Không đợi Mộ Dung Thất Thất kêu ra tiếng, đã có người xuất hiện ở cửa ra , "Chủ tử, có gì phân phó?"
bạn đang xem “Quỷ vương kim bài sủng phi - Chá Mễ Thố” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Đi xuống!" Phượng Thương rống lên một tiếng, khiến người ở phía ngoài sững sờ, lập tức lui ra.
"Khanh khanh ——" Phượng Thương chăm chú nhìn vào đôi mắt Mộ Dung Thất Thất, ánh mắt của nàng thật đẹp, giống như bầu trời đầy sao, lúc trước, chính là đôi mắt này, khiến hắn thần hồn điên đảo, khiến cho hắn hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được.
"Khanh khanh, nói lời ban ngày, còn tính hay không?"
Phượng Thương hai tay chống thân thể, tóc dài rủ xuống trên người Mộ Dung Thất Thất, trong mắt có chút vội vàng, đang chờ đợi Mộ Dung Thất Thất trả lời.
"Ban ngày nói cái gì?" Mộ Dung Thất Thất không nhớ rõ là đã nói gì nên hỏi lại.
Thấy tiểu nữ nhân đến lúc này rồi còn mơ hồ, Phượng Thương cười khổ, cúi người hôn mạnh lên môi Mộ Dung Thất Thất, lưỡi của hắn, cạy mở môi của nàng, tùy ý cướp đoạt hương thơm của nàng, phảng phất muốn thông qua cái nghi thức thần thánh này, làm cho nàng răng môi nàng đầy hương vị của hắn.
Không giống ngày thường nhu hòa, hôm nay Phượng Thương, như một con sói hoang đói khát , điên cuồng, nhiệt tình.
"Ban ngày, nàng nói sẽ bồi thường cho ta... Khanh khanh, ta muốn hỏi nàng, lời này là thật sự sao..." Hồi lâu, Phượng Thương rời môi Mộ Dung Thất Thất , chóp mũi chạm nhẹ chóp mũi nàng, cách một ngón tay, đôi mắt yên lặng nhìn mắt Mộ Dung Thất Thất."Có thể sao?"
Phượng Thương nói trắng ra như vậy, Mộ Dung Thất Thất liền hiểu . Lập tức, máu đều dồn lên đại não Mộ Dung Thất Thất, mặt của nàng nóng lên như phát số , trong mắt cũng một mảnh ngượng ngùng.
Thì ra, hắn nghĩ như vậy... Vừa nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, lòng Mộ Dung Thất Thất như chú nai nhỏ bồi hồi khi lạc giữa rừng rậm rộng lớn..
"Khanh khanh, có thể chứ? Ta muốn nàng ! Muốn đến nỗi ... sắp điên rồi! Khanh khanh..." Phượng Thương không che dấu chút khao khát nào của chính mình đối với Mộ Dung Thất Thất. Trong khoảng thời gian này, khiến hắn buồn bực.
Phượng Thương muốn làm quân tử, chính là hắn đánh giá quá cao định lực của mình! Nữ nhân mình yêu thích nằm ngay bên cạnh, ở trong ngực, ngày ngày gặp gỡ, hàng đêm ôm nhau, ngửi mùi táo ngọt ngào trên người nàng , cảm thụ nhiệt độ trên người nàng truyền đến, nếu hắn vẫn không động, thì hắn không phải là nam nhân bình thường..
Trong phòng, rất yên tĩnh. Mộ Dung Thất Thất có thể nghe được rõ ràng tiếng tim mình đập, "Thình thịch thình thịch —— "
Nhìn Phượng Thương ở khoảng cách gần như vậy, Mộ Dung Thất Thất có thể nhìn thấy rõ ràng trên lông mi dày kia là ánh mắt thâm thúy , có chút run rẩy, hiển nhiên, hiện tại nàng có thể cảm nhận được là Phượng Thương đang cố kìm nén bản thân..
Mộ Dung Thất Thất không nói chuyện , Phượng Thương hai tay chống thân mình, duy trì tư thế như vậy, hai người nhìn nhau. Tuy vẻ mặt không biểu hiện gì, nhưng mà trong lòng Phượng Thương, lại đang sợ hãi. Sợ Mộ Dung Thất Thất cự tuyệt! Hắn tuy không đảm đương nổi quân tử, cũng không muốn làm tiểu nhân, không muốn dùng sức mạnh cưỡng ép.
Hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện dâng hiến bản thân, mà không phải bị bắt buộc.
"Khanh khanh, nếu như nàng chưa có chuẩn bị cho tốt, thật sự, ta có thể đợi!" trong giọng nói của Phượng Thương có sự đè nén, tuy rất nhẹ, lại làm cho Mộ Dung Thất Thất nhạy cảm bắt được. Người nam nhân này a... trong lòng Mộ Dung Thất Thất một hồi cảm động, vương tay ôm lấy cổ Phượng Thương.
"Thương, ta nguyện ý."
Một tiếng "Ta nguyện ý"này khiến cho Phượng Thương ngừng thở hồi lâu, hắn không thể tin vào tai của mình, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Mộ Dung Thất Thất.
"Ta nguyện ý ——" Mộ Dung Thất Thất ôm lấy cổ Phượng Thương, khiến cho hắn nhích lại gần mình, chủ động hôn lên cái trán của Phượng Thương."Ta nguyện ý..."
Phượng Thương vừa mới mở miệng nói hai chữ "Khanh khanh" môi hắn đã được bao phủ kín.
Lúc này, tay Phượng Thương đã có chút run rẩy. Hắn có chút không tinvào tai mình! Nàng nguyện ý! Nàng yêu hắn ! Nàng sẽ trở thành người của hắn!
Trước nay trong nội tâm Phượng Thương chưa bao giờ có cảm giác hạnh phúc thỏa mãn như vậy, khanh khanh của hắn , cuối cùng cũng muốn trở thành người của hắn.
"Thương..." hôn nhau kịch liệt, gò má Mộ Dung Thất Thất đỏ thẫm như máu, "Cái kia... Ta không, ta không biết làm như thế nào."
Nói xong lời này, Mộ Dung Thất Thất ngượng ngùng rủ mắt xuống, không dám nhìn mặt Phượng Thương. Tuy nàng là nữ tử xuyên không, nhưng mà kiếp trước cũng không có trải qua chuyện tình yêu,mặc dù có biết một ít, cũng chỉ là lý luận suông. Tình yêu, đối với Mộ Dung Thất Thất mà nói, hoàn toàn là một mảnh giấy trắng. ( Lời tác giả :Chúa ơi 1 Một bạn nữ quá thuần khiết.)
Bộ dạng ngượng ngừng của Mộ Dung Thất Thất , khiến cho Phượng Thương khẽ cười , nàng không hiểu, hắn làm sao biết. Hắn lần đầu tiên yêu đương, chính là cùng Mộ Dung Thất Thất, lần đầu tiên yêu, cũng cùng nàng. Chuyện này nàng không biết, hắn cũng chỉ là nghe nói, cũng là một tờ giấy trắng thuần khiết. ( Lời tác giả: Ôi chúa ơi ! Cả bạn nam thuần khiết này nữa)
"Khanh khanh, ta cũng không biết."
Vừa dứt lời, mặt của Phượng Thương cũng đỏ au. Theo lý thuyết, vào tuổi của hắn đã sớm thê thiếp thành đàn, con cái cả sảnh đường. Nếu để cho người khác biết, đại danh Nam Lân vương Phượng Thương là một nam nhân thanh thuần , dù ai biết cũng đều cười đến rụng răng.
Phượng Thương thật vất vả cố lấy dũng khí thẳng thắn với mình, Mộ Dung Thất Thất sững sờ, kinh ngạc nhìn Phượng Thương.
"Sao nào, nàng một thanh khiết hoàn mỹ , ta thì không thể thủ thân như ngọc sao!"
Nhìn ra trong mắt Mộ Dung Thất Thất thoáng một cái "Không thể tưởng tượng nổi", Phượng Thương cắn lên môi Mộ Dung Thất Thất một cái, "Ta là một mực chờ đợi nàng, tiểu tân nương của ta!"
"Này, thì bắt đầu như thế nào——?" lời này vừa hỏi ra, Mộ Dung Thất Thất suýt chút nữa cắn đầu lưỡi. Nàng thật sự là quá ngu xuẩn! Sao lại hỏi vấn đề rõ ràng như vậy?
"Ha ha..."
Nhìn Mộ Dung Thất Thất xấu hổ, Phượng Thương hôn lên vành tai Mộ Dung Thất Thất, "Khanh khanh, không bằng, trước nghe theo lời gọi của trái tim đi!"
"Khanh khanh, nàng biết không, trước khi ta biết nàng, ta cho rằng thế giới này chỉ là hai màu trắng đen, ta vĩnh viễn cũng sẽ không gặp được người ta yêu, sẽ không có được tình yêu. Cho đến khi, ta gặp được nàng. Bảo bối của ta —— "
Môi Phượng Thương đụng nhẹ vào vành tai Mộ Dung Thất Thất, thở ra hơi ấm, quanh quẩn tại tai Mộ Dung Thất Thất, ấm áp, như một dòng nước ấm, bao vây lấy lỗ ta của Mộ Dung Thất Thất, kích thích thính lực của nàng, cùng xúc giác tinh tế của nàng.
"Nàng khiến cho cuộc sống của ta trở nên tràn đầy màu sắc rực rỡ, nàng khiến cho ta hiểu được trên đời này chuyện tình yêu ngọt ngào cỡ nào, nàng khiến ta mê luyến nàng thật sâu!"
Hôn dọc theo khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương hôn tới cái cằm khéo léo của nàng. Loại cảm giác tê tê này , đi theo môi Phượng Thương, mà tay Phượng Thương, cũng nắm chặt ở vòng eo Mộ Dung Thất Thất, làm cho nàng càng thêm gần sát chính mình.
Sợ Mộ Dung Thất Thất không chịu nổi trọng lượng của chính mình , cánh tay Phượng Thương nới lỏng vòng eo của Mộ Dung Thất Thất, ngón tay chậm rãi chải vuốt mái tóc đen của nàng. Mà đôi mắt ẩn sóng tình kia, vẫn không có rời mặt Mộ Dung Thất Thất.
"Nàngthật đẹp!" Giọng nói của Phượng Thương như có ma lực, khiến cho Mộ Dung Thất Thất dần dần buông ngượng ngừng xuống, cũng không khẩn trương nữa, chỉ là ánh mắt si mê dây dưa cùng ánh mắt thâm tình của hắn, trong mắt chỉ có một mình hắn.
"Có biết không, lần Thượng Quan Vô Kị mang nàng đi, ta rất lo lắng!" Phượng Thương cởi bỏ nơ con bướm trên quần áo Mộ Dung Thất Thất, một tầng lại một tầng, giống như tháo kén, cẩn thận và tỉ mỉ, như sợ sự thô bạo của mình hủy đi cái không khí yên tĩnh tốt đẹp này.
"Ta không xác định, nàng có thể đi theo ta hay không , nhưng ta vẫn kiên trì đuổi theo. Nói thật, ta cảm thấy được lần đó, là ta anh minh thần vũ ( sáng suốt ) nhất. Khanh khanh, nàng biết không lúc trên đường tìm nàng, ta lo lắng bao nhiêu ! Ta sợ nàng sẽ đi cùng hắn! Trong lòng ta tự nói, nếu như nàng cùng đi với Thượng Quan Vô Kị , ta muốn thể hiện là mình rộng lượng, ta muốn ủng hộ hai người, hơn nữa sẽ cho hai người một kết quả tốt..."
Nói chuyện một lúc, quần áo Mộ Dung Thất Thất đã bị cởi ra, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, dưới ánh đèn, dấu thủ cung sa đỏ như máy , lẳng lặng nằm ở trên cánh tay Mộ Dung Thất Thất, phảng phất như đang chờ người đến tháo xuống.
Mà thời điểm nhìn đến tiểu y phục màu trắng trên người Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn khác với cái yếm, tay Phượng Thương sững sờ ở chỗ này, đầu óc ngưng lại một lúc, muốn nói gì cũng không nhớ rõ chỉ là nhìn chằm chằm vào tiểu y phục này.
Tiểu y phụ này không giống cái yếu, thứ nhất là màu sắc, nó có màu trắng, thứ hai là hình thù của nó rất quái dị. Hai sợi dây lưng tinh tế quấn trên vai, phía dưới, là hai mảnh vải cỡ bàn tay.
"Khanh khanh, đây là cái gì?" Phượng Thương lôi kéo mảnh vải, Mộ Dung Thất Thất mặt đỏ lên."Đây là nội y ta làm, gọi áo ngực*."
"Điềm xấu*? Vì cái gì không gọi điềm lành?" (*áo ngực phát âm giống với điềm xấu*)
"Ha ha ——" thấy Phượng Thương như vậy, Mộ Dung Thất Thất nở nụ cười. Nàng đã quên, ở thời đại này đây là áo ngực đầu tiên. Vốn là muốn làm ra đặt bán ở Tuyệt sắc phường, nhưng mà không có thời gian, cho nên làm cho mình trước. Không nghĩ tới lần đầu tiên mặc, đã bị Phượng Thương thấy.
Nhìn Mộ Dung Thất Thất bởi vì cười, mà bả vai tuyết trắng run run, hô hấp của Phượng Thương trở nên trầm trọng.
"Khanh khanh!"
Phượng Thương đột nhiên dừng lại, không dám động. Nàng cứ như vậy, hoàn mỹ nằm ở đệm chăn màu đỏ ,làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng, dáng người tinh tế, cộng thêm ánh mắt động lòng người, khiến cho Phượng Thương có chút hít thở không thông, lại không biết nên như thế nào mới tốt.
Phượng Thương "Câu nệ"như vậy, khiến Mộ Dung Thất Thất cười, đứng dậy, tay cởi vạt áo của Phượng Thương.
Dù ở thời đại nào quần áo nam nhân đều cởi xuống rất đơn giản. Giống như quần áo Phượng Thương, hoa lệ tinh sảo, nhưng chỉ có mấy cái dây lưng.
"Thương, thân hình của chàng, cùng người của chàng đều mê người."
Nhìn lên vai rộng eo gầy của nam tử trước mặt, trong mắt Mộ Dung Thất Thất hiện lên một mảnh si mê. Cơ bụng như vậy, đường cong như vậy, với gương mặt yêu nghiệt như vậy, nếu tới hiện đại tuyệt đối là một người mẫu nổi tiếng thế giới.
Học theo Phượng Thương như vừa rồi, Mộ Dung Thất Thất đưa tay lên vai Phượng Thương, ngồi ở trên người hắn, cùng đối mặt với hắn.
"Ta..." Phượng Thương có chút khẩn trương, vừa rồi hắn rất có dũng khí, chính là lúc này, gặp một đạo phòng tuyến cuối cùng, trông thấy quần áo kỳ quái như vậy, Phượng Thương có chút khiếp đảm, không biết ra tay như thế nào.
"Ta dạy cho chàng!"
Mộ Dung Thất Thất đem tóc dài vấn lên, xoay người đưa lưng về phía Phượng Thương, lúc này, hắn mới nhìn đến cái bí mật sau lưng. Dùng tay nhẹ nhàng cởi bỏ phong ấn cuối cùng này,thân hình tiểu mỹ nhân đầy đủ cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt Phượng Thương.
"Thương ——" Mộ Dung Thất Thất tràn đầy sắc xuân, tóc dài rủ xuống ở bên trái, khẽ nghiêng mặt, nhìn Phượng Thương.
Mái tóc dài, giống như một kiện quần áo, khiến nàng trông tao nhã, hư hư thật thật, lộ ra một chút, khiến cho yết hầu của Phượng Thương khô khốc, không thở nổi, khiến cho mỗi một lần hô hấp đều thật là khó.
"Ta đẹp lắm sao?"
Mộ Dung Thất Thất xuống giường, cởi bỏ tất chân, giẫm trên mặt đất. Toàn thân cao thấp, chỉ có một dải tóc đen làm quần áo, dáng người uyển chuyển, tóc đen như ẩn như hiện, đều chứng mình cô gái này rất xinh đẹp..
Đẹp, thật đẹp, khiến cho Phượng Thương không dám đụng vào, sợ mình là kẻ phàm tục, làm ô uế nữ tử xinh đẹp trước mắt.
Vốn tình cảm nên mãnh liệt, lúc này lại xuất hiện một tầng ánh sáng thuần khiết. trong mắt Phượng Thương không mơ màng, chỉ là lẳng lặng nhìn Mộ Dung Thất Thất, phảng phất như nàng là nữ thần từ trên trời giáng xuống, chỉ có thể tôn sùng.
Đợi đã lâu, Mộ Dung Thất Thất không đợi Phượng Thương chủ động. Ai... Nàng trong lòng thở dài, vì cái gì nam nhân cổ đại như Phượng Thương này, so với thân sĩ hiện đại còn muốn thân sĩ hơn! Xem ra chỉ có thể nàng lấy sắc dụ!
Nghĩ được như vậy, Mộ Dung Thất Thất tiến lên, một tay đẩy ngã Phượng Thương.
"Khanh khanh..." Phượng Thương cả kinh, ngực lại cảm giác được một sự mềm mại.
"(@^#^#$^) ——" Mộ Dung Thất Thất giống như trẻ mới sinh một bên mút vào, một bên như nhắc nhở "Bú sữa mẹ, bú sữa mẹ —— " ( âm thanh mút chùn chụt thì ta không dám viết mà nó đúng là như thế =-= mong các bạn thứ lỗi cho chứ trong cv nó là bẹp bẹp nghe ghê sao ý )
Cái này, Phượng Thương đỏ mặt. Mộ Dung Thất Thất ghé vào bộ ngực hắn, bộ dạng kia thật giống trẻ sơ sinh, cộng thêm hành động của nàng, cùng lời nói trong miệng nàng thật giống như con nít..
Chỉ một lát, Phượng Thương choẹt nhận ra cái gì đó của mình dựng lên. Nụ hôn của nàng, khiến tất cả lo lắng , tất cả ràng buộc, tất cả cẩn thận cùng không yên lòng đều bị quét sạch, chỉ còn lại nồng đậm yêu thương đối với nàng.
Loại cảm giác tê dại, tại trên người hắn lan tràn, khiến cho mỗi mạch máu của hắn từng bắt đầu căng lên, hơn nữa rục rịch, khiến cho một tiểu nam sinh thanh thuần như hắn bắt đầu biến thành sói dữ.
Sau cố gắng trong chốc lát , đối phương vẫn là "Thờ ơ", khiến cho Mộ Dung Thất Thất có một loại cảm giác thất bại, vùi đầu tại bên tai Phượng Thương, giọng nói của Mộ Dung Thất Thất bắt đầu nức nở."Thương, chàng thật sự yêu ta sao? Vì cái gì ta không cảm giác là chàng yêu ta?"
Mỹ nhân rơi lệ, khiến cho Phượng Thương sợ hãi, vội vàng ôm nàng, lại không nghĩ hiện tại thân thê Mộ Dung Thất Thất không một mảnh vải, tay của hắn, va chạm da thịt trơn bóng của nàng, ngón tay lại nhịn không được run rẩy lên, hơn nữa còn thích hưởng thụ cảm giác như vậy.
"Khanh khanh, ta yêu nàng! Trong lòng của ta chỉ có nàng! Hiện tại như vậy, tương lai cũng như thế!"
Vậy chàng vì cái gì không quan tâm ta ?" Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, trong mắt phượng xinh đẹp, nước mắt như sắp rơi ra, lại bị Mộ Dung Thất Thất cố nén ép trở về.
Mộ Dung Thất Thất rơi lệ, đập tan những băn khoăn trong lòng của Phượng Thương..
Hắn là đang làm gì đây ? Hắn lại làm cho nàng rơi lệ!
"Thực xin lỗi, khanh khanh, thực xin lỗi!" Phượng Thương hôn mặt Mộ Dung Thất Thất, đau lòng trên nỗi ưu thương của nàng, "Khanh khanh, là nàng quá mức xinh đẹp, khiến cho ta không dám... đoạt lấy nàng! Khanh khanh, tha thứ cho ta..."
Thời điểm Phượng Thương hôn Mộ Dung Thất Thất, hai người sát lại gần nhau Da thịt va chạm, loại cảm giác thỏa mãn chưa từng quá quét qua lồng ngực Phượng Thương, khiến cho hắn không cách nào tự kềm chế.
"A ——" Phượng Thương gầm nhẹ một tiếng, đẩy ngã Mộ Dung Thất.
"Khanh khanh! Ta yêu nàng!" Phượng Thương nhìn chằm chằm Mộ Dung Thất Thất, thật tình mà nói, hắn không phải chính nhân quân tử, cái cảm giác kia , hắn chỉ cần nàng, chỉ yêu nàng! Hắn không phải thần tiên, hắn chỉ là phàm nhân. Cho dù nàng là tiên tử hạ phàm, hắn đã yêu, hắn cũng cũng muốn giữ nàng lại bên mình!
"Ta yêu nàng!"
Phượng Thương nói ra lời yêu với người mình yêu, hôn lên môi Mộ Dung Thất Thất.
Nụ hôn này, là đủ , là tràn đầy nhiệt tình cùng thỏa mãn, khiến cho nội tâm hai người lại gần hơn, hợp lại với nhau. Nước mắt của nàng, mở lòng hắn, nụ hôn của hắn, hóa giải phong ấn của nàng.
Một nụ hôn sâu, tay của hắn, dọc theo đường cong xinh đẹp của nàng, lần đầu tiên thăm dò những kỳ quan của phái nữ. Tuy lúc ban đầu, tay của hắn có chút run rẩy, nhưng theo nụ hôn hai người càng ngày càng kịch liệt, cái chút ít rụt rè kia cũng bị mất đi, chỉ muốn nắm chặt nàng, biến nàng trở thành người của hắn.
Đầu ngón tay Phượng Thương đặt trên bụng, bởi vì tập võ, có một lớp chai mỏng. Cái chai này, cũng không thô ráp, lại dẫn tới những xúc cảm mãnh liệt của Mộ Dung Thất Thất. Lúc này, đổi lại là nàng run nhè nhẹ, giống như đóa hoa trong gió, nhu nhược lại lộ ra kiên cường.
Hai người, hôn đến trời đất quay cuồng, Phượng Thương hôn, dọc theo cằm của nàng, đi xuống cái cổ cao xinh đẹp kiêu ngạo của nàng, nhẹ nhàng mà mút cổ họng của nàng.
"Thương ——" tiếng Mộ Dung Thất Thất vang lên, mềm mại, mang theo một chút khàn khàn, không giống với giọng nói thanh thúy bình thường của nàng, lúc này lại càng mê người.
Chương trước | Chương sau