Teya Salat
Quỷ vương kim bài sủng phi - Chá Mễ Thố

Quỷ vương kim bài sủng phi - Chá Mễ Thố


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 146
5 sao 5 / 5 ( 122 đánh giá )

Quỷ vương kim bài sủng phi - Chá Mễ Thố - Chương 145 - Điều kiện giải cổ

↓↓

Rồi lại nói, thân phận Cổ Quân Uyển cũng là một chuyện rất nan giải, nàng là Hoàng thái hậu Nam Phượng quốc, vốn chính là mẫu hậu của Minh Nguyệt Thịnh, đoạn quá khứ này không cách nào xóa đi.

bạn đang xem “Quỷ vương kim bài sủng phi - Chá Mễ Thố” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mặc dù Cổ Quân Uyển vẫn là một cô gái băng thanh ngọc khiết, nhưng "Hoàng thái hậu" cái danh hiệu này cũng đã trực tiếp chặt đứt hoa đào của nàng. Vô luận đi theo Minh Nguyệt Thịnh, hay gả cho người khác, đều là chuyện không thể coi thường. Đối với hạnh phúc của nữ nhi duy nhất, Cổ Đức gấp gáp, nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.


"Cha, cha không thể thoải mái hơn một chút sao? Ở trên triều các người quân thần đã bao lâu, hiện tại đến nơi này, tại sao vẫn còn muốn giữ kẽ như vậy, kia thật là không được tự nhiên a!"


"Cổ Đức thúc thúc, Tiểu Uyển nói rất đúng! Ở trong triều, ta là Quân, ngài là thần, nhưng đã đến phủ Thừa Tướng vẫn là quân quân thần thần, không phải quá mệt mỏi sao! Cổ Đức thúc thúc chẳng lẽ ngay cả điểm thoải mái duy nhất này của ta cũng muốn tước đoạt sao?"


Nghe giọng Minh Nguyệt Thịnh nói như vậy, lại khiến Cổ Đức nở nụ cười. Nếu Minh Nguyệt Thịnh đem phủ Thừa Tướng thành nơi có thể khiến hắn thoải mái dễ chịu, đây hẳn là vinh hạnh của hắn. "Thăng nhi, đi bên này thôi!"


Một tiếng "Thăng nhi", khiến Minh Nguyệt Thịnh nghĩ đến mình khi còn bé, Cổ Đức cũng gọi hắn như vậy. Tựa hồ sau khi lên ngôi, cũng đã lâu không còn được nghe hắn gọi như vậy. Có thể có một vị trưởng bối, dùng xưng hô như thế tới gọi mình, trong giọng nói lộ ra quan tâm, đối với bất kỳ người nào mà nói cũng là một chuyện đáng giá quý trọng.


Minh Nguyệt Thịnh tới đây, đám người Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất cũng được mời tới.


"Phượng Thương, đã lâu không gặp! A Khang, nghe nói ngươi đám cưới, chúc mừng ngươi!" Thấy những bằng hữu tại Bắc Chu quốc của mình, Minh Nguyệt Thịnh tâm tình rất tốt, Hoàn Nhan Khang cười nhẹ đập Minh Nguyệt Thịnh một quyền, "Ngươi không tồi a! Cũng ôm giai nhân về nhà rồi! Hôm nay ngươi tân hôn mới ngày thứ nhất, làm sao đã bỏ lại mỹ nhân tới? Có phải hay không muốn nhìn mấy người chúng ta?"


Hoàn Nhan Khang không tim không phổi nói..., khiến Minh Nguyệt Thịnh dở khóc dở cười, "Có bằng hữu từ phương xa tới, bất diệt nhạc hồ! Các ngươi ngàn dặm xa xôi tới đây tham gia hôn lễ của ta, ta dĩ nhiên phải làm một gia chủ tận tình rồi!"


"Đúng là bạn chí cốt!" Hoàn Nhan Khang lôi kéo Tô Mi đến trước mặt Minh Nguyệt Thịnh trước mặt, giới thiệu cho hắn, "Đây là thê tử của ta!"


"Thê tử", là dân gian gọi, không nghĩ tới Hoàn Nhan Khang một Vương gia lại dùng từ này để hình dung Tô Mi. Thấy đôi vợ chồng son trước mắt bộ dáng ngọt ngào như mật, Minh Nguyệt Thịnh thật lòng cao hứng cho Hoàn Nhan Khang, chẳng qua trong cao hứng, cũng có chút tư vị khổ sở. Tất cả mọi người đều có đôi có cặp, chỉ có hắn cô đơn chiếc bóng, trách vận mệnh là đang chọc ghẹo hắn sao?


"Ngô. . . . . ." Hài tử trong ngực Mộ Dung Thất Thất lúc này "Bi bô", nhìn thấy Minh Nguyệt Thịnh tựa hồ đặc biệt cao hứng, tay nhỏ bé quơ quơ, ngón tay mập mạp giống như hạt đậu, một viên lại một viên.


"Đúng là Kiêu nhi thông minh nhất, biết cha nuôi tới! Để cho cha nuôi ôm con một cái!"


Minh Nguyệt Thịnh đi tới trước mặt Mộ Dung Thất Thất, vươn tay, ánh mắt lại vẫn nhìn Mộ Dung Thất Thất. Không có thay đổi gì, nàng vẫn mỹ lệ như cũ, Như giọt sương sáng sớm, thuần khiết sạch sẻ. Sinh con cũng không làm cho nàng thay đổi, ngược lại khiến trên người Mộ Dung Thất Thất toát ra thêm tình mẹ, càng làm người ta sa vào trong đó.


"Nha nha. . . . . ." Chờ Phượng Kiêu ở trong ngực bi bô nói chuyện, Minh Nguyệt Thịnh mới cúi đầu xuống, Phượng Kiêu đôi mắt to xinh đẹp một mực nhìn theo chuyển động trên mặt vị cha nuôi này, trong mắt tràn ngập tò mò. Minh Nguyệt Thịnh vốn đối với tiểu hài tử không có yêu thích đặc biệt gì, nhưng Phượng Kiêu không giống hài tử tầm thường.


Một, là Phượng Kiêu biết điều khả ái, rất xinh đẹp, không khóc nháo, lúc nào cũng hi hi ha ha, nhìn đã muốn yêu; nguyên nhân thứ hai, cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất, bởi vì Phượng Kiêu là nhi tử của cô gái hắn yêu mến, từ trên người Phượng Kiêu, Minh Nguyệt Thịnh thấy được bóng dáng của Mộ Dung Thất Thất .


"Kiêu nhi là đang cùng cha nuôi nói chuyện sao? Kiêu nhi có thích cha nuôi hay không?"


"Ngô. . . . . . Khanh khách. . . . . ." Phượng Kiêu nắm lọn tóc buông xuống của Minh Nguyệt Thịnh, ngón tay xoắn xoắn vòng trên lọn tóc, trực tiếp dùng hành động nói cho Minh Nguyệt Thịnh, ta xem người rất thuận mắt nha.


Biểu hiện của Phượng Kiêu, khiến cho người làm cha Phượng Thương ăn đủ dấm. Bình thường cũng không thấy tiểu tử này chào đón hắn như vậy, nhưng làm sao thấy Minh Nguyệt Thịnh, Phượng Kiêu lại cười vui vẻ như vậy đây? Thật là ăn cây táo, rào cây sung mà!


Cổ Đức một mực bên cạnh, chỉ tới khi nhìn thấy ánh mắt Minh Nguyệt Thịnh nhìn Mộ Dung Thất Thất, Cổ Đức mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra là vậy, hắn dĩ nhiên là vì nàng? !


Điều phán đoán này, khiến Cổ Đức sửng sốt mười giây mới phục hồi tinh thần. Hắn thật sự quá kinh ngạc! Thì ra cô gái trong lòng Minh Nguyệt Thịnh lại là Mộ Dung Thất Thất ? ! Là một phụ nữ đã có chồng, là Vương Phi Bắc Chu nhiếp chính vương? ! Tin tức này có thể làm cho người ta không khiếp sợ sao!


Khó trách Minh Nguyệt Thịnh lại cho ra một Cổ Quân Dao bảo hắn nhận làm nữ nhi, còn tuyên bố ra ngoài hậu cung Vô phi, chẳng lã những điều này đều là thủ đoạn để che mắt thiên hạ? Minh Nguyệt Thịnh làm hết thảy đều vì Mộ Dung Thất Thất ?


Trong lúc nhất thời, Cổ Đức có chút khó mà tiếp nhận sự thật này.


Nhớ lại ngọn nguồn đoạn nghiệt duyên này, hẳn là ở trước khi Mộ Dung Thất Thất xuất giá, thời điểm ở Tây kỳ quốc. Khó trách Minh Nguyệt Thịnh lên ngôi không lâu đã đi Bắc Chu quốc, khó trách hắn ở thời điểm Bắc Chu ba mặt bị tập kích, xuất binh đánh Tây kỳ quốc, phải biết rằng khi đó nội bộ Nam Phượng quốc cũng không ổn định, xuất binh mạo hiểm rất lớn, vạn nhất thua, chính là diệt quốc, mặc dù kết quả cuối cùng là bọn hắn thắng.


Cổ Đức không biết nên làm sao để hình dung tâm tình của mình lúc này, hắn dứt khoát đem Cổ Quân Uyển kéo đến một chỗ vắng vẻ, nắm tay nàng hỏi đến cùng.


"Con có phải đã biết hay không?"


"Cha, cha nói biết cái gì a?"


"Chính là, chuyện bệ hạ thích Mộ Dung Thất Thất ."


"Biết a!" Cổ Quân Uyển có chút không hiểu nhìn Cổ Đức, "Này có vấn đề gì sao? Mộ Dung Thất Thất xinh đẹp như vậy, người lại tốt, nếu con là nam nhân, con cũng sẽ thích nàng a!"


"Hồ đồ!"


Cổ Đức chỉ vào Cổ Quân Uyển, ngón tay có chút run rẩy, cuối cùng thở dài, buông xuống tay.


"Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cổ Quân Uyển không rõ Cổ Đức tại sao lại kích động như vậy.


"Ai, nói con cũng không hiểu! Người Miêu gia nổi danh chung tình. Miêu gia ở Tường tộc là đại gia tộc, nhưng người trong gia tộc lại không nhiều, nguyên nhân chính là Miêu gia mấy đời, tất cả người có huyết thống Miêu gia, đều chỉ có một người bầu bạn, hơn nữa cả đời chỉ một lòng với một người trong tim."


"Mẫu thân của Bệ hạ Miêu Sở Vân, cũng bởi vì đã yêu tiên hoàng, cho nên mới một chân bước vào hoàng cung. Nhưng cuối cùng, nàng lấy được đều là lừa gạt cùng phản bội. Minh Nguyệt Thịnh kế thừa si tình từ trên người mẫu thân hắn, thích một người sẽ kiên trì. Nếu hắn chỉ là một nam tử tầm thường thì cũng không sao, nhưng hắn là vua của một nước, như vậy không được!"


Cổ Đức nói như vậy, Cổ Quân Uyển mới dần dần hiểu lo lắng của phụ thân, "Cha, cha nói như vậy không phải quá kỳ quái sao! Minh Nguyệt Thịnh trên người nhất định cũng có huyết thống tiên hoàng, tiên hoàng nhưng là người lạm tình . . . . . ."


"Sẽ không, Minh Nguyệt Thịnh không phải người như thế."


Vừa nghĩ tới Minh Nguyệt Thịnh cưới Cổ Quân Dao chỉ là che mắt lừa gạt nhân dân cả nước, Cổ Đức rất hối hận. Sớm biết như vậy, thì không thể vội vã bức bách Minh Nguyệt Thịnh chọn phi, hiện tại ngược lại nháo thành ra như vậy. Tình tình Minh Nguyệt Thịnh bướng bỉnh cùng Miêu Sở Vân rất giống nhau, xem ra chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn.


Chờ Cổ Đức cùng Cổ Quân Uyển trở lại, Minh Nguyệt Thịnh như cũ vẫn ôm Phượng Kiêu. Từ góc độ Cổ Đức nhìn lại, Minh Nguyệt Thịnh tựa như một người cha hiền ôm con nhỏ, phảng phất đứa bé kia không phải hài tử của Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương, mà là hài tử của hắn và Mộ Dung Thất Thất .


Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Cổ Đức trong lòng thở dài. Xem ra Minh Nguyệt Thịnh chung tình đã sâu, bất quá nếu cứ như vậy mãi, Nam Phượng quốc chẳng phải sẽ không người kế tục rồi sao?


"Cổ Đức thúc thúc, thúc tới xem một chút con nuôi Phượng Kiêu của ta!" Minh Nguyệt Thịnh gọi Cổ Đức tới, cẩn thận từng tý đem Phượng kiêu đặt ở trong ngực Cổ Đức, để hắn ôm, "Xem nhi tử của ta có phải rất khả ái hay không?"


"Khanh khách. . . . . . bô bô. . . . . ."


Thấy người ôm mình vừa đổi, Phượng Kiêu quay ra mở mắt to, ngó chừng mặt Cổ Đức, tay nhỏ bé cũng quơ, phảng phất đang cùng Cổ Đức chào hỏi.


Đứa bé này, thực khả ái, trên mặt Cổ Đức rốt cục nở một nụ cười. "Ừ rất khả ái!"


"Chẳng qua hài tử đáng yêu như thế, trên người lại có Tử cổ, sau này còn phải chịu đủ cổ độc hành hạ, Cổ Đức thúc thúc, thúc nói đây không phải là một chuyện rất tàn nhẫn sao?" Minh Nguyệt Thịnh đem ngón tay đặt trong bàn tay nhỏ của Phượng Kiêu, Phượng Kiêu bắt ngón tay của hắn liền đưa vào trong miệng ngậm.


"Bẩn bẩn, không thể ăn nga!" Minh Nguyệt Thịnh rút tay ra, ngược lại nắm tay nhỏ bé của Phượng kiêu, "Kiêu nhi, vị này là Cổ gia gia! Chúng ta chào hỏi Cổ gia gia a!"


Phượng Kiêu nhìn một chút Minh Nguyệt Thịnh, rồi lại quay đầu nhìn Cổ Đức, trong miệng phát ra "Cô. . . . . .", Minh Nguyệt Thịnh nghe cười lớn lên, "Nhìn, Kiêu nhi đang gọi thúc kìa!"


"Ha hả. . . . . ." Cổ Đức giờ phút này cười cũng không được, không cười cũng không phải a.


Sau khi xác định người Minh Nguyệt Thịnh yêu là Mộ Dung Thất Thất , Cổ Đức đã có thể thấy rõ ràng hết thảy rồi, lúc này Minh Nguyệt Thịnh cố gắng như vậy, đơn giản là hi vọng hắn giúp Phượng Kiêu giải cổ. Người nam nhân này a, thật là si tình đến cực điểm rồi! Rõ ràng nàng kia đã gả làm vợ người khác, lại còn hết tâm hết sức trợ giúp con của nàng như vậy. Ai, thật không biết Minh Nguyệt Thịnh làm thế có đáng giá hay không đây.


"Cổ Thừa tướng, ta là Phượng Thương!"


Ở bên cạnh an tĩnh một lúc lâu Phượng Thương lúc này dắt Mộ Dung Thất Thất đi tới trước mặt Cổ Đức, "Nếu như ngài có thể giúp hài tử của chúng ta giải trừ cổ độc trên người, chỉ cần Phượng mỗ có thể làm, cho dù là sao trên trời, ta đều hái cho cho ngươi !"


Lúc trước Cổ Đức từng tìm hiểu qua Phượng Thương, biết nam nhân này là nhân trung chi long, cùng Minh Nguyệt Thịnh không phân cao thấp. Giờ nhìn thấy người thật, mặc dù trong lòng nghiêng về Minh Nguyệt Thịnh một chút, song Cổ Đức cũng không thể không thừa nhận, hảo cảm với Phượng Thương tăng thêm một bậc.


Nam nhân này, khí phách cường đại, chỉ đứng ở bên cạnh hắn là có thể cảm giác được cái loại khí tràng này.


"Nhiếp chính vương không quản xa xôi ngàn dặm tới đây, chính là vì tiểu thế tử giải cổ, cái này lão phu đã sớm được Uyển Nhi nói cho nghe. Chẳng qua, Tường tộc có quy củ của Tường tộc, ta không thể bởi vì tư tình mà bỏ qua quy củ của Tường tộc không để ý, xin Nhiếp chính vương không nên làm khó lão phu."


Cổ Đức nói rất rõ ràng, bất kể Phượng Thương là ai, bất kể Mộ Dung Thất Thất cùng Cổ Quân Uyển tình cảm như thế nào, thậm chí bất kể Minh Nguyệt Thịnh cỡ nào muốn giúp, quy củ chính là quy củ, không thể bởi vì nhân tình thế sự mà thay đổi.


Điểm này, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất đều hiểu được. "Thừa tướng, ta cũng không khiến ngài phá hư tộc quy, ta chỉ muốn tìm được một biện pháp giải quyết. Tiểu Uyển cô nương từng đề cập tới điều kiện giải cổ của Tường tộc, phải qua tam quan, lên núi đao, xuống biển lửa, vào Long Đàm. Chỉ cần ngài có thể trị tốt cho Kiêu nhi, đừng nói là tam quan, coi như thập quan ta Phượng Thương cũng tuyệt không cau mày!"


Lời Phượng Thương nói vang dội, rất nam nhân, làm Cổ Đức phải bội phục nam tử yêu nghiệt trước mặt này. Mặc dù Phượng Thương nhìn qua rất trẻ tuổi, nhưng Cổ Đức tin tưởng, hắn chính là loại người nói được làm được. Có thể oai phong một cõi, nam nhân nổi tiếng thiên hạ như thế nào có thể giống bọn chuột nhắt nhát gan được đây!


"Tốt! Nhiếp chính vương thống khoái như vậy, kia lão phu cũng không giấu diếm. Thế nhân cũng biết người Tường tộc chúng ta am hiểu dùng cổ, có ghi lại thời điểm người Tường tộc bắt đầu nuôi cổ. Chỉ cần là cổ độc, đều có thể ở Tường tộc tìm được biện pháp giải quyết, nhưng là chúng ta cũng có quy củ của mình."


"Bởi vì nuôi cổ không truyền ra ngoài, cho nên cổ độc trên thế gian đều từ người Tường tộc chúng ta mà ra. Từ tôn trọng đối với tộc nhân, chúng ta sẽ không dễ dàng cho ngoại nhân giải độc. Nếu muốn giải độc, phải vượt qua tam quan, chính là cái ngươi mới vừa nói, lên núi đao, xuống biển lửa, vào Long Đàm."


"Chỉ có thông qua tam quan, hơn nữa ở Long Đàm tìm được tầm ngư ngàn năm, chúng ta mới có thể giúp giải cổ. Chẳng qua mấy trăm năm qua, người có thể vượt tam quan chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Rất nhiều người cuối cùng đều táng thân trong Long Đàm. Nhiếp chính vương nếu là muốn giải cổ cho Tiểu thế tử, xin hiểu rõ ràng, tánh mạng cũng không phải trò đùa!"


Chương trước | Chương sau

↑↑
Gậy ông đập lưng ông

Gậy ông đập lưng ông

Án Tử là tướng quốc nước Tề. Sắp sang nước Sở. Vua nước Tề mới gọi Án Tử

24-06-2016
Nhật ký xuân sang

Nhật ký xuân sang

Thành phố ngày cuối đông vẫn đầy những nắng. *** Trời đã về chiều rồi, cái

23-06-2016
Câu chuyện mùa đông

Câu chuyện mùa đông

Trên phố, một bà cụ đi chân đất đang nặng nhọc lê từng bước trên tuyết, đến

30-06-2016
Con heo gàn dở

Con heo gàn dở

Thế là mọi sự bắt đầu từ chuyện con heo mà vợ tôi mua cách đây sáu

27-06-2016