm mà thôi.


- Huynh không hiểu đâu. Muội muốn nói thật với huynh. Muốn nói cho huynh biết.


- Nếu những gì nàng muốn nói, có hại cho nàng thì nàng đừng nói.


Vũ Lan cúi gằm mặt nhìn xuống rồi bất thần ngước lên nhìn thẳng vào Thế Lãm. Hai bàn tay thon nhỏ bám chặt vào nhau, nàng khép hờ hai hàng mi dài cong vút :


- Hoàng huynh, nếu muội nói ra sẽ có tội với hoàng thiên hậu thổ.


- Ta không bắt nàng phải nói.


Vũ Lan lơ đễnh nhìn lên trời :


- Huynh có cần vận công điều tức không? Muội sẽ canh phòng cho huynh.


Thế Lãm mỉm cười gật đầu.


Chàng giũ ống tay trường y, ngọn Vô Ảnh đăng tuột ra đúng ngay trước mặt. Do ánh sáng bập bùng, nên trông ngọn Vô Ảnh đăng thật là leo lét như chỉ chực chờ tắt ngấm. Thế Lãm nhìn ngọn đèn ấy, thần nhãn từ từ nhắm lại. Chỉ trong một thời khắc ngắn ngủi, chàng đã tịnh thần vào cõi hư vô, bao nhiêu tạp niệm đều bị xóa sạch.


Vũ Lan ngồi nhìn Thế Lãm vận công điều tức mà không khỏi tự vấn mình :


- Tại sao Thế Lãm lại tin tưởng mình như vậy, mặc dù chàng đã đọc được mật thư của Tổng tài Thái Minh Công. Chàng đã biết được thân phận nội gián của mình. Thế Lãm tự thị vào võ công của mình chăng, hay đang dò mưu ma chước quỷ gì đó.


Vũ Lan nhìn chằm chằm Thế Lãm. Hơi thở của chàng rất đều đặn, chứng tỏ chàng đã vận công điều tức đến cảnh giới nhập hóa vô thường, và chỉ trong khoảnh khắc nữa thôi, chàng sẽ thoát ra khỏi cảnh giới đó.


Vũ Lan tự nhủ, đây đúng là một cơ hội ngàn năm, mà Thế Lãm đã dâng tặng cho nàng.


Chỉ cần với tay tới trước, Vũ Lan đã có thể đoạt được ngọn Vô Ảnh đăng. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Vũ Lan cứ chần chừ vẩn vơ không sao thực thi được hành động của mình.


Nàng hết nhìn Thế Lãm lại nhìn ngọn Vô Ảnh đăng.


Vũ Lan khẽ nói :


- Hoàng huynh.


Thế Lãm vẫn không thay đổi. Lúc này trông chàng đúng là một pho tượng im lìm, trong một thực thể bất động.


Vũ Lan gọi tiếp :


- Hoàng huynh!


Thế Lãm vẫn không đáp lời nàng.


Vũ Lan từ từ đưa tay tới trước, những ngón tay chạm nhẹ vào ngọn Vô Ảnh đăng. Bây giờ nàng có thể lấy ngọn Vô Ảnh đăng kia bất cứ lúc nào cũng được, ngay cả cảm giác lành lạnh khi những ngón tay của nàng chạm vào ngọn đèn, tưởng chừng như Vô Ảnh đăng đã thuộc về nàng.


Vũ Lan lắc đầu :


- Không, mình không được làm như vậy. Dù có lấy được ngọn đèn vô tri kia thì mình cũng chẳng đáng chường mặt về Đông Doanh. Người Đông Doanh không phải hạng trộm đạo.


Vũ Lan thở dài một tiếng, rút tay lại. Nàng cầm một que củi khơi ngọn lửa bùng lên.


Thế Lãm thở dài một tiếng, từ từ mở mắt. Chàng nhìn Vũ Lan :


- Ta tưởng muội đã đi rồi.


- Sao huynh lại tưởng như vậy.


- Muội không vì ngọn đèn này à?


Vũ Lan giật mình :


- Huynh...


- Nếu ta là muội thì đã lấy ngọn Vô Ảnh đăng đi rồi. Đây là một thời cơ mà bất cứ ai cũng muốn khi có ý định đoạt vật.


- Huynh đã biết như vậy, sao lại vận công điều tức và để báu vật trước mặt kẻ có ý định chiếm đoạt.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Thư ngăn bàn

Thư ngăn bàn

Cả hai đứa lăn đùng ra ghế, nhưng trước khi một trong 2 đứa... giãy chết thì đứa

28-06-2016
Gia đình...

Gia đình...

Tôi ghét gia đình tôi! Phải, tôi ghét căn nhà tôi đang sống, tôi ghét cái giường tôi

29-06-2016
Nhạc vỡ

Nhạc vỡ

(khotruyenhay.gq)"Thường thì người ta không tặng nhau những vật dễ vỡ vì họ sợ rằng

30-06-2016
Ba và con gái

Ba và con gái

Hôm qua ba vào thăm con, con nhớ ba lắm... Nhớ cái bụng tròn tròn của ba dù con gái lớn

28-06-2016
Vẫn chưa chịu cưới

Vẫn chưa chịu cưới

(khotruyenhay.gq) Cha mẹ Hiển đưa mắt nhìn nhau, cùng thốt lên ba chữ: "Bệnh đường

30-06-2016
Đó có phải là...yêu?

Đó có phải là...yêu?

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Tháng năm không trở lại") Đừng nói

27-06-2016