Mặc dù Nguyệt Lan Chi chết, nhưng răng nanh còn không chút lơi lỏng, cắn quá chặt, hoàn toàn không có ý buông ra.
bạn đang xem “Quỷ vương kim bài sủng phi - Chá Mễ Thố” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Nhanh, nhanh tới hỗ trợ, ngu xuẩn!" Hoàn Nhan Liệt làm sao có thể chịu ủy khuất ở chỗ này như vậy, nơi này chỉ có ba người hắn, Kính Đức cùng cô gái kia. Cô gái đã bị dọa chỉ biết run run, Kích Đức thấy thế liền vội vàng đến trước mặt Hoàn Nhan Liệt.
Kính Đức nghĩ muốn gỡ bỏ răng nanh của Nguyệt Lan Chi, nhưng mà trong tay không có dụng cụ, chỉ có thể nghĩ biện pháp cạy miệng của nàng ra, nhưng mà Nguyệt Lan Chi cũng không muốn bỏ qua cho Hoàn Nhan Liệt, răng nanh cắn gắt gao, giống giam cầm ở nhà lao, đem nửa cái lỗ tai Hoàn Nhan Liệt đều nuốt ở trong miệng, không chịu nhổ ra.
"Nhanh đi gọi người! Ngươi ngu ngốc này." Nguyệt Lan Chi muốn phá hủy vành tai của Hoàn Nhan Liệt, máu tươi theo hai má hắn chảy xuống, thấy Kính Đức chân tay vụng về, Hoan Nhan Liệt một cước đá vào bụng Kính Đức: "Mau đi gọi người! Kêu một người thân thiết đến!"
"Dạ, dạ, dạ" Kinh Đức gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, đành không biết làm gì hơn buộc phải chạy chậm đi ra ngoài.
"Hoàng Thượng, hoàng thượng, ngài không có việc gì đi?" Cô gái sợ tới mức không kìm được, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, nàng ngoài khóc, cái gì cũng không làm được, làm cho Hoàn Nhan Liệt có một cỗ xúc động muốn giết chết nữ nhân này.
Máu tươi vẫn chảy, Hoàn Nhan Liệt đau đến kém chút nữa chửi con mẹ nó, đột nhiên hắn nghe được một trận âm thanh "thầm thì" theo xa mà gần truyền đến "thì thầm thì thầm...." Hoàn Nhan Liệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền giãy dụa đứng lên.
Cái này rõ ràng là mẫu cổ từ trong bụng Nguyệt Lan Chi di chuyển về phía hắn, hiện tại mẩu cổ ngửi thấy hương vị máu tươi của người sống, dị thường hưng phấn, dùng sức bò lên cổ họng của Nguyệt Lan Chi.
"Thầm thì thầm thì..." âm thanh kia càng ngày càng đến gần, Hoàn Nhan Liệt tâm vội muốn chết, mẹ nó, Kính Đức như thế nào còn chưa về. Còn có tiện nhân Nguyệt Lan chi, thật sự là tiện nhân, sắp chết còn muốn tính kế hắn, thật sự là hỗn đản.(phải nói một câu Hoàn Nhan Liệt đáng chết.)
Hoàn Nhan Liệt dùng sức nghĩ muốn đem lỗ tai mình túm đi ra, không nghĩ đem vành tai xé rách, đau đớn làm hắn kêu to lên, càng nhiều máu nóng đi ra, sợ đau, Hoàn Nhan Liệt không dám động đậy, cùng không để hắn chần chờ lâu, một trận đau đớn theo lỗ tai truyền đến.
"A a a!" Bị mẫu cổ cắn vành tai, Hoàn Nhan Liệt kêu thảm thiết, hắn dùng sức lôi kéo. Đem lỗ tai trong miệng Nguyệt Lan Chi túm lấy kéo ra. Vốn tưởng nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ cô gái lại kêu lên.
"Hoàng....Hoàng Thượng! Trùng....Sâu a!!!"
Trên lỗ tai Hoàn Nhan Liệt, một con sâu nhỏ bằng ngón út, cả thân hồng nhỏ đầy huyết, cắn chặt lỗ tai Hoàn Nhan Liệt không chút nào thả lỏng, Hoàn Nhan Liệt đau đớn hô lên.
"Chát!" Hoàn Nhan Liệt nghĩ muốn đem mẫu cổ đánh trên mặt đất, cũng không liệu được mẫu cổ này cực kỳ giảo hoạt, tựa hồ cảm giác được nguy hiểm, lập tức chui vào trong lỗ tai của Hoàn Nhan Liệt.
"Hoàng thượng, nó...,nó đi vào."
Thiếu nữ thét chói tai không ngừng, cảnh tượng như vậy quả thực rất kinh khủng. Huyết nhục đỏ sậm vẫn ào ào chảy ra, cổ mẫu kia lắc lắc thân mình, từ lỗ tai của Hoàn Nhan Liệt đi vào bên trong, chờ Hoàn Nhan Liệt muốn chế trụ nó, đem mẫu cổ túm đi ra, mẫu cổ chỉ để lại một đoạn đuôi trơn trượt, giãy dụa từ trong tay Hoàn Nhan Liệt đi ra ngoài, lập tức chui vào trong não của Hoàn Nhan Liệt.
Giờ phút này, trong đầu Hoàn Nhan Liệt ầm kêu kên, vang lên cực kì gay gắt. Chờ Kính Đức dẫn người tới, lúc này Hoàn Nhan Liệt đã ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
"Bệ hạ, bệ hạ ngài làm sao vậy?" Kính Đức gấp đến độ như kiến bò trong chảo, vội vàng hỏi thiếu nữ có chuyện gì xảy ra. Cô gái cũng bị dọa cho sợ hãi, cũng chỉ có thể đứt quãng nói:" Sâu......Vào lỗ tai của hoàng thượng..."
Ách! Nghe xong lời nói của cô gái kia, trong lòng Kính Đức hồi hộp một chút, cô gái nói sâu đích thị là mẫu cổ, hiện tại mẫu cổ đang nằm trong thân thể hoàng thượng, vậy phải làm như thế nào mới tốt?
"Mau! Mau nâng Hoàng thượng lên!" Kính Đức gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, chỉ có thể trước làm cho người ta đem Hoàn Nhan Liệt mang đi. Chờ cho tới khi thái y đến, Hoàn Nhan Liệt đã đau đến hôn mê. Tuy rằng Kính Đức rất muốn phong tỏa tin tức Hoàn Nhan Liệt ngất xỉu, nhưng trong cung nơi nơi đều là tai vách mạch rừng, chỉ trong chốc lát tin tức này đã bay đến bên tai hoàng hậu cùng Đức phi, hai người lập tức vội vàng chạy đến, để mọi người chờ ở một bên, xem thái y kiểm tra ra kết quả gì. Năm thái y, thay nhau kiểm tra cho Hoàn Nhan Liệt, cuối cùng đi lên chính là lão thái y.
" Bệnh này của bệ hạ thật kỳ quặc." Lão thái y híp mắt, lại kiểm tra thật lâu, mới ngẩng đầu: "Lỗ tai của hoàng thượng hình như bị người khác cắn xé, hơn nữa bên tai nhiễm huyết, hẳn là có người tập kích bệ hạ, bệ hạ do đau đớn nên mới ngất xỉu đi, không đáng ngại."
Vừa nghe nói có người tập kích hoàng thượng, còn đem lỗ tai Hoàn Nhan Liệt cắn thành như vậy, hoàng hậu Lí Băng lập tức đứng lên: "Kính Đức, rốt cuộc là ai ám sát Hoàng Thượng?"
Một sự việc như vậy, tới miệng Lí Băng lại thành ám sát.
"Cái này..!" Hoàn Nhan Liệt chưa tỉnh, Kính Đức không biết phải trả lời câu hỏi của Lí băng như thế nào, lập tức quỳ xuống trước mặt, Lí băng thấy vậy bèn lập tức xuất ra tư thế hoàng hậu uy quyền cao quý:"Kính Đức, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoàng thượng vì sao lại bị như vậy? Ngươi không nói, chẳng lẽ ngươi cùng thích khách là cùng hội cùng thuyền?"
Một cái "đồng mưu" cùng thích khách liền đổ lên trên đầu Kính Đức, làm cho Kính Đức rùng mình một cái, lập tức quỳ xuống:"Nương nương không phải nô tài, là hoàng quý phi nương nương. Cắn chặt răng một cái, Kính Đức đem Nguyệt Lan Chi đã chết lôi ra làm kẻ chết thay cho mình.
"Nguyệt quý phi?" Nghe đến tên Nguyệt Lan Chi, Lí Băng liền ngứa răng. Nữ nhân này độc chiếm Hoàn Nhan Liệt, làm cho nàng ở trong cung thùng rỗng kêu to, thành nữ nhân bị hậu cung chê cười, nay khẩu khí này làm sao nàng có thể chịu. Lần này, vừa vặn đúng lúc bắt được điểm yếu của Nguyệt Lan Chi, nàng nhất định phải hảo hảo mà tra tấn giày vò Nguyệt Lan Chi.
"Nàng ta đâu?" Một bên Lâm Khả Tâm tiến vào cũng không nhìn thấy Nguyệt Lan Chi, chuyện này quả thực tốt, Nguyệt Lan Chi tập kích hoàng thượng, tội danh này thật sự lớn nha. Bộ dáng của hoàng hậu là phải giải quyết chuyện này nhanh chóng, vậy nàng chỉ cần đứng xem trò hay.
"Đã chạy thoát." Kính Đức lại lần thứ hai nghiến răng đáp. Hiện tại Hoàn Nhan Liệt không tỉnh, không ai làm chỗ dựa cho hắn, vả lại cho dù hoàng thượng tỉnh lại, việc này cũng không có biện pháp giải thích rõ ràng, chỉ có thể toàn bộ đổ lên người Nguyệt Lan Chi.
"Trốn?" Lí Băng vừa nghe, ra vẻ đắc ý: "Người tới, phong tỏa hoàng cung cho bản cung, tìm kiếm thích khách Nguyệt Lan Chi. Nếu nàng dám phản kháng, trực tiếp giết không tha!"
Lí Băng mặc dù không được sủng, nhưng nàng là hoàng hậu, là người đứng đầu hậu cung, hơn nữa con trai của nàng là thái tử, là quân vương tương lai, cho nên những người đó trong cung không ai dám không cho nàng mặt mũi. Lập tức cả hoàng cung một trận gà bay chó sủa.
"Đây là làm sao vậy?" Thái hậu Đông Phương Lam đã đi ngủ nhưng lại bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, vội vàng gọi Thanh cô đến hỏi sự tình.
"Tiểu thư, hoàng thượng bị Nguyệt quý phi tập kích, hiện tại hôn mê bất tỉnh."
"Có việc này?" Đông Phương Lam lo lắng cho thương thế của Hoàn Nhan Liệt, muốn đi tới Trường Thu cung thăm hắn, lại bị Thanh cô ngăn cản: "Tiểu thư, hoàng hậu cùng Đức phi đều đang ở đó hầu hạ rất tốt. Người xem, đã nửa đêm các nàng đều ở đấy, ngài yên tâm, thái y đã nói hoàng thượng chỉ bị ngất xỉu, không có việc gì. Nô tỳ thay người đi qua xem."
Thanh cô đau lòng nhìn Đông Phương Lam, buổi tối trời đông giá rét, Cẩm Huyền cung lại cách Trường thu cung xa như vậy, Đông Phương Lam tuổi đã cao, đi qua đó nhiễm phong hàn quả thực sẽ không tốt lắm. Biết Thanh cô tri kỉ, Đông Phương Lam vội vàng dặn nàng vài câu, làm cho nàng nhanh chóng đến Trường thu cung xem tình huống.
Chờ lúc Thanh cô đi đến, Hoàn Nhan Liệt hiện tại vẫn còn hôn mê. Thanh cô mang theo ý chỉ của thái hậu lại đây, một là muốn thái y chữa khỏi cho Hoàng thượng, hai là cho hoàng hậu trước nắm toàn bộ thế cục trong tay.
"Nô tì cẩn tuân ý chỉ thái hậu". Có ý chỉ của Đông Lam Phương, Lí Băng làm việc cũng thuận lợi hơn nhiều. Thanh cô dặn dò hai câu, vừa định đi, thấy được bóng dáng nữ tử quần áo màu trắng. Thấy dung mạo cô gái nhìn thật quen mắt. Lí Băng đi qua đi lại, hơi kém kinh hô ra tiếng.
"Ngươi là ai?"
"Ta cái gì cũng không biết.....ta thực sự cái gì cũng không biết..." Thiếu nữ đã bị dọa đến có chút si ngốc, đầu tiên là Nguyệt lan Chi chết thảm, sau là mẫu cổ đi vào não Hoàn Nhan Liệt, chuyện nào cũng kinh khủng, cực kỳ kinh khủng.
Cả đêm, trải qua việc này, thiếu nữ đã bị hù dọa đến choáng váng, đặc biệt nhớ tới con sâu nhỏ kia từ trong tai Hoàn Nhan Liệt tiến vào, thiếu nữ nhịn không được nôn ọe.
Thiếu nữ nói vậy, làm cho Thanh cô nhíu mày. Tại sao ở chỗ này lại gặp được người nhìn giống Minh Nguyệt công chúa? Vậy nữ tử này là ai? Vì sao lại ở nơi này?
"Ngươi là tiểu cung nữ ở nơi nào? Đến, đừng sợ" Thanh cô lôi kéo thiếu nữ, để cho nàng ta đứng ở trước mặt mọi người. Lúc này nhìn đến dung mạo của cô gái, Lí Băng cùng Lâm Khả Tâm đều sợ ngây người, đây không phải bản sao của Hoàn Nhan Minh Nguyệt công chúa hay sao? Đây là có chuyện gì?
"Ta cái gì cũng không biết....Bọn họ bảo ta đến làm Quý phi nương nương....Ta cái gì khác đều không biết....." Thiếu nữ nhìn thấy ánh mắt mọi người đều giống như muốn giết nàng, một bên khóc một bên lắc đầu.
Quý phi nương nương? Lời nói của thiếu nữ khiến cho mọi người rơi vào choáng váng. Lí băng vừa muốn mở miệng, Kính Đức đã bước lên một bước, một đao đâm vào bụng thiếu nữ: "Hoàng thượng, Kính Đức báo thù cho ngài."
"Giữ chặt hắn!" Lí băng vội vàng cho người bắt Kính Đức, cũng không dự đoán được thiếu nữ kia ngã trên mặt đất, đã không còn hơi thở.
" Vì sao ngươi lại giết nàng?" Không có được đáp án mình muốn, Lí Băng có chút tức giận, Kính Đức cũng một bộ thấp hèn: " Hồi bẩm nương nương, là nàng cùng quý phi nương nương tập kích Hoàng Thượng, cho nên Hoàng Thượng mới bị hôn mê bất tỉnh, vừa rồi nô tài đầu óc tối tăm, không có phát hiện nàng, không nghĩ nàng cư nhiên tránh ở nơi này, thật sự lá gan của nàng cũng quá lớn."
Lời này của Kính Đức có hàng trăm sơ hở, nhưng mà thiếu nữ kia cũng đã bị giết, chết không có đối chứng, Lí băng đối với Kính Đức tất nhiên cũng không có biện pháp.
Dù sao, Kính Đức hầu hạ Hoàn Nhan Liệt nhiều năm như vậy, là tâm phúc của hoàng thượng. Nếu nàng chỉ vì một chuyện mập mờ, hoài nghi làm cho Kính Đức chịu tội, đến khi Hoàn Nhan Liệt tỉnh, người thứ nhất xui xẻo chính là nàng. Cho nên, tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, Lí Băng vẫn miễn cưỡng đem nghi hoặc này đè ép đi xuống.
Giống như Lí Băng, Thanh cô trong lòng cũng có nghi hoặc, nhưng mà nàng ở trong cung sống nhiều năm như vậy, đã trải qua sóng to gió lớn, tự nhiên sẽ không đem nghi ngờ lộ ở trên mặt, hành lễ với hoàng hậu cùng Đức phi nhanh chóng rời khỏi Trường Thu cung.
Trong cung, tin tức Hoàn Nhan Liệt bị hoàng quý phi ám sát lập tức truyền đến Nam Lân Vương phủ, Nạp Lan Tín cầm tin tức, đứng ở bên ngoài Thính Tùng lâu, tiến cũng không được, lui cũng không xong.
Đi vào, hôm nay là ngày vui của Phượng Thương, theo lý thuyết, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, hắn nếu tùy tiện xông vào, quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của vương gia, khẳng định sẽ bị Phượng Thương bóc một lớp da. Nhưng mà Hoàn Nhan Liệt gặp chuyện không may, tin tức này thật kinh người, nếu không nói, chuyện tình này chậm trễ mới tới vương gia, vậy thì cũng không tốt?
Nạp Lan Tín ở bên ngoài Thính Tùng lâu chần chừ quay về, không biết biện pháp nào rốt cuộc là đi vào hay là ngày mai lại đến. Đi tới đi lui, thủy chung rốt cuộc không biết làm như thế nào, lại nghe đến bên cạnh một tiếng cười khẽ, quay đầu lại, là tỳ nữ Tố Ngyệt ở bên cạnh Mộ Dung Thất Thất.
"Nạp Lan tiên sinh muốn tìm vương gia sao?" Bởi vì Nạp Lan Tín là người giảng dạy cho Mộ Dung Thất Thất học nghi lễ, cho nên Tố Nguyệt cùng Tô Mi dùng "tiên sinh" để xưng hô với hắn.
"Ừ, có một số việc, lại sợ quấy rầy vương gia...."
Nạp Lan Tín giải thích, làm cho Tố Nguyệt cười càng lợi hại hơn: "Nạp Lan tiên sinh có chuyện gì, lại tới đây quấy rầy vương gia cùng vương phi động phòng hoa chúc? Chẳng lẽ tiên sinh không biết đêm tân hôn đối với nữ tử rất quan trọng hay sao? Đây là một lần động phòng hoa chúc duy nhất của vương phi, nếu đang êm đẹp lại bị tiên sinh quấy rầy.....Còn không biết vương xấu hổ thành cái dạng gì. Hoặc là, tiên sinh cảm thấy ngài ở trong lòng vương gia còn trọng yếu hơn cả Vương phi hay sao?
Tô Nguyệt nói thực có lý, Nạp Lan Tín vừa nghe liền hiểu được. Mặc dù hắn theo Phượng Thương nhiều năm như vậy, nhưng mà sao có thể so sánh với Mộ Dung Thất Thất chứ. Mộ Dung Thất Thất là bảo bối ở trong lòng Phượng Thương, hắn làm sao có thể cùng Mộ Dung Thất Thất so với nhau chứ?
"Tiên sinh có chuyện gì, vẫn là ngày mai đến tìm vương gia đi! Cho tiên sinh biết, tiểu thư nhà ta là người thù dai, nếu tiểu thư nhà ta nổi giận, về sau tiên sinh có thể đến chịu phạt. Lời nói bên gối lợi hại, tiên sinh sợ là cũng chưa từng nếm thử đi?"
Lúc lời nói này vừa dứt, Tố Nguyệt cười yếu ớt, trên gương mặt hai má lúm đồng tiền cũng nhợt nhạt theo. Dưới ánh trăng, nàng một thân quần áo màu xanh lá cây, giống như tiên nhân dưới ánh trăng, Nạp Lan Tín lần đầu tiên phát hiện Tố Nguyệt là một nữ tử xinh xắn, đáng yêu.
"Đa tạ Tố Nguyệt cô nương nhắc nhở." Nạp Lan Tín thở dài thật sâu với Tố Nguyệt, làm cho Tố Nguyệt có chút kinh ngạc, không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Trong phòng, Phượng Thương ôm Mộ Dung Thất Thất, cùng nàng kể chuyện xưa. Nghe được chuyện xưa ân ái của Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, Mộ Dung Thất Thất có chút hâm mộ, cũng từ trong lòng sinh ra một loại khát vọng tình cảm.
"Vương gia, nếu công chúa và đại tướng quân còn sống, nhất định là một đôi thần tiên quyến lữ."
"Ừ." Phượng Thương cắn một ngụm xuống đầu ngón tay của Mộ Dung Thất Thất: "Như thế nào bây giờ còn kêu công chúa, tướng quân hả? Hẳn phải kêu là cha mẹ mới phải?"
Lời nói của Phượng Thương, làm cho đôi mắt của Mộ Dung Thất Thất nóng lên. Đúng vậy! Vô luận kết quả là như thế nào, Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt đều là cha mẹ của nàng. Là con gái, đó là cha mẹ thân sinh ra nàng, là con dâu, kia cũng là cha mẹ.
"Đã biết." Mộ Dung Thất Thất cười, thấy Phượng Thương hơi kém chớp mắt: "Khanh Khanh, không biết vì sao, nàng ở trong mắt ta càng ngày càng đẹp, đẹp đến mức làm cho trong lòng ta say mê."
Phượng Thương lời ngon tiếng ngọt ùn ùn kéo tới, làm cho trong lòng của Mộ Dung Thất Thất cũng ngọt đến lợi hại. Hai người dựa sát vào nhau trong chốc lát, Phượng Thương ôm Mộ dung Thất Thất: "Khanh Khanh, chúng ta nên nghỉ ngơi..."
Lời này, từ trong miệng Phượng Thương nói ra, mang theo một chút ý tứ hàm xúc ngượng ngùng. Đừng nhìn hắn là một đại nam nhân, hai mươi năm "mùa xuân", nhưng về phương diện kia vẫn là sạch sẽ như giấy trắng, so với Mộ Dung Thất Thất cũng không ít hơn.
"Vương gia, ta...." vừa nghe đi ngủ, Mộ Dung Thất Thất thân mình trở nên cứng ngắc. Thấy Mộ Dung Thất Thất khẩn trương như vậy, bàn tay của Phượng Thương to chậm rãi đặt ở sau lưng Mộ Dung Thất Thất: "Khanh Khanh, ta không phải đã nói sao, ta sẽ không bức nàng, ta sẽ chờ nàng, chờ nàng nguyện ý tiếp nhận ta. Tiếp nhận hết thảy của ta."
Phượng Thương ôn nhu thân mật như vậy, làm cho Mộ Dung Thất Thất cảm động không thôi: "Vương gia, cho ta chút thời gian. Cho ta một ít thời gian."
"Được." Nắm tay Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương cho nàng một ánh mắt quyến rũ động lòng người: "Ái phi, bổn vương hôm nay bị gây sức ép một ngày, cũng đã mệt nhọc, nếu không ngủ, ngày mai khỏi phải tiến cung tạ ơn..."
Phượng Thương như vậy làm cho tâm tình của Mộ Dung Thất Thất trở nên tốt hơn rất nhiều, hai người cởi quần áo, Phượng Thương tắt đèn, bên trong mành trướng trở nên mờ ám.
Đây là lần đầu tiên hai người chung chăn chung gối, Mộ Dung Thất Thất vẫn có chút cứng ngắc, Phượng Thương cũng không chỗ nào nhu hòa, hai người căng thẳng nửa ngày, cuối cùng vẫn là Phượng Thương cười một tiếng, đánh gãy không khí căng thẳng: "Khanh Khanh, ta ôm nàng được không?"
"Được" Mộ Dung Thất Thất nhẹ giọng nói, ngay sau đó liền rơi vào một vòng tay ôm ấm áp rộng rãi của Phượng Thương.
Ngửi hương vị táo trong lồng ngực, Phượng Thương rất thỏa mãn. Được ôm nàng gần như thế này, hắn tựa như có được cả thế giới, cảm giác được hạnh phúc tràn đầy lồng ngực. Mà được Phượng Thương ôm ấp trong lồng ngực ấm áp, khiến cho Mộ Dung Thất Thất cũng lập tức say mê trong đó.
Có lẽ là một đêm qua không nghỉ ngơi, cả ngày hôm nay lại đại hôn quá mệt mỏi, lại được Phượng Thương ôm ấp làm cho người ta quá mức mê luyến, Mộ Dung Thất Thất lập tức ngủ, phát ra tiếng hít thở đều đều.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Thất Thất hơi nghiêng nghiêng, Phượng Thương vẻ mặt đau lòng. Đại hôn khiến cho nàng mệt mỏi muốn chết đi. Cô gái nhỏ này, ngẫu nhiên làm một cái bộ mặt kiên cường làm cho người ta đau lòng.
Lại vừa hôn, dừng ở trên đầu Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương ôm Mộ Dung Thất Thất vào trong ngực: "Ngủ ngon! Tiểu bảo bối ta yêu nhất."
Mộ Dung Thất Thất ngủ sâu, Phượng Thương không có chút khốn đốn. Đã qua giờ tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng), chuyện nên xảy ra cũng không có xuất hiện, đây là làm sao vậy?
Mọi lần mỗi khi đến giờ hợi, cổ độc trong người hắn sẽ phát tác, nhưng mà hiện tại đã là giờ tý, thân thể cũng không có gì không thoải mái, chẳng lẽ là bởi vì hắn đem cổ độc nhổ ra sao?
Cô gái nhỏ trong lòng ngủ có chút không được tốt lắm, một chốc lát, Mộ Dung Thất Thất giống như bạch tuộc đánh về phía Phượng Thương, cả người giống như đặc biệt phấn khởi, ghé vào trong ngực hắn.
Cô gái nhỏ này, chẳng lẽ không biết hắn là nam nhân khỏe mạnh tráng kiện hay sao? Phượng Thương đang suy nghĩ về cổ độc lại chuyển dời đến trên người Mộ Dung Thất Thất. Trên người nàng có mùi hương táo thơm mát, ở trong đêm khuya, kích thích đại não của Phượng Thương, làm cho hắn càng ngày càng thanh tỉnh.
"Ngô..." Mộ Dung Thất Thất ngô một tiếng, ở trong ngực Phượng Thương cọ xát, nghĩ muốn càng nhiều ấm áp từ cơ thể của hắn.
Nàng vừa ngủ không sao, nhưng lại đem tế bào trong cơ thể Phượng Thương "ngủ say" toàn bộ tỉnh lại. Giai nhân trong ngực, rục rịch trong hắn trỗi dậy, Phượng Thương toàn bộ bị Mộ Dung Thất Thất "tấn công". Không được! Phượng Thương cắn môi, hắn đã đáp ứng nàng, nhất định đợi cho nàng cam tâm tình nguyện, sẽ không ép buộc, như thế nào lại nhân lúc nàng ngủ say lại làm chuyện sai trái như vậy.
Nhưng mà, người con gái mình âu yếm nằm trong ngực, rõ ràng rất yêu nàng, nghĩ muốn hoàn toàn có được nàng, nhưng lại không thể không đóng vai chính nhân quân tử, tựa như người đói khát nhìn thấy thức ăn thật muốn đem cơn giải khát đó giải tỏa, thật TMD hành hạ người! Quá nghẹn khuất rồi.
"Cô gái nhỏ này, nàng rốt cuộc lúc nào mới có thể hoàn toàn mở rộng trái tim đối với ta?" Phượng Thương vạn bất đắc dĩ nắm ngón tay ngọc vừa nhỏ vừa dài của Mộ Dung Thất Thất, đặt trên môi hôn, ngửi lấy mùi hương nữ nhi trên người Mộ Dung Thất Thất: "Khanh Khanh, nàng có biết ta nghĩ muốn nàng tới nổi điên rồi hay không?"
Chương trước | Chương sau