Thấy Phượng Thất Thất thì Cổ Quân Uyển có loại dự cảm bất tường. Nàng biết khả năng của Phượng Thất Thất, hôm nay Phượng Thất Thất tới đây vẻ mặt còn nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì? Nhìn lại Tấn Mặc vẻ mặt mặc dù không thay đổi, nhưng là ánh mắt không thích hợp (với vẻ mặt), Cổ Quân Uyển không phải kẻ ngốc, hai người bọn họ là thần y tiếng tăm lừng lẫy hai người tới đây, nhìn vẻ mặt này không giống là đến nói chuyện phiếm với nàng .
bạn đang xem “Quỷ vương kim bài sủng phi - Chá Mễ Thố” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Thất Thất, có phải tay chân của ta không tốt?" Lúc Phượng Thất Thất kiểm tra cho Cổ Quân Uyển, Cổ Quân Uyển đột nhiên nói một câu làm cho Phượng Thất Thất sửng sốt. Sau đó, Phượng Thất Thất nở nụ cười, "Không có chuyện gì, ta chỉ là tới xem một ngươi chút! cho dù có chuyện, ta cũng sẽ làm cho ngươi bình an!"
Phượng Thất Thất nói như thế, Cổ Quân Uyển chuyển biết chân mình thật sự có vấn đề. Cổ Đức ở bên cạnh sau khi nghe Cổ Quân Uyển cùng Phượng Thất Thất nói chuyện phiếm cũng đến gần hỏi "Công chúa, ngươi có lời gì cứ việc nói thẳng Uyển Nhi của ta đã xảy ra chuyện gì?"
"Tộc trưởng bình tĩnh chớ nóng! Ta chỉ là không quá chắc chắn cho nên ta mang sư muội tới chẩn đoán cho chính xác một chút! Ngài yên tâm, có ta với sư muội ở đây Đại tiểu thư không có việc gì!"
Tấn Mặc nói như vậy, sắc mặt Cổ Đức chìm xuống ."Nói như vậy, chính là Uyển Nhi có việc?"
Phượng Thất Thất không nói chuyện, sau khi kiểm tra Cổ Quân Uyển rồi đứng lên.
"Thất Thất, ta có thể bước đi được rồi phải không? Tay phải cũng có thể động?" Cổ Quân Uyển có chút không chịu được khi phát hiện sự thật này, nhanh xuống như vậy nàng chẳng phải là biến thành một phế vật?
"Tiểu Uyển, ngươi đừng nghĩ chuyện này thành như vậy. Chân của ngươi cùng tay phải của ngươi chẳng qua là tạm thời mất đi tri giác, tin tưởng ta ngươi sẽ giống như lúc trước kia đều khoẻ mạnh như nhau !"
"Thật? Ngươi không gạt ta?" Cổ Quân Uyển không tin, từ khi nàng được Tấn Mặc cứu ra đến bây giờ, hai chân cùng tay phải một chút tri giác cũng không có, đây không phải là tàn phế thì là cái gì?
"Nếu như ngươi gạt ta, ta sẽ hận chết ngươi!"
"Tin tưởng chúng ta, ngươi không có việc gì." Thấy Cổ Quân Uyển như vậy, Tấn Mặc đứng ở trước mặt nàng, "Ngươi tốt hơn nên phối hợp trị liệu, như vậy mới có thể khôi phục khỏe mạnh. Ngươi ở trong sơn động, tư thế bất động quá lâu, cho nên trên người máu không lưu thông mới tạo thành tình trạng như bây giờ. Chỉ cần châm cứu cộng thêm huấn luyện, không bao lâu ngươi sẽ khôi phục khỏe mạnh !"
Lời của Tấn Mặc làm cho Cổ Quân Uyển dần dần bình tĩnh lại, nàng ngó chừng ánh mắt của Tấn Mặc, "Tấn Mặc, ngươi sẽ không gạt ta?"
"Ta sẽ không lừa ngươi, ta cùng tiểu sư muội hai người nhất định sẽ chữa trị thật tốt cho ngươi!"
An ủi Cổ Quân Uyển một lúc lâu, Phượng Thất Thất mới rời đi. Cổ Đức đi theo phía sau Phượng Thất Thất, hai người đi xa một lúc mới dừng lại , Phượng Thất Thất cùng Cổ Đức giải thích nguyên nhân cho sự xuất hiện của loại tình huống này.
"Thất Thất, ngươi nói mạch máu của bắp chân bị hoại tử, là có ý gì? Uyển Nhi rốt cuộc có bao nhiêu cơ hội khôi phục? Bao lâu mới có thể khôi phục?"
"Ít nhất phải nửa năm."
"Nửa năm? Tâm của Cổ Đức lập tức bị treo lên giữa không trung, "Ngươi nói nửa năm?"
"Tộc trưởng không tin y thuật của ta cùng tấn Mặc sư huynh ?"
"Ta. . . . . . Ta tin tưởng các ngươi." Cổ Đức không nghĩ tới chuyện có thể hỏng bét như vậy, nửa năm? Cổ Quân Uyển làm sao có thể tiếp nhận.
Trong lúc Cổ Đức biểu lộ lo lắng, Phượng Thất Thất vội vàng trấn an hắn, "Tộc trưởng, ta chỉ nói là một thời gian đại khái thôi chỉ cần Tiểu Uyển hảo hảo phối hợp, nhờ vào thuật châm cứu của sư huynh cùng xoa bóp của ta, có lẽ không lâu như vậy. Tiểu Uyển là một cô gái kiên cường nàng không có việc gì, ngài hãy tin tưởng ta!"
Lời của Phượng Thất Thất vô cùng thành khẩn, làm cho mối lo lắng của Cổ Đức dần dần lắng xuống . Hiện tại, người hắn hận nhất chính là Long Trạch Cảnh Thiên, hắn bắt cóc Cổ Quân Uyển lại còn làm hại nàng thành như vậy. "Đều do Long Trạch Cảnh Thiên! Ta nhất định phải tìm được hắn, rồi giết hắn!"
Cổ Đức tức giận như vậy, nằm trong dự đoán của Phượng Thất Thất, nữ nhi phát sinh chuyện như vậy, Cổ Đức làm sao tiếp nhận."Tộc trưởng, mọi người lục soát cả núi cũng không tìm được Long Trạch Cảnh Thiên, chỉ có 2 trường hợp: một là Long Trạch Cảnh Thiên đi rồi, hai là có người đem hắn đi ẩn nấp."
"Ngươi nói là trong tộc của chúng ta có phản đồ?" Cổ Đức làm sao không hiểu ý tứ trong giọng nói Phượng Thất Thất, nhưng là nói Tường tộc có phản đồ, giúp Long Trạch Cảnh Thiên, điểm này Cổ Đức làm sao cũng không dám tin tưởng. Nhưng là sự thật bày ở trước mắt, làm cho hắn không thể không tin.
"Hừ! Rốt cuộc là ai lớn gan như vậy, làm ra chuyện tới như vậy? !" Cổ Đức mặc dù bình thường nhìn ôn hòa, nhưng liên quan đến đến nữ nhi duy nhất của hắn, lập tức tính tình khác đi."Tra! Nhất định phải tra!"
"Tộc trưởng, ta có đề nghị không biết ngài cảm thấy như thế nào." Phượng Thất Thất ở bên cạnh Cổ Đức nhỏ giọng nói ý nghĩ của mình, Cổ Đức vừa nghe gật đầu lia lịa, "Đúng, ngươi nói rất đúng! Nếu mục tiêu của bọn họ là ngươi cùng nhiếp chính vương làm như vậy quả thật có thể, chẳng qua là ta lo lắng Long Trạch Cảnh Thiên là một kẻ điên, sẽ thương tổn các ngươi...còn có tiểu hài tử."
Thủ đoạn dẫn rắn ra khỏi hang của Phượng Thất Thất dụ Long Trạch Cảnh Thiên tới đây, mục đích đơn giản là trả thù nàng cùng Phượng Thương. Đã như vậy, bọn họ nhất định sẽ tìm một thời cơ thoả đáng, Phượng Thất Thất cùng Phượng Thương mới là mục tiêu của Long Trạch Cảnh Thiên, để cho bọn họ làm mồi dụ dẫn những thứ núp trong bóng tối ra ngoài sao?
Cổ Quân Uyển được tìm về thuận lợi, làm cho Tường tộc nhân đều thở phào nhẹ nhỏm. Tấn Mặc cùng Phượng Thất Thất vì Cổ Quân Uyển thương lượng biện pháp trị liệu, lấy châm cứu của Tấn Mặc làm chủ, Phượng Thất Thất xoa bóp làm phụ, Cổ Quân Uyển tâm tình cũng bình phục lại, không bao lâu sẽ lại kiên cường như trước, bắt đầu phối hợp trị liệu của Tấn Mặc .
Tìm kiếm Cổ Quân Uyển làm trì hoãn thời gian, Phượng Thất Thất cùng Phượng Thương ngày thứ hai phải đi tới đỉnh núi của Bách Điểu Sơn, A Trát cùng Minh Nguyệt Thịnh đã sớm chờ chực ở nơi này.
Lúc trước thời điểm A Trát làm mẫu, Phượng Thất Thất tìm ra một chút gì đó từ trong chú ngữ của Đằng Nguyên trưởng lão , ý định hôm nay thí nghiệm.
"Để cho ta làm a!" A Trát nghe sau khi nghe ý nghĩ của Phượng Thất Thất, chủ động đứng ra phối hợp với Phượng Thất Thất, "Ta qua rất nhiều lần, trước hết để cho ta tới thử một chút như vậy tỷ lệ thành công cũng sẽ cao hơn rất nhiều!"
A Trát đề nghị, Phượng Thương trực tiếp lắc đầu cự tuyệt, Phượng Thất Thất chẳng qua là muốn thử nghiệm nàng có thể hay không cần nghiên cứu thêm chú ngữ được niệm trong miệng của Đằng Nguyên trưởng lão, vạn nhất không phải A Trát dẫm ở trên than củi nung đỏ, hai chân chẳng phải là phế đi? Chuyện như vậy, không thể để cho người thay thế làm phiền.
"Hay là ta làm!" Phượng Thương đứng ra, lời của hắn làm cho A Trát nhướng mày, "Nhiếp chính vương không tin ta?"
"Không phải! Ta chỉ là sợ ngươi có cái gì sơ xuất, dù sao Khanh Khanh cũng không có cái gì nắm chắc."
"Kia, các ngươi là xem ta làm bằng hữu sao?" A Trát lại càng không vui, "Ta bì thô nhục hậu (da dầy thịt khô) coi như là có cái gì cũng rất mau khôi phục. Nếu thương thế của ngươi ở dưới chân, cửa thứ ba là Hạ Long Đàm, làm sao ngươi xuống nước? Chẳng lẽ ngươi không muốn giải cổ cho Tiểu thế tử sao?"
"Muốn! Ta so với bất luận kẻ nào cũng muốn giải cổ cho kiêu Nhi, đối với ngươi, cũng không muốn để cho bất luận kẻ nào bởi vì chuyện của chúng ta mà bị thương."
Chuyện của Cổ Quân Uyển, Phượng Thất Thất đã nói cho Phượng Thương vừa nghĩ tới cô gái từng vui vẻ kia có thể sẽ tàn phế, Phượng Thương tựu đối với đám người của Long Trạch Cảnh Thiên hận đến nghiến răng nghiến lợi. Vô luận bọn họ có ân oán gì cũng không được tổn hại tới người vô tội! Nếu có người bởi vì chuyện giải cổ của Phượng Kiêu mà bị thương, Phượng Thương trong lòng như thế nào không đau lòng.
A Trát còn muốn kiên trì thì bị Minh Nguyệt Thịnh ngăn cản, "A Trát biểu ca, Phượng Thương nếu quyết định như vậy, chúng ta hẳn là nên ủng hộ. Ta tin tưởng năng lực của Thất Thất bọn họ phối hợp, có lẽ sẽ không gặp chuyện không may!"
Minh Nguyệt Thịnh trong lòng cũng không yên, Phượng Thất Thất mặc dù biết thần ngữ, có thể hiểu chú ngữ của Đằng Nguyên trưởng lão, nhưng trước mắt dù sao cũng là than củi cháy nóng , thân thể là huyết nhục (máu thịt) của người , vạn nhất có cái gì sơ xuất cặp chân kia có thể bị phế bỏ
Nếu không phải Phượng Thương ngăn trở, hắn cũng nguyện ý đi thử, chẳng qua là Minh Nguyệt Thịnh biết chuyện của Cổ Quân Uyển cho đây đối với vợ chồng họ tạo thành một chút áp lực, nếu chân của A Trát bị thương, bọn họ nhất định sẽ đau lòng .
Phượng Thất Thất cũng ủng hộ quyết định của Phượng Thương, bọn hắn lần này đến đây, chẳng qua là vì giải cổ cho Phượng Kiêu, không nghĩ tới bọn Long Trạch Cảnh Thiên cũng đi theo tới đây, còn liên luỵ tới Cổ Quân Uyển. Mặc dù hai chân Cổ Quân Uyển có thể trị tốt, bất quá là thời gian sẽ rất lâu, mà dù sao cũng không phải là một chuyện dễ dàng, nàng cũng không muốn có người bởi vì chuyện của bọn họ mà lại bị thương nữa.
"Thương, nhìn đồng tử*(sợi dây có treo một cái vòng tròn bằng đồng) trong tay ta." Phượng Thất Thất cùng Phượng Thương nhìn nhau, cùng với Đằng Nguyên trưởng lão bất đồng, Phượng Thất Thất trong tay có thêm một dây đồng tử. Chỉ thấy, Phượng Thất Thất miệng hé mở, Phượng Thương ánh mắt ngó chừng đồng tử, không đầy một lát ánh mắt tựu trở nên vắng lạnh .
"Chú ngữ" của Phượng Thất Thất, bất quá là một loại thôi miên, lực lượng ám thị*(là điểu khiển suy nghĩ và hành động của người khác bằng thuật tâm lý) tinh thần là vô cùng , chỉ dùng để Phượng Thương bước vào trạng thái đóng băng, hắn cũng sẽ không cảm giác được bất kỳ nhiệt độ nào.
"Đi đi!" Phượng Thất Thất nhẹ nói, Phượng Thương xoay người, một cước giẫm vào trong lửa.
Xuất phát từ an toàn, trên chân Phượng Thương mang một đôi băng tằm ti dưới dạng vớ, băng tằm ti cách nhiệt, mặc dù dẫm ở trên lửa cũng chỉ cảm giác được ấm áp sẽ không phỏng chân có tầng này bảo đảm, lại có chú ngữ của Phượng Thất Thất , hai phương diện đều bảo đảm tăng lên, không đầy một lát Phượng Thương sẽ qua được than lửa.
"Như thế nào?" Chờ sau khi giải trừ thôi miên, Phượng Thất Thất vội vàng kiểm tra chân của Phượng Thương. Không có bị xốp chân, cũng không có bị thương!
"Ta không có cảm giác." Phượng Thương lắc đầu, "Có phải hay không băng tằm ti có vấn đề? Có muốn ta chân trần thử một chút không?"
"Tốt!" Phượng Thất Thất gật đầu, lại một lần nữa đối với Phượng Thương tiến hành thôi miên.
Lần này, tim Phượng Thất Thất bị nâng lên trên họng, không có băng tằm ti bảo vệ Phượng Thương có thể băng qua biển lửa này không? Mặc dù ở kiếp trước nàng cũng từng dùng phương pháp thôi miên xử lí rất nhiều chuyện, nhưng là lần này nàng vô cùng lo lắng, dù sao dưới chân Phượng Thương giẫm phải đều là than củi đang cháy mạnh mẽ, vạn nhất. . . . . .
Không đợi lo lắng của Phượng Thất Thất kết thúc, Phượng Thương lần nữa thuận lợi mà đi qua biển lửa. Không có vạn nhất, hết thảy thuận lợi ——
"Công chúa, ngươi thật là lợi hại!" A Trát ở bên cạnh thấy vậy trợn mắt hốc mồm, chú ngữ chỉ có trưởng lão mới có thể làm được, Phượng Thất Thất vì sao chỉ xem qua một lần tựu có thể học xong?"Công chúa, ngươi xác định không phải người của Tường tộc chúng ta?"
Lời của A Trát....làm cho Phượng Thất Thất khẽ mỉm cười, "Hảo hán A Trát, ta đúng là người Bắc Chu, đối với Tường tộc không hề quan hệ!"
Phượng Thất Thất nói như vậy, A Trát chỉ có thể luôn miệng than thở, "Công chúa thật là một thiên tài!"
Tin tức Phượng Thương có thể thông qua biển lửa không đầy một lát liền truyền khắp cả Tường tộc, nghe nói đây là công lao của Phượng Thất Thất, sau khi nàng phá giải được chú ngữ "xuống biển lửa" Đằng Nguyên trưởng lão thất kinh. Tại sao có thể như vậy? Hắn chẳng qua là biểu diễn một lần, vì sao Phượng Thất Thất có thể học xong?
"Quả nhiên khó đối phó!" Đằng Nguyên trưởng lão đồng thời giật mình, thanh âm âm dương quái khí (quái gở, không giống bình thường) của Tháp Cát Cổ Lệ truyền tới, "Không nghĩ tới Phượng Thất Thất thật đúng là có khả năng! Đằng Nguyên trưởng lão, ngươi sẽ thay đổi chủ ý sau!"
Nghe Tháp Cát Cổ Lệ nhắc tới Phượng Thất Thất, Đằng Nguyên trưởng lão không khỏi nhớ tới lời Phượng Thất Thất nói lúc trước. Thần tiên cao biết làm cho người ta nghiện độc dược, hắn hiện tại đã trúng độc.
"Đằng Nguyên trưởng lão, Đằng Nguyên trưởng lão?" Thấy Đằng Nguyên trưởng lão không nói lời nào, Tháp Cát Cổ Lệ tiến lên, dùng móc tay trái đụng đụng hắn, "Ngươi không sao chớ!"
"Đại tiểu thư có phải bị các ngươi bắt cóc không ?" Đằng Nguyên trưởng lão
"Thế nào lại là chúng ta đây! Chúng ta sẽ không làm chuyện như vậy!" Tháp Cát Cổ Lệ vội vàng phủ nhận, nhanh chóng tiến lên, đốt cho Đằng Nguyên trưởng lão một yên thuốc, "Chúng ta cho dù đối với Phượng Thương cùng Phượng Thất Thất bất mãn, cũng sẽ không đối với Tường tộc là địch thủ trưởng lão phải tin tưởng thành ý của chúng ta!"
Đằng Nguyên trưởng lão vốn còn có hoài nghi, nhưng mùi vị thần tiên cao phát ra, hắn nhanh chóng ghé vào Yên thuốc, sau khi "Xoạch" hai cái ngoài miệng, đem chuyện vừa rồi để lên trên chính tầng mây.
Thấy Đằng Nguyên trưởng lão như thế, Tháp Cát Cổ Lệ nhìn nhau cười một tiếng. Xem ra, hắn đã sa vào bên trong thần tiên cao, không cách nào tự kềm chế sau này chỉ có thể mặc cho bọn họ định đoạt.
Rốt cục cũng đến ngày xuống biển lửa này. Lúc nhìn Phượng Thương lên núi đao sau, Tường tộc già trẻ lớn bé đối với nhiếp chính vương Bắc Chu quốc này đề cao ấn tượng. Hắn là người ngoại tộc đầu tiên có thể lên núi đao tường tộc từ xưa sùng bái hảo hán, Phượng Thương đã được cho là một nửa hảo hán
Hôm nay thời tiết nắng ráo sáng sủa, sáng sớm đã có người đem gỗ ra đốt, không đầy một lát trên trận khói dầy đặc cuồn cuộn, chờ sau khi khói tản đi, chỉ để lại từng cục than củi hồng đang cháy.
Đã sớm nghe nói Phượng Thương có thể "Xuống biển lửa" , hôm nay mọi người tới là muốn thấy kỳ tích . Quả nhiên, sau khi Phượng Thất Thất thôi miên, Phượng Thương chân trần đi qua "biển lửa" dài 10 mét, khi chân Phượng Thương chạm xuống đất, tiếng hoan hô vang lên.
Đến đây các trưởng lão đối với lần quan sát này kinh ngạc không dứt, đặc biệt là Đằng Nguyên trưởng lão lỗ tai nghe thấy là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện. Phượng Thất Thất làm cho Đằng Nguyên trưởng lão quá khiếp sợ, làm cho hắn không nhịn được nhìn chằm chằm vào Phượng Thất Thất.
"Ngươi là như thế nào làm được? chú ngữ của chúng ta chưa bao giờ truyền ra ngoài!" Đằng Nguyên trưởng lão ngó chừng Phượng Thất Thất, hắn biết Phượng Thương có thể vượt qua kiểm tra là nhờ sự giúp đỡ của Phượng Thất Thất trong miệng nhắc đi nhắc lại những lời kia. Chẳng lẻ nàng học lén chú ngữ của bọn họ? Nhưng vì sao trong tay nàng sợi dây đồng tử , đối với chú ngữ của Tường tộc lại có chút ít bất đồng, đây là điều hoang mang nhất của Đằng Nguyên trưởng lão.
"Trưởng lão muốn biết sao? Đây là độc môn bí thuật của Phượng gia chúng ta!" Từ trên mặt của Đằng Nguyên trưởng lão, Phượng Thất Thất thấy được sự suy bại cùng mất tinh thần, xem ra vị trưởng lão này đã bị độc nghiện rất sâu."Xem ra trưởng lão không có nghe khuyến cáo của ta, vẫn luôn dựa vào thần tiên cao. Chẳng lẽ trưởng lão thật không sợ chết sao?"
Trong ánh mắt chăm chú của Phượng Thất Thất, làm cho trái tim Đằng Nguyên trưởng lão rút mạnh xuống. Mặc dù bọn Long Trạch Cảnh Thiên không thừa nhận việc bắt cóc Cổ Quân Uyển, nhưng từ đêm đó bọn họ vội vàng đi tới trong nhà hắn nhờ trợ giúp , hắn nên nhìn ra chuyện bẩn thỉu của bọn họ, hung thủ bắt cóc Cổ Quân Uyển chính là ba người Long Trạch Cảnh Thiên.
Nếu như, chuyện hắn và ngoại nhân hợp tác bị phát hiện, nhất định sẽ bị Tường tộc nhân nhạo báng, nói không chừng có thể bị trục xuất khỏi Tường tộc, làm sao đây hắn ở chỗ này sinh sống cả đời, vạn nhất bởi vì ba người kia mà bị đuổi khỏi Bách Điểu Sơn, sau này chẳng phải là đã chết cũng không cách nào "lá rụng về cội" hay sao?
Sắc mặt Đằng Nguyên trưởng lão cực kỳ khó coi, thanh âm cũng khàn khàn xuống, "Ngươi có biện pháp nào giải trừ độc nghiện của ta không?"
Đằng Nguyên trưởng lão nói như vậy, Phượng Thất Thất liền xác định nha phiến này đúng là có người cho hắn , nhưng là mục đích gì đây?
"Ta có thể giúp ngươi, chẳng qua là quá trình cai nghiện khá dài, rất nhiều người thường từng trải qua việc này không có khả năng vượt qua chướng ngại. Mặc dù độc nghiện của trưởng lão không nghiêm trọng lắm, nhưng nếu như tiếp tục như vậy, khó bảo toàn rằng cuối cùng ngươi sẽ không chết ở trên nha phiến."
"Nha phiến? Thì ra là tên gọi của thần tiên cao." Đằng Nguyên trưởng lão có chút do dự, trong giọng nói của Phượng Thất Thất đích thực hắn có thể nghe được. Gần đây ở trong tộc, cũng nghe đến rất nhiều về chuyện của Phượng Thương cùng Phượng Thất Thất tộc nhân đều đối với bọn họ đều thêm tán thưởng, Phượng Thất Thất sẽ không gạt người, cũng không cần thiết lừa gạt hắn.
Nhưng là, vừa nghĩ tới thần tiên cao làm cho hắn vui vẻ, Đằng Nguyên trưởng lão lại muốn ngáp một cái.
"Ngáp liên tục nước mắt dâng trào, trưởng lão ngươi bị lệ thuộc vào thần tiên cao rồi?" Phượng Thất Thất nhìn ra Đằng Nguyên trưởng lão có chút không thích hợp, ngân châm trong tay chợt lóe vào huyệt thái dương của Đằng Nguyên trưởng.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Bị đau, Đằng Nguyên trưởng muốn nhổ ngân châm ra, lại bị Phượng Thất Thất ngăn cản.
"Cứu ngươi! Giúp ngươi ức chế độc nghiện! Trưởng lão không muốn bởi vì bị nha phiến khống chế, thân bất do kỷ, cuối cùng bán đứng mình sao!"
Phượng Thất Thất cũng không biết người nào cho Đằng Nguyên trưởng lão thần tiên cao, chẳng qua là muốn dùng nha phiến để khống chế trưởng lão của Tường tộc, nhất định là có dụng tâm hiểm ác. Bất quá lời của nàng đúng lúc va chạm vào chỗ nhạy cảm của Đằng Nguyên trường lão, hắn hừ lạnh một tiếng rút ngân châm ném cho Phượng Thất Thất, "Không nên tự suy đoán người khác, ta ghét nhất người tự cho là đúng như vậy!"
Đằng Nguyên trưởng lão phất tay áo, nổi giận đùng đùng mà đi thật nhanh, thật giống như sau lưng có người đuổi theo hắn vậy, không đầy một lát đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Phượng Thất Thất cũng không biết người đưa cho Đằng Nguyên trưởng lão thần tiên cao là Độ Nhất, chẳng qua là cảm thấy dùng nha phiến khiến khống chế Trưởng lão của Tường tộc, nhất định là có dụng tâm hiểm ác. Nhưng lời của nàng đúng lúc chạm vào chỗ nhạy cảm của Đằng Nguyên trưởng lão, lão hừ lạnh một tiếng, rút ngân châm ném cho Phượng Thất Thất, "Không nên suy đoán người khác bừa bãi, ta ghét nhất người tự cho là đúng như vậy !"
Đằng Nguyên trưởng lão phất tay áo, nổi giận đùng đùng bước đi thật nhanh, giống như sau lưng có người đang đuổi lão, chỉ trong chốc lát đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Phượng Thương thuận lợi thông qua hai cửa ải núi đao biển lửa, khiến cho người của Tường tộc hết sức kinh ngạc, đối với Nhiếp chính vương Bắc Chu quốc này vô cùng sùng bái, lại tặng cho hắn danh hiệu hảo hán( người đàn ông dũng cảm), nếu Phượng Thương có thể thông qua cửa thứ ba, tuyệt đối là anh hùng.
"Bốn ngày sau, vào Long Đàm! Nếu như Nhiếp chính vương có thể thông qua cửa ải cuối cùng này, cổ độc trên người Tiểu thế tử chúng ta nhất định sẽ giải trừ!" Thời điểm Cổ Đức công bố tin tức này ra, mọi người có mặt ở đó đều vỗ tay "Bộp bộp" cổ vũ Phượng Thương và Phượng Thất Thất. Những ngày chung đụng này, bọn họ đã chấp nhận những người tới từ Bắc Chu này, đối với đám người Phượng Thương rất có hảo cảm, chân thành hi vọng Phượng Thương có thể thuận lợi thông qua cửa thứ ba.
Sau khi trở lại chỗ, Tấn Mặc cầm lấy mật thư của Nạp Lan Tín gửi đưa cho Phượng Thương, "Trong nhà có chuyện."
"Có chuyện gì?" Một bên Hoàn Nhan Khang nghe được, lập tức đến gần.
Phượng Thương sau khi nhìn mật thư xong, đưa cho Hoàn Nhan Khang, đến khi nhìn xong nội dung trên thư, Hoàn Nhan Khang kêu lên."Hoàn Nhan Hồng thật đúng là không biết xấu hổ, tro tàn lại cháy( sự việc lụi bại nay lại sống lại thường chỉ ý nghĩa xấu), có lầm hay không? Hắn còn muốn đoạt giang sơn với con mình, thật là không sợ mất mặt!"
Hóa ra là, Hoàn Nhan Hồng dưới sự ủng hộ của Thừa tướng phát động chính biến, nhưng có Đông Phương Lam và Phượng Tà, cộng thêm Nạp Lan Tín, Tố Nguyệt cũng ở lại kinh thành, hắn còn chưa bắt đầu cướp đoạt ngai vàng, đã bị đào lên, hiện tại Đông Phương Lam gửi thư, hỏi Phượng Thương xử lý chuyện này như thế nào đây.
"Biểu ca, Hoàn Nhan Hồng thật sự là muốn chết, không bằng ca sát đi!"
Hoàn Nhan Khang nói ca sát đi, ý nói giết Hoàn Nhan Hồng diệt trừ tai họa sau này. Hắn là cha đẻ Hoàn Nhan Kiệt , nếu như Hoàn Nhan Kiệt không phải là hoàng đế, mệnh của Hoàn Nhan Hồng không cần thiết giữ lại, nhưng bọn họ có quan hệ máu mủ, chỉ sợ ban cho cha đẻ cái chết danh tiếng này đối với Hoàn Nhan Kiệt là bất lợi.
"Ta thấy, không bằng khiến cho hắn ốm chết đi." Phượng Thương không nói chuyện, Phượng Thất Thất biết ý nghĩ trong lòng của hắn, hắn là suy nghĩ cho danh dự của Hoàn Nhan Kiệt sau này, cho nên nàng nói ý kiến của mình, "Người bị bệnh, kéo dài một năm nửa năm, rồi cũng sẽ chết. Như vậy sau này Kiệt nhi cũng không bị làm khó dễ——"
"Khanh Khanh nghĩ giống ta, Nếu ban cho Hoàn Nhan Hồng cái chết, Kiệt nhi còn bé, trong lòng sẽ lưu lại bóng ma, cứ dựa theo Khanh Khanh nói mà làm!"
Chương trước | Chương sau