"Mượn cổ nuôi thai?" Cụm từ này rất là mới lạ, Tấn Mặc lần đầu tiên nghe nói, bất quá hắn có thể đoán ra ý tứ trong lời nói Minh Nguyệt Thịnh chắc cũng giống với ý mình.
bạn đang xem “Quỷ vương kim bài sủng phi - Chá Mễ Thố” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Nữ nhân từ khi mang thai đến lúc sinh con, cùng với phục hồi sau khi sinh, đây là một quá trình 'Thoát thai hoán cốt' (thay da đổi thịt). Cơ thể mẹ trước khi mang thai không tốt, có thể thông qua mang thai để điều chỉnh, bù đắp khuyết điểm cho bản thân, hơn nữa sau khi sinh bồi bổ đầy đủ dinh dưỡng, cuối cùng sẽ khôi phục khỏe mạnh. Chỉ là, thời gian mang thai, không thể dùng quá nhiều dược vật, dược dù sao cũng có ba phần độc, cho nên bình thường nữ nhân khi dưỡng thai cần hết sức cẩn thận, sau khi sinh một thời gian mới có thể nuôi con bằng sữa mẹ."
Tấn Mặc nói đến đây, Minh Nguyệt Thịnh tiếp lời.
"Thất Thất không giống với phụ nữ có thai bình thường, nàng vừa lúc có thể lợi dụng thời gian mang thai để điều chỉnh thân thể của mình. Tuy trong dược cất giấu độc tính, nhưng cổ trùng tự thân cũng là có độc, đến lúc đó có thể lấy độc trị độc. Độc tính trong thuốc bổ bất lợi với sự phát triển của thai nhi, cũng sẽ được tử cổ hấp thu, đến lúc đó chẳng những đối với thai nhi không có ảnh hưởng, cũng có lợi cho ngươi điều trị thân thể."
"Tại Tường tộc, từng có người từng 'mượn cổ nuôi thai', nếu không phải Tấn Mặc nói, ta cũng quên mất chuyện này."
Vốn là chuyện nguy hiểm, bây giờ lại biến thành chuyện tốt, thật sự là có chút vượt quá sự tưởng tượng của Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương.
"Thật tốt quá!" Phượng Thương nắm tay Mộ Dung Thất Thất có chút run rẩy, "Khanh Khanh, rõ ràng đứa nhỏ có duyên với chúng ta! Nó sẽ mang đến phúc khí cho nàng, đứa nhỏ này là lễ vật trời cao ban xuống cho chúng ta!"
Giờ phút này, Mộ Dung Thất Thất cũng kích động không thôi, lúc trước trong nội tâm nàng còn đang không yên, sợ Tấn Mặc nói những lời kiểu như "không thể giữ đứa bé", hiện tại kết quả lại là như vậy, thật sự là làm cho người ta cao hứng.
"Thật tốt quá!" Mộ Dung Thất Thất lôi kéo tay Phượng Thương để tại trên bụng của mình, vẻ mặt hạnh phúc, "Thương, con của chúng ta có thể giữ! Con của chúng ta có thể giữ!"
Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất hạnh phúc, người bên ngoài nhìn thấy, cũng nhiệt tình chúc phúc cho bọn họ. Minh Nguyệt Thịnh nhìn thấy bộ dáng hạnh phúc của Mộ Dung Thất Thất, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ. Xem ra, trời cao cũng đứng về phía bọn họ! Hắn cuối cùng vẫn vô duyên với nàng!
Rời Nhiếp Chính vương phủ trở lại dịch quán, thần sắc của Minh Nguyệt Thịnh có chút chán chường, Phúc Nhĩ thấy chủ tử như vậy, vội vàng tiến lên đón, "Bệ hạ, ngài đã trở lại!"
"Phúc Nhĩ, ta muốn uống rượu!"
Thấy Minh Nguyệt Thịnh như vậy, Phúc Nhĩ biết rõ, hắn trở về từ Nhiếp Chính vương phủ. Mỗi lần gặp Mộ Dung Thất Thất, Minh Nguyệt Thịnh trở về đều muốn uống rượu. Tựa hồ ngoại trừ rượu, hắn không có phương thức nào khác để phát tiết. Cũng may Minh Nguyệt Thịnh uống rượu từ nhỏ, ngàn chén không say, cho nên uống rượu cũng chỉ là một phương thức trú mọi tâm tình.
"Bệ hạ, hoàng thái hậu đến đây!"
"Thái hậu?" Minh Nguyệt Thịnh nhướng mày, một thân ảnh màu lam liền xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Bệ hạ thật rảnh rỗi! Vứt Nam Phượng quốc, đại thần cùng dân chúng qua một bên, còn mình lại một mình chạy tới Bắc Chu quốc. Ai gia đây muốn hỏi, rốt cuộc có chuyện gì, có thể quan trọng hơn Nam Phượng quốc hả?"
Đứng ở trước mặt Minh Nguyệt Thịnh, là hoàng hậu trước đây của Nam Phượng quốc, hôm nay là hoàng thái hậu —— Cổ Quân Uyển.
Mặc dù Cổ Quân Uyển đã từng là hoàng hậu của Minh Nguyệt Kính – phụ hoàng của Minh Nguyệt Thịnh, nhưng tuổi của nàng cũng không quá lớn, chỉ khoảng chừng hai mươi. Nữ tử này có khuôn mặt đầy đặn như trăng tròn, hai hàng lông mày mang mười phần anh khí, một đôi mắt to tròn ẩn dấu nét buồn phiền, bởi vì nét u buồn này, khiến nàng trở nên có chút nghiêm nghị.
Bình tĩnh mà xem xét, đây là một nữ nhân có cá tính, lớn lên không xấu, chỉ là nàng có cố gắng giả bộ trầm ổn, cộng thêm quần áo trang sức có chút già dặn, làm mất đi sức sống của tuổi trẻ, cho nên nhìn qua có chút bảo thủ, chẳng chút đáng yêu.
"Sao ngươi lại tới đây?" Nhìn thấy Cổ Quân Uyển, Minh Nguyệt Thịnh hiển nhiên vô cùng giật mình.
"Ta đương nhiên là tới bắt ngươi trở về thượng triều rồi!" Cổ Quân Uyển hừ một tiếng, ngồi xuống trước mặt Minh Nguyệt Thịnh, "Ngươi quăng hết tất cả cho ta, chẳng lẽ ngươi không sợ thái hậu ta đây âm mưu soán vị sao?"
Cổ Quân Uyển nói, làm cho Minh Nguyệt Thịnh cười ra tiếng."Ngươi nếu muốn soán vị, Nam Phượng quốc đã sớm là của ngươi."
Chứng kiến khuôn mặt tươi cười của Minh Nguyệt Thịnh, Cổ Quân Uyển lần nữa hừ nhẹ một tiếng, "Nói cũng đúng! Những thứ kia ta đều không cần!"
Cổ Quân Uyển là người của Tường tộc , phụ thân nàng là Cổ Đức- tộc trưởng Tường tộc, Miêu Sở Vân cũng là người của Tường tộc, Miêu gia cùng Cổ gia mấy đời giao hảo, Cổ Đức dưới gối chỉ có hòn ngọc quý này trên tay, hai người này quen nhau từ nhỏ, có điều Cổ Quân Uyển từ thuở ấy đã thích nữ giả nam, không thích trang sức màu mè, cho nên hai người xem như "huynh đệ". Người bình thường không biết rõ tình hình, đều cho rằng Cổ gia có một vị thiếu gia, một vị tiểu thư, bọn họ nào biết kỳ thật thiếu gia này chính là tiểu thư giả dạng!
Tường tộc là một tộc lớn ở phía nam Nam Phượng quốc, Miêu gia lúc trước trung thành và tận tâm bị Minh Phong Kính giết chết cả nhà tịch thu tài sản, Minh Phong Kính lo lắng Cổ gia sẽ vì Miêu gia báo thù, Tường tộc sẽ tạo phản, cho nên sau khi Cổ Quân Uyển- nữ nhi duy nhất của Cổ Đức trưởng thành, lão liền cưới nàng về cung, trên danh nghĩa sắc phong nàng là hoàng hậu, kì thực là lợi dụng Cổ Quân Uyển để khống chế Cổ Đức, từ đó khống chế Tường tộc.
Về sau Cổ Quân Uyển cùng Minh Nguyệt Thịnh là bạn "nối khố" chơi với nhau từ bé, đem tình báo Nam Phượng quốc liên tục không ngừng truyền tới phủ giam của Tây Kỳ quốc, trợ giúp rất nhiều cho Minh Nguyệt Thịnh.
Hiện tại, Cổ Quân Uyển tìm tới tận cửa rồi, buộc hắn trở về thượng triều, làm cho Minh Nguyệt Thịnh lập tức cảm thấy nhức đầu.
Tuy hắn đã xác định thời gian trở về, nhưng hắn vẫn còn có chút lo lắng Mộ Dung Thất Thất. Hơn nữa, chờ Mộ Dung Thất Thất sinh hạ hài tử, hắn muốn dẫn hài tử trở về giải cổ, dựa theo những gì Minh Nguyệt Thịnh nghĩ, hắn hận không thể một mực ngây ngốc chờ đợi ở Bắc Chu quốc đến khi Mộ Dung Thất Thất sinh con, chỉ là không thể nào như vậy được.
"Tiểu Uyển, ta biết rõ ngươi tốt nhất! Ngươi giúp đỡ ta đi! Lại trì hoãn một tháng, nói ta bị bệnh!"
"Bệnh?" Thấy Minh Nguyệt Thịnh lần nữa kiếm cớ, Cổ Quân Uyển trầm mặt, "Minh Nguyệt Thịnh, ngươi là cái đò không biết xấu hổ, cái gì cũng bắt ta chống đỡ thay ngươi! Nếu không có ta trấn giữ, những đại thần kia đã sớm xông vào hậu cung, xem ngươi có phải thật nằm trên giường dưỡng bệnh hay không!"
"Ngươi cho rằng tránh ở Bắc Chu quốc, chuyện tuyển phi cũng không cần tiến hành sao? Gần đây nhất mấy cái lão gia thiếu chút là đem cháu gái của mình đưa đến trên long sàn của ngươi, ngươi bắt ta làm sao bây giờ? Mỗi lần như vậy ta đều dùng thân phận thái hậu ra trấn áp, hiện tại các đại thần đều nói ta và ngươi..."
Nói ra chỗ này, Cổ Quân Uyển đột nhiên ngậm miệng, mặt quay sang một bên, nhưng quai hàm cắn chặt, nhìn ra nàng rất tức giận.
Minh Nguyệt Thịnh dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, đám đại thần bất tài này sẽ nói như thế nào. Đơn giản là chửi bới hắn và Cổ Quân Uyển, nói bọn họ "thanh mai trúc mã", "lưỡng tiểu vô sai" (hai đứa nhỏ chơi với nhau hồn nhiên).
Sau khi Minh Nguyệt Thịnh đăng cơ vẫn không chịu tuyển phi, có người lén lút nói hắn và thái hậu Cổ Quân Uyển này có tư tình, hắn có thể leo lên ngôi vị hoàng đế, đơn giản là dựa vào việc bò lên giường Cổ Quân Uyển vân vân, các loại lời khó nghe nhiều đến mức đếm không hết, bất quá sau khi hắn giết một đám người tung tin đồn, bên tai thanh tịnh đi rất nhiều.
"Lại có người muốn chết rồi?" Minh Nguyệt Thịnh híp híp mắt, trên người tỏara hàn ý, "Xem ra, là thủ đoạn của ta không đủ tàn nhẫn, cho nên không đủ để uy hiếp những người kia."
Minh Nguyệt Thịnh như vậy, Cổ Quân Uyển thở dài.
"Ta nói, Minh Nguyệt Thịnh, ngươi không thể mỗi lần xảy ra chuyện đều bắt ta ra làm lá chắn. Đúng vậy! Ta và ngươi quan hệ xác thực rất vững chắc, nhưng là bằng hữu như ngươi hãm hại ta a! Hiện tại những lời kia khó nghe muốn chết, ngươi da mặt dày, quen thói phong lưu, ta còn là hoàng hoa khuê nữ, từ nay về sau còn phải lập gia đình!"
"Khụ khụ!" Cổ Quân Uyển nói, làm cho Phúc Nhĩ bên cạnh sặc nước miếng.
"Phúc Nhĩ, ngươi ho cái gì? Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao! Là cái tên hỗn đản kia đã đáp ứng ta, cho ta giả chết, trả tự do cho ta, để cho ta rời đi hoàng cung? Kết quả hỗn đản này hiện tại phủi mông rời đi, vứt Nam Phượng quốc cho ta quản, ngươi nói thử xem, nói hắn có phải là khi dễ ta hay không!"
"Nương nương, nô tài không biết, nô tài ngu dốt."
Phúc Nhĩ không có ngu như vậy, một bên là hoàng thái hậu, một bên là chủ tử mình, nói ai cũng không tốt, chỉ có thể mắt điếc tai ngơ, giả bộ không hiểu.
"Phúc Nhĩ, ngươi sao cũng giảo hoạt! Giống hắn!"
Cổ Quân Uyển xoa xoa eo, đứng ở trước mặt Minh Nguyệt Thịnh, "Nói! Ngươi chừng nào thì trở về? Ta đã sớm muốn rời hoàng cung, thoát khỏi thân phận hiện tại, ngươi đáp ứng chuyện của ta nhất định phải làm đến cùng, nếu không ta sẽ hận ngươi cả đời!" (lời editor: Uyển tỷ đáng iu hok chịu đc, thiệt là mong Uyển tỷ với Thịnh ca là một đôi @@)
♪♫♪♫♪♫♪♫ ♪♫♪♫♪♫♪♫
(1) Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, những người đàn ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính tương tự "tam thư lục lễ" (三书六礼)
"tam môi" là chỉ những văn thư qua lại giữa sính lễ:
★"Sính thư"—thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cầu hôn và xin phép được qua nhà gái bàn tính mọi chuyện.
★"Lễ thư"—trong thư nhà trai chọn ngày lành,tháng tốt nhờ người mai mối sang nhà gái hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô gái mà họ muốn cưới.
★"Nghênh thư"—thư dự kiến ngày giờ rước dâu"Lục sính" là 6 lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia
★Lễ Nạp Thái (Dạm ngọ )sẽ kèm theo lá thư thứ nhất
★Lễ Vấn Danh sẽ kèm theo lá thư thứ hai
★Lễ Nạp Cát
★Lễ Nạp Tệ
★Lễ Thỉnh Kỳ sẽ kèm theo lá thư thứ ba
★Lễ Nghinh Thân (Vu Quy)
Chương trước | Chương sau