Disneyland 1972 Love the old s
Quỷ vương kim bài sủng phi - Chá Mễ Thố

Quỷ vương kim bài sủng phi - Chá Mễ Thố


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 146
5 sao 5 / 5 ( 99 đánh giá )

Quỷ vương kim bài sủng phi - Chá Mễ Thố - Chương 63 - Điều kiện hà khắc của thái hậu.

↓↓

Đúng vậy, nàng thực để ý, nàng rất không thoải mái, nàng không muốn để nữ nhi của kẻ thù gả cho ngoại tôn duy nhất của mình, chuyện này đối với một người mẹ đã mất đi ái nữ của mình, là một lựa chọn gian nan nhất. Nàng đây là muốn làm khó dễ Mộ Dung Thất Thất, cũng muốn nhìn xem nàng ta có thực sự xứng với Phượng Thương hay không.

bạn đang xem “Quỷ vương kim bài sủng phi - Chá Mễ Thố” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lời nói của Phượng Thương bị ngăn lại, Hoàn Nhan Liệt ở một bên thấy cháu trai bị ủy khuất, vội mở miệng nói giúp hắn.


"Mẫu hậu, người xem, chuyện này có thể thương lượng thêm một chút hay không? Chiêu Dương công chúa đến hòa thân, đây là chuyện tứ quốc đều biết, quá mức khắt khe, sợ là sẽ ảnh hưởng đến quan hệ với Tây Kỳ quốc. Hơn nữa, trẫm thấy vị công chúa này cố gắng không ít, Thương nhi cũng có ý, không bằng hãy thành toàn cho bọn họ đi! Huống chi công chúa cũng không có đấu khí a...."


"Không được!" Hoàn Nhan Liệt "cầu tình" nhưng lại chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, Đông Phương Lam lập tức từ chối ngay. Nếu không phải vì lo chuyện Mộ Dung Thất Thất là công chúa đến cầu thân từ Tây Kỳ quốc, nàng đã sớm sai người cầm gậy đuổi đi. Nỗi đau khi chịu tang nữ nhi, sự thống khổ của kẻ đầu bạc kẻ người đầu xanh, ai có thể thấu?


"Ai gia không cần một đứa cháu dâu vô dụng, Phượng gia cũng không cần một chủ mẫu bất tài. Nếu Chiêu Dương công chúa vô lực đảm nhiệm, vậy hãy rút lui!"


Lời nói của Đông Phương Lam truyền khắp toàn bộ Thái cực điện, tất cả mọi người im lặng nhìn Mộ Dung Thất Thất, nghĩ đợi xem phản ứng của vị công chúa này. Thái hậu ngang ngược gây khó dễ, không biết vị công chúa này sẽ ra tay đáp ứng hay là khóc lóc quay về Tây Kỳ.


Khi mọi người còn đang chờ đợi đáp án, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phượng Thương rơi vào tai bọn họ: "Ngoại tổ mẫu, nếu ta không thể cưới được Chiêu Dương công chúa, ta tình nguyện tiếp tục cô đơn đến già, cô đơn đến chết."


"Ngươi, ngươi...." Lời nói của Phượng Thương khiến toàn bộ khí huyết trên người Đông Phương Lam đều nghẹn ở cổ họng, tức đến không nói nên lời, Hoàn Nhan Bảo Châu đứng cạnh vội vàng vươn tay vuốt ngực nàng: "Thương ca ca, người xem, sao lại khiến hoàng tổ mẫu tức đến cái dạng...."


Hoàn Nhan Bảo Châu còn chưa dứt lời, đã phải nhận lấy ánh mắt sắc lạnh như băng của Phượng Thương, ánh nhìn kia khiến nàng sợ đến run người, vội vàng ngậm miệng. Nàng sao có thể quên, lấy tính cách của Phượng Thương, đâu để kẻ nào dễ chạm vào?


"Thương nhi, ngươi, ngươi thật sự rất không hiểu chuyện!" Đông Phương Lam không nghĩ tới Phượng Thương sẽ cố chấp như vậy. Thiên hạ này, dạng nữ tử nào không có, hắn lại cứ muốn lấy nữ nhi của kẻ thù, đây không phải là muốn chọc nàng tức đến chết sao!


"Ngoại tổ mẫu, lòng ta đã định. Trừ bỏ Chiêu Dương công chúa, ta sẽ không cưới ai khác, hơn nữa, cả đời ta, chỉ có một nữ nhân duy nhất chính là nàng."


Lời nói của Phượng Thương, không chỉ là lời tuyên thệ, mà còn là lời hứa đối với Mộ Dung Thất Thất.


Một đời một đôi uyên ương sao? Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt kiên định của Phượng Thương, ý hắn nói là vậy sao? Vì sao? Vì sao hắn có thể nói như vậy? Nam nhân ở thế giới này không phải đều ba vợ bốn nàng hầu sao? Năm đó, Phượng Tà cũng chỉ có mỗi mình Minh Nguyệt công chúa, hơn nữa ở ngày đại hôn cũng đồng ý, cả đời chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng ấy, chẳng lẽ, Phượng Thương cũng được duy truyền tính cách chuyên chế của Phượng Tà? (TC: Ta đi chết đây, người như huynh ấy sao lại vớ phải thứ đầu gỗ này chữ...TT-TT)


"Tốt! Tốt!" Đông Phương Lam tức giận đến không thở được, Phượng Thương thế nhưng dám dùng chiêu này để áp chế nàng, phản hết rồi! "Ngươi muốn kết hôn với nàng sao, làm đi, giao hổ phù của ngươi ra, tước luôn vương vị của ngươi đi!"


Lời nói của Đông Phương Lam khiến mọi người đều chấn động. Phượng Thương đã quản lí hổ phù nhiều năm, hiện tại thái hậu nói vậy, chẳng phải là buộc hắn giao binh quyền ra sao? Còn muốn tước lấy vương vị của hắn, vậy chẳng phải là biến Phượng Thương thành dân thường sao?


Thái hậu giằng co cùng Nam Lân vương, khiến cả bầu không khí đều trở nên phi thường ngưng trọng. Văn võ bá quan đều không chớp mắt nhìn chằm chằm Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, không biết sự lựa chọn của vị Nam Lân vương này sẽ là gì a!


Không có quân quyền, không có vương vị, hắn chỉ có hai bàn tay trắng, là một thứ dân ti tiện. Phượng Thương sẽ thật sự vì công chúa phế vật của Tây Kỳ quốc, bỏ qua vinh hoan phú quý, cùng tất cả quyền lợi của hắn sao?


"Cái này, ta đã sớm chuẩn bị!" Lời kia của Đông Phương Lam chỉ khiến Phượng Thương nhẹ giọng cười, vươn tay vào ngực móc ra hai mảnh hổ phù: "Không có người yêu, cho dù quyền cao chức trọng, cẩm y ngọc thực, cũng còn ý nghĩa gì a....."


Thấy Phượng Thương thật sự giao hổ phù ra, thái tử Hoàn Nhan Hồng vốn đang đứng xem náo nhiệt ở một bên liền hết sức kinh ngạc, cũng hết sức cao hứng. Nếu Phượng Thương thật sự vì mỹ nhân mà giao ra binh quyền, hắn nhất định phải cướp lấy nó! Trước kia Phượng Thương bất quá ỷ vào việc nắm hổ phù trong tay mới dám không để hắn vào trong mắt, nếu hắn đây cầm được hổ phù, chuyện đầu tiên hắn làm sẽ là giết chết Phượng Thương!


Hoàn Nhan Hồng cố gắng áp chế thanh âm hoan hỉ trong lòng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hổ phù ở chỗ Phượng Thương: "Vì mỹ nhân, buông tha quyền lợi, khiến hoàng tổ mẫu thương tâm, có cần làm quá như vậy không! Chỗ bổn cung vừa mới tuyển tới mấy mỹ nhân, lát nữa ta sẽ cho người mang qua cho ngươi, đừng có náo loạn với hoàng tổ mẫu nữa!"


"Ha ha" Lời thuyết phục kia của Hoàn Nhan Hồng, Phượng Thương nghe được, cũng hiểu rõ, hắn quơ quơ hổ phù trong tay, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà mị: "Không phải thái tử đã sớm muốn có hổ phù này sao? Mau tới lấy a."


Nghe Phượng Thương nói vậy, Hoàn Nhan Hồng thật sự vươn tay muốn lấy, lại bị một tiếng quát lớn của Hoàng Nhan Liệt dọa cho rút lui.


"Hổ phù này là của Thương nhi, ai cũng không thể lấy!" Hoàn Nhan Liệt hung hăng trừng mắt liếc Hoàn Nhan Hồng một cái, tên này cũng chẳng chịu thua kém, đứng ở phía sau, châm ngòi ly gián, thừa nước đục thả câu! "Cho dù có hổ phù, ngươi cũng chẳng có năng lực để điều động bọn họ!"


Lời nói của Hoàn Nhan Liệt đủ để khiến tất cả những ý niệm trong đầu Hoàn Nhan Hồng đều tan biến, hắn biết, phụ hoàng nói rất đúng.


Quân đội của Bắc Chu quốc, là do một tay Phượng Tà tự mình lập nên, sau đó Phượng Thương ở đó lại tiếp tục bước lên một bậc thang, kế thừa tất cả, mọi người đều chỉ nghe lệnh của Phượng Thương, hổ phù này, bất quá cũng chỉ là vật trang trí. Cho dù ngươi có cầm hổ phù, nhưng Đại tướng quân người ta không thấy lệnh do tự tay Phượng Thương viết, cũng sẽ không nghe lời ngươi, điểm này khiến Hoàn Nhan Hồng hận Phượng Thương đến nghiến răng nghiến lợi.


Hoàng thái hậu không hề che đậy chán ghét dù chỉ một chút đối với mình, khiến Mộ Dung Thất Thất hiểu thêm một chút về tính cách của vị thái hậu này.


Trước khi Bắc Chu được thành lập, Hoàn Nhan Trì từng là Đại tướng quân của Tiền Tần, Đông Phương Lam là phu nhân của tướng quân, thân mình tất nhiên cũng bôn ba lưu lạc, hành xử rộng rãi, thái độ làm người ngay thẳng, vui giận đều hiện trên mặt, so với kẻ trước mặt luôn nở nụ cười sau lưng lại đâm lén người ta thì lại càng thêm cường hãn.


Hiện tại Đông Phương Lam trước mặt văn võ bá quan buông lời làm khó Mộ Dung Thất Thất, quang minh lỗi lạc như vậy, thật khiến cho người ta bội phục. Ngay cả chính Mộ Dung Thất Thất, cũng cảm thấy Đông Phương Lam là một cụ bà đáng yêu, trực tiếp thẳng thừng như vậy, rất hợp với sở thích của nàng. Nàng thích người thẳng thắng, mặc kệ người này có thích mình hay không.


Thấy Phượng Thương lại ra mặt giúp mình, Mộ Dung Thất Thất thầm cảm kích trong lòng, cũng phi thường cảm động.


Một bên là ngoại tổ mẫu một tay nuôi lớn hắn, một bên chỉ là nữ tử hắn nhận thức không được mấy ngày, càng không cần bàn đến mối quan hệ "sâu xa" giữa Mộ Dung Thái cùng Phượng gia. Chuyện này, vô luận xét về nhân tình hay thể diện, Phượng Thương đều không nên nhúng tay vào, làm như vậy, mặc kệ kết quả như thế nào, đều khiến huyết mạch thân tình của bọn họ bị rạn nứt.


Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, Đông Phương Lam lại là lão nhân đã lớn tuổi, nếu Phượng Thương thực sự vì mình mà nháo đến loạn thất bát tao với thái hậu, hắn sẽ bị mọi người mắng hắn bất hiểu, cũng càng nhiều người mắng chửi Mộ Dung Thất Thất nàng đây.


Nếu đã vậy, không bằng diễn một vở kịch trước mặt mọi người, thoải mái chấp nhận đánh cuộc, đến lúc đó khi mà Đông Phương Lam thua, xét theo tính cách ngay thẳng của hắn, cùng thêm đám nhân chứng này, vậy nàng ấy sẽ không gây khó dễ với mình nữa. Với lại, nàng đây cũng không muốn nhìn thấy Phượng Thương khó xử, không muốn nhìn thấy cặp mày kiêu ngạo của hắn lại vì chuyện này mà nhăn nhăn.


Khi mọi người còn đang thầm đoán kết quả của chuyện này, Mộ Dung Thất Thất hướng về phia Đông Phương Lam cười cười:"Đa tạ thái hậu đã cấp cho bổn cung cơ hội này. Bắc Chu nhất định sẽ là quán quân lần tranh tài này, còn bổn cung, cũng nhất định sẽ trở thành một vị chủ mẫu vĩ đại."


Lúc này, sự ẩn nhẫn trên người Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn biến mất, thay và đó là sự tự tin cực hạn, khiến người xem sửng dốt. Nguyên bản bầu không khí đang căng thẳng, nhờ nụ cười này của nàng, khoáng đạt hẳn lên.


Thấy Mộ Dung Thất Thất lúc nãy còn khiêm tốn xưng "tôi", bây giờ lại tự tin gọi "bổn cung", Đông Phương Lam biết vị Chiêu Dương này đã thật sự đồng ý với điều kiện này.


Hừ! Lá gan thực rất lớn, chẳng những dám đáp ứng, mà còn dám nhìn thẳng vào mắt của nàng! Phượng Thương thế nhưng vì nàng- nữ nhi của Mộ Dung Thái màdám trước mặt văn võ bá quan làm trò náo loạn với ngoại tổ mẫu của mình, thủ đoạn của nữ nhân này đúng giỏi! Hiện tại nàng lại càn rỡ như vậy, chẳng lẽ nàng trong giờ phút này, mới chân chính là nàng? Vô luận là điều cuồng vọng mà nói có thể thực hiện được hay không, nhưng nàng đã dám đáp ứng, sự gan dạ sáng suốt cùng dũng khí kia, coi như không tồi.


Đông Phương Lam nguyên bản không muốn làm khó Phượng Thương, hiện tại Mộ Dung Thất Thất đã ứng hạ, nhưng thật ra đã tạo cho nàng một cái bậc thang.


"Vậy ai gia sẽ chờ tin tốt từ Chiêu Dương công chúa." Đôi con ngươi sáng láng kia của Mộ Dung Thất Thất, khiến Đông Phương Lam nhìn thấy mà thất thần một trận. Cặp mắt kia rốt cuộc giống ai? Vì sao nhìn quen mắt như vậy? Đông Phương Lam hồi tưởng thật lâu, cũng không nhớ ra được người nào có đôi mắt đẹp như vậy.


Qua một hồi lâu, Đông Phương Lam mới phục hồi tinh thần lại, có lẽ bởi vì Mộ Dung Thất Thất cuối cùng cũng chịu lộ vẻ quyết đoán ra ngoài, có lẽ do đôi mắt của Mộ Dung Thất Thất giống như ánh mắt mà nàng từng quen biết, Đông Phương Lam không còn muốn làm khó Mộ Dung Thất Thất nữa: "Ai gia mệt mỏi, về trước đây, các ngươi tiếp tục đi....."


Sau khi Đông Phương Lam rời đi, toàn bộ hiện trường khôi phục vẻ rộn rã huyên náo, ca múa trình diễn, buổi tiệc bắt đầu, hết thảy đều giống như chưa có chuyện gì xảy ra.


Mộ Dung Thất Thất ngồi đoan trang, vừa thưởng thức ca múa, vừa thưởng thức cao lương mỹ vị, không có chút sầu lo, bình tĩnh như vậy, khiến Phượng Thương đặc biệt thưởng thức. Chính là, Tứ quốc tranh tài không phải chuyện nhỏ, hôm nay nàng đã đáp ứng chuyện kia, nếu Bắc Chu không thắng được, vậy chẳng phải là hắn sẽ mất đi nàng? Rốt cuộc nên làm gì đây?


"Vương gia, ca múa nhàm chán quá sao? Hay là thức ăn này không hợp với khẩu vị của ngươi?" Bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Thất Thất huơ huơ trước mặt Phượng Thương: "Ngươi đã ngẩn người được một lúc rồi."


Mộ Dung Thất Thất quan tâm, khiến cho trên mặt Phượng Thương hiện lên ý cười, hắn lập tức nắm lấy tay của Mộ Dung Thất Thất: "Khanh khanh, nàng có biết tứ quốc tranh bá là cái gì không?"


"Không biết." Mộ Dung Thất Thất lắc đầu, mà câu trả lời của nàng, khiến cho Phượng Thương suýt chút nữa liền cắn lưỡi, một đôi mắt phượng cũng không nhịn được trợn to, nhìn Mộ Dung Thất Thất không chuyển mắt. Thấy thần thái của nàng không giống như giả vờ, Phượng Thương rốt cuộc đã hiểu, Mộ Dung Thất Thất thật sự không biết cái gì cả. Một nữ tử khuê các, ngay cả đấu khí cũng không có, làm sao có thể biết mấy chuyện kia chứ!


"Khanh khanh, nàng không biết mà còn đáp ứng điều kiện của ngoại tổ mẫu, nếu Bắc Chu thua, chẳng phải chúng ta sẽ phải tách rời...."


Nữ nhân ngu ngốc này, nàng đúng là nghé con không sợ cọp, có biết cái gì đâu!


Nếu vừa rồi hắn tiếp tục kiên trì cố gắng, thái hậu cũng sẽ không cương quyết nháo với hắn ngay trước mặt mọi người, chắc chắn sẽ đồng ý cho hắn, nhưng hắn lại bị Mộ Dung Thất Thất ngăn cản, còn nghe lời của nàng, không có tranh chấp tiếp với thái hậu. Phượng Thương biết Mộ Dung Thất Thất làm vậy là vì mình, miễn cho mình phải gánh cái danh bất hiếu, nàng nghĩ cho mình, khiến cho Phượng Thương hiểu rõ được sự thân thiết của Mộ Dung Thất Thất.


Rõ ràng nàng mới là người chịu nhiều ủy khuất nhất, lại đem chính mình ra làm bia đỡ. Tiểu nữ nhân này! Thật đúng có tinh thần không khuất phục, ngay cả hắn cũng không thể không bội phục nàng!


"Không phải còn có vương gia sao! Có vương gia, ta sẽ không sợ!"


Mộ Dung Thất Thất trả lời nửa thật nửa giả, câu nói này lại khiến Phượng Thương cực kỳ uất ức. Nàng như vậy, nguyên lai là do có hắn! Lập tức một cỗ tự hào của nam nhân hiện ra trong lòng Phượng Thương. Nàng tín nhiệm hắn như vậy, đem hắn làm đại thụ trong lòng mình, hắn sa có thể khiến nàng chịu ủy khuất được!


Vươn tay, Phượng Thương ôm lấy Mộ Dung Thất Thất vào lòng mình, dùng cằm cọ xát mái tóc đen của nàng, trong lòng ngọt nào. Nguyên lai cảm giác có người dựa vào mình là tốt như vậy! Nếu quả thật tốt như vậy, hắn tình nguyện vì nàng che nắng che mưa, để cả đời này, nàng đều dựa vào hắn.


"Khanh khanh nói như vậy khiến lòng ta thật vui vẻ. Khanh khanh yên tâm, ta nhất định cho người đoạt đầu danh trở về cho nàng!"


Lời nói của Phượng Thương ngập tràn ý cưng chìu sủng nịch, vang lên bên tai Mộ Dung Thất Thất.


Nam nhân này chắc chắn như vậy, giống như lời tuyên thệ khiến cho người nghe ai cũng ấm áp trong lòng. Mới vừa rồi bị Đông Phương Lam gây khó dễ trước mặt mọi người, nàng trả lời như vậy cũng chỉ vì nghĩ muốn áp chế mọi chuyện, thật sự không phải bởi vì yêu thích vị trí Nam Lân Vương phi. Hiện tại người nam nhân này lại dành cho mình lời hứa son sắt như vậy khiến cho nơi nào đó cứng rắn trong lòng Mộ Dung Thất Thất chậm rãi mềm dần.


Thấy đôi mắt đẹp chứa ý xuân của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất có chút si mê. Nàng phải đáp trả hắn như thế nào đây? Nàng chưa bao giờ bối rối, cũng chưa từng nếm qua tình yêu, hiện tại đối mặt với vet nhu tình như nước, nhiệt tình cuồng loạn của hắn, nàng thế nhưng có chút luống cuống tay chân, không biết nên làm thế nào mới tốt....


"Khanh khanh đang suy nghĩ gì?" Vẻ sững sờ của Mộ Dung Thất Thất lọt vào trong mắt Phượng Thương, hắn nhịn không được nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng, bày ra một khuôn mặt ai oán: "Chẳng lẽ người ta không có một chút hấp dẫn nào với khanh khanh sao? Ta ở trước mặt, thế nhưng khanh khanh còn có thể thất thần, thật sự rất đả kích ta a! Chẳng lẽ trong lòng khanh khanh có người khác! Cho nên mặt dù ta ở đây, cũng không thể khơi gợi hứng thú của nầng?"


"Không có, trong lòng ta không có ai." Khuôn mặt tuyệt mỹ của Phượng Thương phối hợp với ánh mắt ai oán, cộng theo tiếng nói mị hoặc tỏ vẻ đáng thương kia khiến đại não của Mộ Dung Thất Thất tạm thời đơ ra, vì sao nam nhân có thể có vẻ hại nước hại dân đến vậy? Thực là yêu nghiệt a!


Câu trả lời của Mộ Dung Thất Thất khiến cho Phượng Thương thầm vui vẻ trong lòng, thấy ánh mắt của nàng không chút phòng bị khi nói, này, là lời thật tâm của nàng.


"Nếu trong lòng khanh khanh không có ai, vậy để ta ở đó được không? Chỉ đặt ta ở đó, ở cả đời!"


Thanh âm của Phượng Thương tràn ngập mê hoặc, giống như âm thanh dụ dỗ của ma quỷ, khiến Mộ Dung Thất Thất như trúng tà, gật đầu đáp ứng: "Được!"


Nói xong tiếng "được" kia, Mộ Dung Thất Thất đột nhiên tỉnh táo lại. Vừa rồi hắn hỏi cái gì? Nàng lại nói gì đó? Nàng thế nhưng nói vậy? Thế nhưng thất thần trước mặt hắn.....


Phượng Thương sao có thể để cho Mộ Dung Thất Thất đổi ý, lập tức mười ngón tay đan xen với mười ngón tay của nàng, ánh mắt kiên định.


"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nếu hôm nay khanh khanh đã đáp ứng ta, ắt phải nói được thì làm được. Từ nay về sau, trong mắt trong lòng khanh khanh chỉ có thể có ta, còn ta cũng như khanh khanh! Nắm tay nhau, cùng già cùng chết. Không cầu được sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng cầu có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Khanh khanh, nàng nguyện ý?"


Một loạt biến hóa, khiến Mộ Dung Thất Thất có chút chậm chạp không theo kịp, chờ suy nghĩ cẩn thận, mới phát hiện mình lên nhầm tàu tặc* của Phượng Thương. Đều do khuôn mặt quá mức mê hoặc chúng sinh của Phượng Thương, hại nàng thất thần, há mồm liền đồng ý. (*ý bị anh lừa)


"Vương gia, ta là tiểu nữ tử, không phải quân tử...." Mộ Dung Thất Thất cúi mặt xuống.


"Không phải khanh khanh muốn đổi ý chứ? Đều nói hay thay đổi là bản tính của nữ nhân, chẳng lẽ khanh khanh cũng là người hay lật lọng sao?"


Đôi mắt đẹp của Phượng Thương khóa lại ánh mắt của Mộ Dung Thất Thất, trong đôi mắt kia chứa ưu thương khiến Mộ Dung Thất Thất nhìn thấy mà kinh hoảng, ngực cũng đau theo. Vì sao, vì sao nhìn thấy hắn khổ sở, nàng sẽ đau lòng theo? Cảm giác này chưa từng có qua, sao lại xuất hiện?


Mộ Dung Thất Thất "im lặng" khiến ngực của Phượng Thương đau xót. Chẳng lẽ là hắn quá mức sốt ruột cho nên mới khiến nàng do dự như vậy?


"Khanh khanh, là ta nóng vội, thực xin lỗi!" Phượng Thương nhẹ giọng nói thêm: "Vừa rồi ta chỉ nói lời vô vị, nàng không cần để ở trong lòng. Về sau ta không bao giờ....bức nàng nữa! Ta có thể chậm rãi chờ, chờ khanh khanh mở rộng trái tim với ta, chờ nàng chậm rãi đón nhận ta!"


Phượng Thương vừa dứt lời, nước mắt của Mộ Dung Thất Thất "xoạt" rớt xuống, Phượng Thương thấy vậy liền cả kinh, vội vàng vươn tay gạt lệ cho nàng: "Thực xin lỗi, là ta không tốt, nàng đừng khóc! Khanh khanh đừng khóc!"


" Phượng Thương, ngươi vì sao lại đối với ta tốt như vậy? Vì sao chứ?" Mộ Dung Thất Thất nghẹn ngào, hỏi ra nghi hoặc của mình.


Trừ bỏ nghĩa phụ, không ai đối với nàng tốt như vậy, nàng bất quá chỉ mới tiếp xúc với Phượng Thương trong một hai tháng ngắn ngủi, nhưng hắn vẫn luôn cẩn thận che chở, ôn nhu bao dung, tất cả những điều ấy khiến nàng không chịu nổi.


"Khanh khanh...."


Vấn đề của Mộ Dung Thất Thất khiến cho Phượng Thương trầm ngâm trong chốc lát, sau đó, hắn liền nói ra cảm thụ trong nội tâm: "Nếu ta nói, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, liền yêu nàng mất, nàng có tin không?"


Từ "yêu" phát ra từ miệng Phượng Thương khiến cho Mộ Dung Thất Thất phi thường kinh ngạc, kinh ngạc nhiều, mơ hồ càng nhiều hơn: "Vương gia tin chuyện nhất kiến chung tình? Nhưng mà ngày đó khi ở trên xe ngựa, ta không có gì đặc biệt đến mức hấp dẫn người đến vậy...."


Chương trước | Chương sau

↑↑
Endless Love

Endless Love

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Anh thề đi

Anh thề đi

Có một chàng trai đem lòng thích 1 cô gái, anh ta đã vạch ra cho mình kế hoạch tán tỉnh

01-07-2016
Trăng lạnh (Phần 2)

Trăng lạnh (Phần 2)

Cháu sợ bà già đó không còn là người nữa rồi, cháu thường nghe người ta kể về

24-06-2016
Chạm vào thế giới

Chạm vào thế giới

(khotruyenhay.gq) "Trong vũ trụ bao la này, chắc chắn sẽ tồn tại một thế giới, nơi

28-06-2016
Ngày tháng 7

Ngày tháng 7

(truyenngan) Con nhớ Bố, Và con cũng cảm thấy cuộc đời con như mơ khi được là con

28-06-2016
Con lừa và con la

Con lừa và con la

Lừa và La cùng đi đường. Hai con cùng chở hàng bằng nhau. Lừa càu nhàu là La cũng mang

24-06-2016
Chụp ảnh gia đình

Chụp ảnh gia đình

"Cũng cần có thời gian cho mấy vết thương bớt sưng. Để còn chụp hình. Níu được

24-06-2016