Polly po-cket
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 87 đánh giá )

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long - Chương 29

↓↓
Thế Lãm và Vũ Lan rời đề lao Kim Lăng chẳng một ai ngăn cản. Ngay cả lúc chàng và nàng đi qua cổng ngay trước mắt bọn tuần canh, chúng cũng mặc nhiên như không có chuyện gì.


Thế Lãm quay sang nhìn Vũ Lan :


- Bổn tướng có thể thiêu hủy cả đề lao này.


Chàng thúc gót vào mông ngựa. Tuấn mã hí vang một tiếng rồi lao về phía trước. Vũ Lan hấp tấp giật cương đuổi theo Thế Lãm, bất ngờ chàng đột ngột quay đầu ngựa.

bạn đang xem “Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Trên tay Thế Lãm là ngọn Vô Ảnh đăng. Chàng thét lớn một tiếng :


- "Thiên Cầu Vũ Nộ".


Một quả cầu khí xanh lè nhắm ngay cánh cửa đề lao bắn xẹt tới.


Ầm...


Vũ Lan tưởng chừng như có một tia sét trời do thiên lôi phẫn nộ giáng thẳng xuống cánh cổng đề lào. Cát bụi bay mù mịt và đến khi cát bụi đã tan thì cánh cổng đề lao chỉ còn là một đống gạch vụn đổ nát, không thể nhìn ra được chỉ mới đây nó còn là cánh cổng của đề lao Kim Lăng.


Thế Lãm quay đầu ngựa phi nước kiệu.


Chàng nhìn Vũ Lan :


- Cô nương đã chứng nghiệm võ công của bổn tướng rồi.


Vũ Lan rùng mình khẽ nói :


- Hoàng tướng đã luyện thành Vô Ảnh Sắc?


Thế Lãm lắc đầu :


- Lần đầu tiên tại hạ nghe được tuyệt công Vô Ảnh Sắc từ cửa miệng của cô nương thốt ra.


- Vậy vừa rồi là môn công gì?


- Thiên cầu tụ khí. Tuyệt công của Nhạn môn nhiếp chính quan.


Thế Lãm ra roi cho ngựa hướng về cửa Bắc thành Kim Lăng. Chàng nhận ra chiếc xe song mã của huỳnh y kỳ nữ Giang Thùy Linh, liền cho ngựa phóng đến dừng bên cạnh.


Vũ Lan cũng đã kịp đến dừng ngựa cạnh bên Thế Lãm. Giang Thùy Linh nguýt mắt nhìn Vũ Lan rồi quay sang Thế Lãm.


Huyền Tử Phong Tổ Tổ nhô đầu ra khỏi cửa xe hỏi :


- Truy Hình Tướng phải không?


- Chính tại hạ. Tại hạ đến cáo biệt tiền bối, vì có việc đi gấp nên không tiện đưa tiễn.


Chàng ôm quyền xá Huyền Tử Phong Tổ Tổ :


- Lão tiền bối bảo trọng. Chúng ta sẽ gặp lại.


Chàng hướng về Giang Thùy Linh :


- Thế Lãm cô nương bảo trọng. Bổn tướng không tiện đưa tiễn.


- Hoàng công tử bảo trọng. Tiện nữ sẽ tìm người.


Thùy Linh ra roi đánh vào đôi tuấn mã. Cỗ xe chạy được năm trượng, Thùy Linh giật dây cương dừng xe, quay lại :


- Giang hồ mênh mông, nhưng nhất định tiện nữ sẽ tìm thấy Hoàng công tử.


Thế Lãm thở dài một tiếng.


Vũ Lan liếc trộm chàng.


Nàng khẽ nói :


- Chúng ta đi chứ? Ta đoán chắc thế nào cô ta cũng sẽ tìm được Hoàng tướng.


- Tại hạ không muốn nặng gánh.


- Nam nhi đại trượng phu hảo hán thường nặng gánh bởi nữ nhân tài hoa.


Vũ Lan mỉm cười.


Thế Lãm nghiêm mặt quay sang nhìn nàng :


- Nữ nhân thì lại quá nặng nợ tình.


Thế Lãm thúc giày vào hông ngựa, phi nước kiệu rời khỏi thành Kim Lăng. Chàng và nàng như hai chiếc bóng yên lặng, âm thầm rong ruỗi đi trong đêm.


Thỉnh thoảng Vũ Lan lại liếc trộm Thế Lãm. Nàng cảm nhận chàng như một pho tượng vô hồn, vô cảm, chỉ biết nhìn phía trước mặc cảm thờ ơ với mọi cảnh vật chung quanh.


Vũ Lan muốn phá sự yên lặng đó nhưng thấy vẻ trang trọng của Thế Lãm đành im lặng.


Vũ Lan thở dài một tiếng.


Chẳng lẽ cứ im lặng mãi, nàng đành mở lời hỏi Thế Lãm :


- Chúng ta dù sao cũng đã có lúc cận kề bên nhau, không biết Hoàng tướng còn nhớ không?


- Tại hạ không bao giờ quên những kỷ niệm đẹp.


- Hoàng huynh không quên?


Thế Lãm gật đầu :


- Muốn quên một sự kiện đã xảy ra trong cuộc đời mình thật là khó.


Vũ Lan nhìn qua Thế Lãm :


- Hoàng huynh còn giữ cành trâm Tiêu Hồn tán không?


Thế Lãm nhìn nàng :


- Nàng muốn lấy cành trâm đó.


Vũ Lan gật đầu.


Thế Lãm liền rút cây trâm trong vạt áo của mình trao qua tay nàng.


Vũ Lan đón cành trâm nhìn ngắm nó, nhỏ nhẹ nói :


- Hoàng tướng không nghi ngờ muội có thể dụng cành trâm nay đoạt mạng Hoàng tướng sao?


Thế Lãm lắc đầu :


- Không!


- Tại sao Hoàng tướng lại không nghi chứ?


Vũ Lan vừa nói vừa nhanh như cắt đảo cổ tay, chích cành trâm Tiêu Hồn tán vào cổ ngựa của Thế Lãm.


Con ngựa rùng mình dựng hai vó trước hí vang một tiếng liên hồi, rồi khụy bốn vó nằm bẹp xuống đất.


Thế Lãm thản nhiên khoanh tay đứng nhìn con Tuấn mã đang run lẩy bẩy. Một thoáng sau con tuấn mã chết, da thịt nó từ từ khô đét lại.


Thế Lãm quay lại Vũ Lan :


- Tiêu Hồn tán thật là độc hại.


- Hoàng tướng đã biết sự lợi hại của Tiêu Hồn tán rồi thế thì còn chủ quan nữa không?


Nàng hừ lạnh một tiếng :


- Hoàng tướng đã lỡ giao cành trâm độc cho muội, thì người cũng có thể nhận một cái chết như con ngựa kia.


Thế Lãm rùn vai :


- Ta chưa chết được.


Chàng vỗ nhẹ vào xác ngựa :


- Tôi nghiệp, nó đã bị chết oan.


Chàng ngước lên nhìn Vũ Lan :


- Nàng muốn hiểu vì sao ta giao cành trâm độc đó cho nàng à?


Vũ Lan gật đầu.


- Ta biết nếu có cành trâm độc kia thì nàng cũng chỉ giết nổi một con tuấn mã mà thôi. Ngựa của bổn tướng đã chết, ta đành đi chung ngựa với nàng vậy.


Thế Lãm vừa nói vừa lắc vai, thân ảnh chàng như con trốc, thoắt cái đã ngồi sau lưng Vũ Lan.


Vũ Lan giật mình quay lại, hổ khẩu hữu thủ cầm trâm của nàng đã bị trảo công của Thế Lãm khống chế.


Chàng ôn tồn nói :


- Ta giao trâm cho nàng, mặc dù biết độc chất Tiêu Hồn tán vô cùng nguy hiểm, nhưng ta vẫn trao bởi ta muốn tránh sự hoài nghi.


Thế Lãm ghé miệng sát vào mang tai Vũ Lan :


- Hoài nghi tạo điều kiện cho nàng phản bội ta. Ta không muốn trả giá sinh mạng mình bằng sự phẫn uất của nữ nhân khi họ hoài nghi.


Chàng buông hổ khẩu hữu thủ nàng ra, rồi thản nhiên tước cành trâm, ghim vào búi tóc :


- Nữ nhân gài trâm đẹp hơn. Chúng ta đi tiếp chứ?


Thế Lãm nắm dây cương, thúc giay vào hông ngựa. Con tuấn mã phi nước kiệu thẳng về phía trước. Vũ Lan ngồi trên mình ngựa lọt thỏm trong hai vòng tay cầm cương của Thế Lãm mà vẩn vơ, bâng khuâng mãi không thôi. Nàng không sao lý giải được tại sao Thế Lãm lại hành sự như vậy, mà có cảm giác mình chỉ là chiếc bong bóng nhỏ nhoi trong sự đùm bọc chở che của đấng trượng phu.


Vũ Lan nghĩ như vậy, vô tình ngước mặt nhìn ngược trở lên. Nàng nhận thấy khuôn mặt anh tuấn khôi ngô của Thế Lãm vừa đăm chiêu, vừa khắt khe lại vừa phảng phất những nét mặc nhiên lạnh lùng.


Vũ Lan khẽ nói :


- Hoàng huynh...


Thế Lãm cúi xuống :


- Nàng có chuyện gì?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Quảng Tâm

Quảng Tâm

Anh dừng xe trước cổng chùa, mỉm cười chào nó. Rồi anh quay xe đạp đi về phía

24-06-2016
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Con quạ thông minh

Con quạ thông minh

Một con quạ đang khát nước. Nó bay rất lâu để tìm nước nhưng chẳng thấy một

24-06-2016
Cách sống...

Cách sống...

Một ngày nào đó, khi nhìn lại bạn sẽ nhận ra rằng đấy mới chính là những khoảnh

23-06-2016
Cây cầu hi vọng

Cây cầu hi vọng

Đây là một câu chuyện có thật về kỹ sư John Roebling – người xây dựng cây cầu

01-07-2016
Nhục quốc thể

Nhục quốc thể

THẾ NÀO LÀ NHỤC QUỐC THỂ? *** Câu chuyện thứ nhất: Ngày tôi còn là sinh viên, tôi

24-06-2016
Đem nắng ra hong

Đem nắng ra hong

Chẳng có một đứa con nào đủ lớn trong mắt cha mẹ cả. Nhất là những đứa con trai

25-06-2016