Teya Salat
Quỷ vương kim bài sủng phi - Chá Mễ Thố

Quỷ vương kim bài sủng phi - Chá Mễ Thố


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 146
5 sao 5 / 5 ( 57 đánh giá )

Quỷ vương kim bài sủng phi - Chá Mễ Thố - Phiên ngoại 1 - Phúc Nhĩ

↓↓

"Ta biết ngươi yêu say đắm mẫu thân của ta, nhưng ta sẽ không từ bỏ. Nơi này của ngươi có ta!" Phượng Hoàng Tiểu chủ đem tay đặt lên trên ngực của tiên hoàng, "Trong lòng trong mắt của ngươi đều có ta, ngươi có thể nói để lừa gạt ta, nhưng là ngươi không thể lừa được chính mình!"

bạn đang xem “Quỷ vương kim bài sủng phi - Chá Mễ Thố” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nói xong lời này, Phượng Hoàng Tiểu chủ nhanh chân chạy ra ngoài.


"Long nhi ——" nếu là trước kia, tiên hoàng nhất định sẽ chạy ra ngoài đi tìm, ban đêm, trên đường gió lớn, Phượng Hoàng Tiểu chủ lại chân trần, tiên hoàng có lo lắng nàng. Nhưng lúc này đây, tiên hoàng chỉ là kêu một tiếng nhũ danhcủa Phượng Hoàng Tiểu chủ, cũng không có đuổi theo nàng.


"Phúc Nhĩ, ta làm như vậy, có phải sai lầm rồi hay không?"


Tiên hoàng hỏi ta, chỉ là ta bị điểm huyệt, không có cách nào lên tiếng. Mặc dù sau khi giải huyệt, vấn đề này ta cũng không có cách nào trả lời tiên hoàng. Dù sao ta không phải là người trong cuộc, không có ở trong đó, không cảm nhận được tư vị ở trong đó, tự nhiên không dễ nói chuyện.


Sau đêm đó, Phượng Hoàng Tiểu chủ lưu lại một phong thư rồi ra đi không lời từ biệt. Trên thư chỉ nói là nàng muốn đi du lịch đại lục, để cho mình trưởng thành, ta nhìn thấy rõ ràng ở trên mặt tiên Hoàng một loại cảm xúc gọi là tê tâm liệt phế.


Thời gian sau đó, Phượng Hoàng Tiểu chủ cứ ba ngày sẽ đưa thư tới. Vẫn kiểu chữ tiên hoàng quen thuộc như xưa, nội dung đơn giản là nàng đi nơi nào, nhìn thấy cái gì, chỉ là ở cuối mỗi phong thư, Phượng Hoàng Tiểu chủ cũng sẽ viết lên một câu, "Chờ ta trở lại" .


Chuyện như vậy vẫn kéo dài một năm, đột nhiên, Phượng Hoàng Tiểu chủ không còn có gửi thư, vẫn đợi thật lâu, cũng không có thư tới.


Đoạn thời gian kia, ta rõ ràng có thể nhận thấy được tiên hoàng không thích hợp. Thời điểm người phê duyệt tấu chương, vừa nghe đến tiếng bước chân lập tức ngẩng đầu, muốn biết có phải thái giám truyền đến tin Phượng Hoàng Tiểu chủ hay không. Lần lượt thất vọng, khiến cho sắc mặt của tiên hoàng càng phát ra ngưng trọng, cũng khiến cho người càng thêm gầy.


Phượng Hoàng Tiểu chủ cứ biến mất như vậy, ngay cả người nhà của nàng cũng không biết nàng đi nơi nào. Nhìn Phượng Thất Thất viết tin tới, tiên hoàng mới hoàn toàn nóng nảy. Phượng Hoàng vẫn hiếu thuận, sẽ không liên lạc với người nhà, nhưng lần này ngay cả người trong nhà cũng không biết nàng đi đâu, tiên hoàng khẳng định nàng xảy ra chuyện.


Phượng Kiêu bị tiên hoàng gọi về, tiên hoàng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngài ấy, còn mình mang theo những phong thư Phượng Hoàng Tiểu chủ viết, bắt đầu truy tìm dấu chân Phượng Hoàng Tiểu chủ. Nói văn vẻ một chút là, tiên hoàng đi qua đường nàng đi, uống qua súp nàng hưởng. . . . . . Tiên hoàng từ phong thư thứ nhất bắt đầu, đi theo dấu chân mỗi phong thư, đi tìm kiếm tung tích Phượng Hoàng Tiểu chủ:.


Ngược lại với thái độ của tiên hoàng, Phượng Thất Thất tựa hồ một chút cũng không lo lắng cho nữ nhi, cũng không có phái người tìm kiếm Phượng Hoàng Tiểu chủ. Chuyện này có chút khác thường, ta đã nhận ra, lại không nói cho tiên hoàng, chỉ là đi theo người một đường xóc nảy, cuối cùng tới thành Tây Lương, từng là kinh đô của Tây kỳ quốc.


Đến lúc này, Tây kỳ quốc đã trở thành quốc thổ của Nam Phượng quốc nhiều năm, lần nữa trở lại địa phương mình bị cầm tù mười năm, trong lòng ta có rất nhiều cảm xúc.


Phong thư cuối cùng của Phượng Hoàng Tiểu chủ từ nơi này phát ra, về sau cũng không có tin tức của nàng nữa.


Ta cùng tiên hoàng mang theo bức họa của Phượng Hoàng Tiểu chủ, dán khắp nơi, để cho người ta hỗ trợ tìm kiếm tung tích của Phượng Hoàng Tiểu chủ, ở lại chính là một tháng.


Trong một tháng này, ta nhìn tiên hoàng từ nam nhân thành thục anh tuấn trở nên lôi thôi, trên chiếc cằm sạch sẽ của người, bây giờ đã mọc ra một tầng râu ria, nhìn qua vô cùng chán chường, vô cùng uể oải không phấn chấn.


"Phúc Nhĩ, ta đã mất đi nàng." Tiên hoàng nhìn đám người đi lại trong thành Tây Lương, nói với ta. Trong lời nói, có vô cùng hối hận, khiến cho ta trong lòng thương tiếc vị quân vương này.


Tiên hoàng là người trong cuộc sợ rằng không biết, tình yêu của người đối với nàng yêu, ở thật lâu trước kia liền từ sủng nịch của trưởng bối đối với vãn bối, chuyển thành sủng ái của nam nhân đối với nữ nhân. Đều nói kẻ trong cuộc thì mê, ta mặc dù đứng xem, lại không thể nói.


"Thúc thúc, đây là một tỷ tỷ để cho ta đưa cho ngài."


Trong lúc tiên hoàng lâm vào cô đơn một lần nữa, một tiểu oa nhi chải có kiểu đầu hình ấm trà chạy tới đây, kín đáo đưa cho tiên hoàng một tờ giấy, vừa cười vừa chạy đi.


Chẳng biết tại sao, thời điểm nhìn đến cảnh tượng này, trong lòng ta đột nhiên có cảm giác có hi vọng. Không đợi ta kịp phản ứng, tiên hoàng đã không để ý hình tượng nhanh chân bỏ chạy.


Thứ cho ta tuổi già, thật sự không so được với tiên hoàng, chỉ có thể mướn xe ngựa đuổi tới, chờ đuổi theo tiên hoàng, chúng ta đã đến bên hồ, một chiếc thuyền nhỏ dừng ở bên bờ, tựa hồ đang đợi chúng ta.


Khi chúng ta ngồi thuyền tới đến trong hồ, trên thuyền lớn một trận tiếng đàn truyền đến. Khi đó, ta rõ ràng thấy tay tiên hoàng run rẩy, là nàng, chỉ có nàng mới có thể đàn ra giai điệu tuyệt vời đến như vậy.


Làm một nô tài đúng quy cách, ta không cùng tiên hoàng đi tới, mà là đem nơi này để lại cho bọn họ.


Mặc dù vậy, ta vẫn nghe được thanh âm của Phượng Hoàng Tiểu chủ, ta thề, ta chỉ nghe được một câu nói, câu nói kia nói như thế này.


"Ban đầu, ngươi gặp mẹ ta ở trên con thuyền, rồi sau đó yêu nàng. Hiện tại, ngươi ở nơi này gặp phải ta, có thể hay không, cũng yêu ta một lần?"


Chuyện về sau, ta cái gì cũng không biết, mặc dù ngươi ép hỏi ta, ta cũng vậy không rõ ràng xảy ra chuyện gì lắm. Tha thứ ta là lão nhân, lão nhân đều dễ dàng mau quên, rất nhiều rất nhiều chuyện, ta cũng không nhớ được.


Có lẽ, ngươi sẽ nói ta giả bộ ngu. Ngài nói đúng! Làm một nô tài sinh sống trong hoàng cung được một giáp, có thể còn sống, nhất định có phương thức sống sót hơn nữa bảo vệ tánh mạng. Ví dụ như ta, biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, cũng rõ ràng lúc nào làm người biết chuyện, lúc nào làm người hồ đồ.


Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, sau khi ở nơi này, tiên hoàng phụng bồi Phượng Hoàng Tiểu chủ đi Ung châu truy phong nhai. Ta tuổi già, tiên hoàng thương cảm, không để cho ta đi theo, về phần chuyện đã xảy ra lúc ấy, ta cũng vậy một mực không biết.


Chuyện ta duy nhất biết đến, chính là kết cục của câu chuyện này theo khuôn sáo cũ rích đó là, tiên hoàng và Phượng Hoàng Tiểu chủ sống hạnh phúc bên nhau, cho nên có người, bao gồm ta đây cái lão thái giám già không thể già hơn nữa, cuộc sống rất vui vẻ.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Con nhớ mẹ!

Con nhớ mẹ!

Người ta bảo mẹ không đẹp, người ta bảo mẹ không có đôi mắt đẹp. Nhưng với con,

25-06-2016
Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Trích đoạn:“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói

23-07-2016 73 chương
Tương kính như tân

Tương kính như tân

Tương kính như tân, cử án tề mi Vợ chồng coi nhau như khách quý, tôn trọng lẫn nhau

29-06-2016
Vì anh ấy là công an

Vì anh ấy là công an

Anh không yêu em bằng vũ trụ được... Tình yêu của anh chỉ lớn bằng đúng con người

25-06-2016
Em Đã Là Thiên Thần

Em Đã Là Thiên Thần

Tên truyện: Em Đã Là Thiên ThầnTác giả: mrxau (vozer)Thể loại: Truyện Teen, VOZTình

22-07-2016 22 chương
Ngôi nhà trên cây

Ngôi nhà trên cây

Tôi trở lại quê hương sau hơn 10 năm xa cách, 10 năm không phải thời gian quá dài, nhưng

26-06-2016