Không đợi Long Trạch Cảnh Thiên mở miệng, Mộ Dung Thanh Liên đã lên tiếng, trong mắt vẫn còn nước mắt, ánh mắt phẫn nộ nhìn Mộ Dung Thất Thất: "Mộ Dung Thất Thất, vương gia bị thương như vậy, có thể đi được sao! Ngươi thật ra có ý gì! Nếu vương gia đi cùng với các ngươi, vậy vết thương dưới chân càng thêm nghiêm trọng hơn thì phải làm sao bây giờ?"
bạn đang xem “Quỷ vương kim bài sủng phi - Chá Mễ Thố” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Thấy Mộ Dung Thanh Liên đột nhiên xúc động, Mộ Dung Thất Thất cảm thấy có chút kì lạ không giải thích được, "Ta hỏi là hỏi Vương Gia, ngươi có quyền trả lời thay vương gia sao?"
"Ngươi –" Một câu của Mộ Dung Thất Thất, đã khiến cho Mộ Dung Thanh Liên im miệng không nói được gì. Đúng vậy, nàng là ai đâu? Nàng không là gì, lại càng không có tư cách thay mặt Long Trạch Cảnh Thiên nói chuyện.
"Ta không sao!" Long Trạch Cảnh Thiên chữa thương một hồi thì đứng lên, " Ta thống lĩnh đội Tây Kì quốc, nhất định cùng với mộ người đồng cam cộng khổ! Ta còn đi được!"
"Vương Gia..." Long Trạch Cảnh Thiên "nghe" lời Mộ Dung Thất Thất như vậy, làm Mộ Dung Thanh Liên khó chịu vô cùng ,"Vương Gia, nàng là cố ý, biết rất rõ ràng chân ngài bị thương — "
"Ta còn không có tàn phế!" Long Trạch Cảnh Thiên nhướng mày nói, "Đi! Lên trên tầng năm!"
Long Trạch Cảnh Thiên đã quyết định Mộ Dung Thanh Liên không cách nào phản đối được, chỉ có thể lầm bầm, đi sát theo phía sau hắn .
Khi đã qua bốn lần khảo ngiệm, bốn người Bắc Chu quốc vẫn không thay đổi, Tây Kì quốc cũng là bốn người, Nam Phượng quốc chỉ còn ba người, Đông Lỗ quốc chỉ còn sót lại hai người .
Những khảo nghiệm này, một lần so với một lần càng thêm biến thái, một lần so với một lần càng thêm nguy hiển, càng đến gần lầu năm , tim của mọi người cũng dần đập mạnh hơn, không biết phía trên còn có cái gì đang chờ đợi họ nữa .
Lên tới lầu năm, một mảnh vàng lóng lánh, chói sáng khiến mọi người đau mắt, đợi cho mọi người quen được ánh vàng chói lọi này, họ mới phát hiện ra nơi này là "Thiên đường của nhân gian" .
Xanh vàng rực rỡ, khắp nơi đều là vàng bạc châu báu. Có bảo đao bảo kiếm mà nam nhân yêu mến, cũng có trâm cài ngọc hoàn mà nữ nhân thích mê. Trừ những thứ đó ra, cảnh tượng khiến mọi người thấy kinh ngạc nhất, chính là một đôi nam nữ mặc trang phục tơ vàng gấm bạc.
"Mỹ nhân a –" Khi Long Đa thấy được mỹ nam, con mắt suýt nữa rớt xuống ."Đây là thiên đường sao!"
" Ngươi nói đúng! Đây là "Thiên đường trên nhân gian!" Nam nhân bị Long Đa nhìn trúng, chậm rãi đi về phía hắn . Nam nhân này, anh tuấn vô cùng, tóc đen nhánh xõa rối tung trên đầu vai , hai mắt tràn ngập mị hoặc, đứng trước mặt Long Đa, nam nhân một tay ôm vòng eo của Long Đa, tay còn lại nâng càm cùa hắn, "Mỹ nhân, ta chờ ngươi đã lâu — "
"Long Đa!" Hạ Lan Liên Y đang muốn nhắc nhở Long Đa, lại bị hai nữ nhân quấn quanh, hai người này, một người thanh thuần, một người xinh đẹp vô cùng, hai người một trái một phải quấn quít lấy Hạ Lan Liên Y, đưa hắn đến một chỗ khác ngồi xuống .
"Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?" làm Hạ Lan Liên Y khẩn trương, cảm giác hô hấp của mình nhanh hơn, ngươi cũng trở nên bứt rứt khó chịu .
"Ca ca, tại sao lâu như thế người cũng không đến xem Vũ nhi! Ca ca, Vũ nhi rất nhớ ngươi!" Tiểu la lỵ* thanh thuần mỉm cười ngọt ngào, trên mặt lộ ra chút ít ưu sầu, "Có phải ca ca là không còn yêu mến Vũ nhi nữa rồi hay không?" (*lollita)
Đối mặt với sự "lên án" của cô nàng xinh đẹp, Hạ Lan Liên Y không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể lắc đầu .
"Ca ca, ngươi thích gì? Ta đều đưa cho ngươi! Xem, đây là bảo đao, ca ca thích không?" Thiếu nữ cầm lấy một bảo đao được khảm ngọc lam, hồng ngọc cùng ngọc lục bảo lên, quỳ gối trước mặt Hạ Lan Liên Y .
Y phục của nàng chỉ là một mảnh vải mỏng manh, trong lúc quỳ, thân thể nghiêng về phía trước, hai vật thể căng tròn hiện ra ngay trước mặtnHạ Lan Liên Y. Cách tầng vải mỏng , Hạ Lan Liên Y thậm chí còn có thể nhìn thấy đóa hoa mai nở rộ trên nền tuyết trắng.
"Ca ca, ngươi không thích bảo đao sao? Vậy ngươi thích cái này chứ?"
Thiếu nữ nhu thuận cầm viên đá mắt mèo giá trị liên thành nâng hai tay đến trước mặt Hạ Lan. Cái tư thế này, làm cho ngực nàng được nâng lên cao hơn, thật là kích thích vô cùng, làm cho não của Hạ Lan Liên Y như tê liệt.
Nhìn dung mạo xinh đẹp lại thanh thuần của tiểu la lỵ trước mắt, Hạ Lan liền cầm lòng không được, nắm tay của thiếu nữ, kéo nàng đến trước mặt của mình, "Ta muốn cái gì cũng có thể mang đi sao? Kể cả nàng cũng được sao?"
"Hì hì, ta biết là ca ca sẽ chọn Vũ nhi mà!"
Thiều nữ như mèo ghé vào trên người của Hạ Lan , tóc mềm mại rối tung trên ngực của Hạ Lan Liên Y, cái cằm khéo léo của nàng đặt ngay trên trái tim của Hạ Lan Liên Y, ngón tay trắng noãn dài nhỏ vẽ vòng vòng trên người Hạ Lan, "Ca ca, ở lại được không? Vũ nhi ở một mình rất buồn, ca ca ở lại cùng Vũ nhi nha, đừng bỏ Thủy nhi lại được không?"
"Được!" Bị khuôn mặt ngây thơ hấp dẫn, Hạ Lan Liên Y đã quên mục đích của chính mình, lập tức đáp ứng . Nghe Hạ Lan Liên Y nói như thế, thiếu nữ vui mừng ngồi xuống, trong mắt đều là cảm động, "Ca ca, ngươi thật tốt!"
Nào biết , thiếu nữ ngồi xuống đúng địa phương mẫn cảm nhất trên thân thể của Hạ Lan Liên Y, chỗ kia, đã dần nổi lên phản ứng . Thiếu nữ bật cười, làm cho Hạ Lan mắc cỡ xấu hổ đến đỏ mặt, thiếu nữ dâng môi của mình lên áp lên đôi môi của Hạ Lan Liên Y, cái lưỡi trằn trọc tiến vào miệng hắn.
"Không được, còn có người khác!" Hạ Lan Liên Y liền đẩy mạnh thiếu nữ ra, gò má ửng đỏ, thở hồng hộc.
"Ca ca, ngươi xem, bọn họ đang đắm chìm trong hạnh phúc !" Cô gái chỉ vào chung quanh, Hạ Lan Liên Y đến lúc này mới phát hiện, những người lúc nãy đều phân tán ở bốn phía, bọn họ hoặc lưu luyến ôm châu báu đến quên phản ứng, hoặc quấn lấy tuấn nam mĩ nữ cùng làm chuyện "hạnh phúc" theo lời thiếu nữ nói.
"Ca ca, mau tới đây!" Thiếu nữ lần nữa tiến về phía Hạ Lan Liên Y, hôn lên môi hắn.
Bên này, Long Đa đã bị mỹ nam mê đến ngây ngơ, thân không mảnh vảo, nằm trên mình nam nhân kia kêu la, "! Ta yêu ngươi Nga, mỹ nhân!". Bên kia ba người Đông Lỗ quốc bị một đám mỹ nhân vây quanh, cục diện hoàn toàn hỗn loạn.
"Thật sự là đáng sợ!" Hoàn Nhan Khang cắn răng, quét mắt nhìn chung quanh.
Thực sự, tài phú sắc đẹp là thứ mà mọi người trên thế giới này theo đuổi, người đẹp trong lòng, vàng bạc đầy phòng, ai không khát vọng cuộc sống như vậy! Người ra đề mục này vì hiểu rõ lòng tham của con người, cho nên mới bố trí một cửa như vậy, nhằm muốn vây khốn bọn họ ở nơi này. May mà hắn là hoàng tử, từ lúc sinh ra đã có sống trong nhung lụa, sớm đã nhìn quen những thứ này, nên mới không bị mê hoặc bằng những thứ như thế .
"Biểu tẩu, chúng ta đi thôi!" Bên kia âm thanh nam nữ vui thích vang lên, Hoàn Nhan Khang lộ ra vẻ mặt vô cùng ghê tởm, "Chúng ta đi lên lầu sáu!"
"Ừ!" Hoàn Nhan Khang nói, làm cho Mộ Dung Thất Thất phải suy nghĩ. Dọc đường đi , mỗi một tầng khảo nghiệm đều khác biệt đến lạ kỳ, cái người ra đề này rốt cuộc là ai? Vì sao có thể nắm rõ được lòng người một cách chính xác đến như vậy.
Cuối cùng cũng lên được lầu sáu, chỉ còn lại tuyển thủ Tây Kì quốc cùng với Bắc Chu quốc, tổng cộng tám người.
Những vàng bạc bảo vật cùng với tuấn nam, mỹ nữ đối với người bình thường mà nói thì thực vô cùng hấp dẫn, nhưng trong mắt những người này lại không hề hiếm lạ. Bọn người của Long Trạch Cảnh Thiên đều xuất thân phú quý, cái gì mà chưa thấy qua? Về phần Tô Mi và Như Ý, hai người họ là thiếp thân thị vệ, tâm trí của họ, thường nhân sao có thể sánh bằng!
Sau khi thông qua lầu năm, bước tới tầng sáu, Mộ Dung Thất Thất vô cùng hiếu kỳ, đẩy cửa ra, một mảnh ánh sáng, vừa nhìn, chỉ thấy toàn bộ trên tường đều treo đầy gương.
"Nơi này là nơi quái quỷ gì gì?" Lý Vân Khanh đi vào, nhìn vào gương, đột nhiên giật mình ngay tại chỗ. Vì sao, vì sao hắn nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất ở trong gương? Vì sao Mộ Dung Thất Thất lại cười với hắn, ôn nhu với hắn như thế?
Thấy Lý Vân Khanh ngây ngốc tại chỗ, những người còn lại đều thấy lạ, tất cả mọi người đồng loạt tiến lên phía trước, không ngờ rằng vừa nhìn vào tấm gương trước mặt, bọn họ đều sững sờ ở đó.
"Biểu muội, là ngươi sao!" Lý Vân khanh đi đến trước gương, ngón tay chạm vào mặt kính lạnh buốt, "Biểu muội, ta sai rồi! Ta không nên tự tin như vậy, không nên dễ dàng buông tay như thế . Biểu muội, nếu như ta sớm hơn một chút, kịp phát hiện vẻ đẹp của ngươi, có phải ngươi sẽ là nương tử của ta hay không? Biểu muội, ta hối hận, phải làm sao bây giờ? Ngươi có thể nói cho ta biết, trên thế giới này rốt cuộc có thuốc chữa hối hận hay không?"
Bên này, Hoàn Nhan Khang cũng nhìn thẳng vào trong gương.
"Mẫu phi, ngươi vì sao lại phải giết Uyển quý nhân? Có phải vì nàng được phụ hoàng sủng ái, nên ngươi muốn giết nàng không? Mẫu phi, khi nào thì ngươi lại trở nên tàn nhẫn như thế? Tàn nhẫn đến mức ta không thể nhận ra được ngươi! Đó rõ ràng là mạng người a! Người vì sao lại cướp đi sinh mệnh của họ vậy?"
"Còn có Cảnh Nguyên công chúa, người cư nhiên dùng chủy thủ rạch mặt nàng mặc dù nàng đã chết, ngươi cứ vậy mà hận gương mặt của nàng, cũng bởi vì nàng lớn lên rất giống nữ nhân trong lòng của phụ hoàng sao? Cũng bởi vì phụ hoàng yêu thương nàng sao? Ngươi không phải là mẫu phi của ta nữa, ngươi là nữ nhân độc ác! Vừa nghĩ tới những nữ nhân bị ngươi hại chết trong cung này, ta đã cảm thấy ngươi rất đáng sợ! Mẫu phi ôn nhu trước đây của ta đi đâu rồi?"
"Ta là hoàng đế! Trẫm là Hoàng đế!" Bên kia, , Long Trạch Cảnh Thiên cười ha hả "Trẫm muốn sắc phong Mộ Dung Thất Thất làm hoàng hậu, còn muốn đặc xá thiên hạ! Thất Thất, trẫm sẽ đối xử với nàng thật tốt, hãy cùng trẫm liên thủ, bồi cạnh trẫm, cùng trẫm khai mở lãnh thổ biên quan! Trẫm muốn khắp đại lục đều cắm cờ của Tây Kì , trẫm còn muốn biến nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ!"
Long Trạch Cảnh Thiên thấy trong gương là ngôi vị hoàng đế mà mình kỳ vọng đã lâu, cũng nhìn thấy cảnh mình thống nhất thiên hạ, lúc này hắn rất hạnh phúc, có giai nhân trong ngực, có thiên hạ thống nhất, thật tốt, thật đẹp!
Khi Long Trạch Cảnh Thiên liên mồm nói "Thất Thất, hoàng hậu của trẫm", ở một bên, Mộ Dung Thanh Liên nhìn vào trong gương mà khóc ,"Ta rốt cục cũng là hoàng hậu! Ta là hoàng hậu! Vương Gia, a, không không, bệ hạ, nô tì thỉnh an bệ hạ , bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Ngược lại với đám người điên cuồng kia, Bạch Như Nguyệt lại yên lặng rơi lệ, "Phụ thân, mẫu thân thật sự chỉ là thế thân của nữ nhân kia sao? Ức Nguyệt, Ức Nguyệt, chẳng lẽ phụ thân thật không thể quên đi nữ nhân tên là Minh Nguyệt kia sao? Phụ thân, mẫu thân đợi ngài nhiều năm như vậy, ngài vì sao lại nhẫn tâm như vậy? Nữ nhi kỳ thật rất chán ghét cái tên Ức Nguyệt này, bởi vì nữ nhi... đau lòng mẫu thân..."
Bên kia, có người khóc, có người cười, bên này, Tô Mi lại quỳ lạy với cái gương, "Tiểu thư, thuộc hạ có thể hầu hạ tiểu thư, là phúc khí lớn nhất của thuộc hạ . Được tiểu thư tín nhiệm, đối với thuộc hạ, đó là điều quý giá nhất trên đời này! Thuộc hạ một đời đều tận trung với tiểu thư!"
"Vương Gia, quân ta đã đánh hạ quân địch , thỉnh Vương Gia ban chỉ thị tiếp theo!" Như Ý đứng thẳng, như một vị tướng quân, hành quân lễ với cái gương, "Vương Gia, lần này, các tướng sĩ đều có công lao, thuộc hạ chỉ làm đúng chức mình. Vì Vương Gia tận trung, là việc thuộc hạ phải làm!"
Những người này đều bị sao vậy! Mộ Dung Thất Thất có chút hốt hoảng nhìn bảy người xung quanh, từ sau khi đi vào bọn họ đều làm ra những cử chỉ điên rồ, ai cũng lảm nhảm độc thoại, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Vì sao mình lại không gặp phải chuyện gì?
"Tô Mi, tỉnh tỉnh! Tỉnh!" Mộ Dung Thất Thất lay lay Tô Mi, đối phương vẫn như cũ liên tục nói "Tiểu thư, có thể hầu hạ ngài là phúc khí của thuộc hạ!"
Không làm Tô Mi tỉnh lại được, Mộ Dung Thất Thất liền đến trước mặt của Hoàn Nhan Khang , "A Khang, a Khang!"
"Ta không có người mẫu phi độc ác như ngươi! Ngươi không xứng đáng là một mẫu thân!" Hoàn Nhan Khang nghiến răng nói , ánh mắt dữ tợn.
"Ba ba!" Mộ Dung Thất Thất thấy Hoàn Nhan Khang như vậy, cho hắn hai cái tát, nhưng hắn vẫn không thanh tỉnh, vẫn lầm bầm lầu bầu như trước, trong miệng luôn nhắc tới " Mẫu phi''.
Hành động điên rồ! Hành động điên rồ! Chẳng lẽ đây là ma thuật khống chế lòng người trong truyền thuyết sao? Vì sao bọn họ nhìn vào gương đều trở nên thất thường, mà chính mình lại không bị sao? Mộ Dung Thất Thất nhìn vào những cái gương, xem ra những cái gương này chính là thủ phạm.
Phải phá hủy những cái gương! Mộ Dung Thất Thất nhìn quanh bốn phía, đừng nói đến tảng đá, đến một cục đá cũng không có. Hôm nay khi xuất hành nàng chỉ ăn mặc nhanh và tiện, không hề đeo châu báu đồ trang sức chi cho dư thừa, nhìn xung quanh, Mộ Dung Thất Thất thấy Mộ Dung Thanh Liên đang đeo một cái vòng trân châu trên cổ.
Được! Cái kia dùng được! Vừa rồi nhìn, chỉ có thể cùng một lúc đánh nát hết tất cả các tấm gương, mới có thể trừ được "ma thuật".Vòng cổ trân châu mà Mộ Dung Thanh Liên đeo là loại tốt nhất, từng viên đều to ngang cỡ ngón tay cái,là lựa chọn tốt nhất.
Không chần chờ được nữa, Mộ Dung Thất Thất tiến lên giật xuống vòng cổ trân châu của Mộ Dung Thanh Liên, đem trân châu cầm ở trong tay, nhắm vào gương, "Sưu sưu sưu –"trân châu đánh vào mặt kính, "Rầm ào –" một trận âm thanh đổ vỡ vang lên, tất cả những cái gương đều bị đánh nát, bảy người kia đều mềm nhũn chân, ngồi xuống đất.
"Ta bị làm sao vậy?" Hoàn Nhan Khang tỉnh táo lại, vuốt nước mắt trên mặt "Ta vì sao lại rơi lệ? Thật sự là kỳ quái!"
"A Khang, ngươi thật sự không nhớ rõ sao?" Mộ Dung Thất Thất cẩn thận nhìn Hoàn Nhan Khang.
"Không nhớ rõ –" Hoàn Nhan Khang lắc đầu, cảm thấy trên mặt hơi bị đau, tức giận hỏi" Ai đã đánh ta ? Ai đánh ta! Khuôn mặt anh tuấn của tiểu gia rốt cuộc bị ai hủy vậy!" (TC: đến h này mà A Khang còn tự kỉ được...=.=)
Hoàn Nhan Khang ồn ào, làm cho mọi người liền thanh tỉnh lại, tất cả mọi người đều là ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không biết chuyện gì xảy ra.
Những người này đều quên chuyện lúc nãy, Mộ Dung Thất Thất cũng giả bộ hồ đồ, "Đã xảy ra chuyện gì, đầu của ta thật đau . Tô Mi, ngươi nhớ rõ không? Rốt cuộc là bị làm sao vậy?"
"Ta chỉ nhớ rõ, ta tiến vào, sau đó, sau đó....ta không nhớ ea!" Tô Mi buồn rầu gãi đầu nói "Ta như thế nào cái gì cũng không nhớ rõ a!"
"Trong này nhất định là có yêu thuật, chúng ta vẫn nên đi nhanh lên a!" Lời đề nghị của Mộ Dung Thất Thất đều được mọi người tán thành, tất cả đều đứng lên, đi khỏi địa phương quỷ quái này. Đi lên lầu bảy, Mộ Dung Thanh Liên mới phát hiện vòng cổ trân châu trên cổ của mình bị mất, "Ai trộm vòng cổ của ta!Ai trộm vòng cổ trân châu của ta!"
Mộ Dung Thanh Liên kêu lên, tự nhiên khiến Hoàn Nhan Khang muốn khinh bỉ," Hừ! Không phải chỉ là trân châu thôi sao! Đã đánh mất liền để mất đi! Lại nói, ngươi nói ngươi đeo vòng cổ, liền thật sự đeo sao? Không phải ngươi muốn lừa người, lấy một cái vòng cổ chứ!"
'' Ngươi –" bị Hoàn Nhan Khang nói như vậy, Mộ Dung Thanh Liên tức giận đến nói không ra tiếng, liếc nhìn thấy hai bên mặt Hoàn Nhan Khang là hai dấu tay đỏ ửng, Mộ Dung Thanh Liên cười lạnh một tiếng: "Đã bị nhận hai cái bạt tai mà còn không biết xấu hổ lên mặt dạy đời"
" Ngươi lớn mật! Dám nói chuyện với bổn điện hạ như thế, ngươi có tin bổn điện hạ sẽ trị tội ngươi hay không! Ngươi đừng quên, ngươi hiện tại đang đứng ở Bắc Chu quốc, chứ không phải là Tây Kì quốc!"
Hoàn Nhan Khang vênh mặt, càng khiến hai cái chưởng ấn hồng hồng trên mặt bị mọi người chú ý. Tô Mi "xì" cười, tiến lên đưa cho Hoàn Nhan Khang một hộp thuốc, "Điện hạ, ngươi vẫn nên thoa thuốc đi , không thì đợi lát nữa đây 'không còn mặt mũi gặp người' !"
Bị Tô Mi chê cười, Hoàn Nhan Khang nguyên bản đang giương nanh múa vuốt liền lập tức thu liễm, đổi sang vẻ cợt nhả. Hoàn Nhan Khang đem mặt tiến đến trước mặt Tô Mi, "Mi nhi tốt, nàng giúp ta thoa đi nha! Chính mình nhìn không tới, cũng không biết rõ chỗ nào . Ta biết rõ nàng tốt nhất, tâm thật lương thiện nhất, nàng giúp ta xoa xoa đi!"
"Hừ!" Tô Mi xoay người, đưa lưng về phía Hoàn Nhan Khang, "Ngươi tìm Như Ý đấy! Nam nữ thụ thụ bất thân, ta mới không xoa cho đăng đồ tử ngươi!"
"Như Ý không được! Như Ý tay thô, da thịt ta non mềm, hắn dù có làm được, nhưng cũng sẽ làm mặt hỏng mặt ta."
Hoàn Nhan Khang lần nữa đi đến trước mặt Tô Mi, chuyển sang vẻ mặt đáng thương, "Nàng xem, ta quan tâm nhất chính là khuôn mặt này a! Nếu mặt bị hủy, từ nay về sau sẽ không có người yêu thích ta nữa , nếu lúc đó ta không lấy được vương phi, ta sẽ quấn lấy nàng không buông a!"
Sự "vô sỉ" của Hoàn Nhan Khang, Tô Mi xem như biết được, nhưng nàng sẽ không dễ dàng đáp ứng như thế . Thấy Tô Mi bất động, Hoàn Nhan Khang mang theo khuôn mặt đáng thương đi tới chỗ Mộ Dung Thất Thất, "Biểu tẩu, tiểu hạt tiêu không chịu giúp ta, vậy đành làm phiền biểu tẩu ngươi!"
Nhìn khuôn mặt tươi cười xấu xa của Hoàn Nhan Khang, đột nhiên Mộ Dung Thất Thất nghĩ tới những lời nói lúc nãy của hắn. Thì ra trong lòng người này khát vọng nhất chính là tình thương của mẹ, hình tượng của Đức phi trong lòng hắn thực rất xấu xa, thế nên mới khiến hắn hắn một bên rơi lệ một bên phẫn hận nói "Ngươi không phải là mẫu thân của ta."
Thì ra, nụ cười cùng vẻ bất cần đời đều là ngụy trang, hoàng tử này cũng không phải chỉ như bề ngoài .
"Được!" Mộ Dung Thất Thất vừa muốn tiến tới thoa thuốc cho Hoàn Nhan Khang, Tô Mi tức giận thở phì phì đi tới, " Tiểu thư, để ta làm cho! Người như hắn không xứng đáng để tiểu thư hầu hạ!"
Thấy Tô Mi như thế, trong mắt Hoàn Nhan Khang hiện lên ý cười thỏa mãn, Mộ Dung Thất Thất mỉm cười, xem ra có triển vọng a!
"Vậy thì làm phiền Mi nhi!" Không kịp đợi Mộ Dung Thất Thất mở miệng, Hoàn Nhan Khang trực tiếp cầm thuốc nhét vào trong tay Tô Mi, "Nhanh lên một chút, nơi này, nơi này, đau quá a! Đợi lát nữa tiểu gia ta sẽ không có mặt mũi mà gặp người!"
"Biết rồi! Đừng nói nữa! Ầm ĩ muốn chết!"
Hai người lại đấu miệng, Tô Mi cẩn thận đem thuốc mỡ vẽ loạn lên trên mặt của Hoàn Nhan Khang
"Thật thơm nha!" Hoàn Nhan Khang từ từ nhắm hai mắt, vẻ mặt hưởng thụ, "Mi nhi, trên người nàng mang túi thơm gì vậy? Có thể may cho ta một cái được không? Hương thơm này rất dễ chịu, ta rất thích !"
"Thôi đi, ngũ điện hạ –" Xoa thuốc xong, Tô Mi đem thuốc mỡ đưa cho Hoàn Nhan Khang "Ngài a, rất là quý giá, dùng toàn hương liệu mà ta chưa từng thấy qua. Bất quá túi hương của ta là do hoa quế mà làm thành, sao có thể lọt trúng mắt xanh của ngài được! Ngài làm ơn đừng có chọc ta!"
"Hoa quế! Vinh hoa phú quý*? Tốt, ta liền thích cái này! Một lời đã định, nàng phải cho ta làm một cái túi thơm, bằng không ta mỗi ngày đều quấn lấy nàng!" Không để cho Tô Mi phản đối, Hoàn Nhan Khang xoay người nghênh ngang đi lên trên lầu. (*Hoa quế có phiên âm tiếng trung là |guìhuā| còn vinh hoa phú quý là |fùguì rónghuá|)
"Tiểu thư, ngươi xem hắn kìa, hắn khi dễ người!" !" Tô Mi thấy Hoàn Nhan Khang như thế, liền dậm chân, hướng Mộ Dung Thất Thất cáo trạng.
"A –" Mộ Dung Thất Thất nhìn thấy trên mặt của Tô Mi hiện ra vẻ ngượng ngùng, tâm tình thật tốt,"Tô Mi , đêm qua khi ta chán đã bói một quẻ cho ngươi . Ngươi có muốn biết quẻ nói gì không vậy?"
"Xem bói? Tiểu thư ngươi còn biết cái này, ta sao lại không biết a! Quẻ nói gì vậy a?" Nữ hài tử đối với xem bói đều có hứng thú, Tô Mi cũng không ngoại lệ, vừa nghe Mộ Dung Thất Thất nói như thế, Tô Mi lập tức thấy tò mò, mà ngay cả Hoàn Nhan Khang, bước đi cũng chậm chạp rất nhiều, lỗ tai cũng dựng lên mà nghe .
Chương trước | Chương sau