Hậu cung: Chân Huyên truyện - Lưu Liễm Tử

Hậu cung: Chân Huyên truyện - Lưu Liễm Tử


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 48 đánh giá )

Hậu cung: Chân Huyên truyện - Lưu Liễm Tử - Chương 18 - Hoa lê

↓↓

Sau khi lâm triều, Huyền Lăng liền tới đây, còn tôi vừa uống thuốc dưỡng thai nên lười biếng nằm trong chăn. Ban đêm, mùi hương ngọt lịm của cây bồ đề trong phòng còn chưa dứt, rèm trướng lúc rủ xuống lúc đung đưa theo gió, trên được thêu vạn tự như ý, trang bị thiến hồng lưu tô tiêu ti trướng, thấy thế nào hương vị cũng hương diễm thung tán.

bạn đang xem “Hậu cung: Chân Huyên truyện - Lưu Liễm Tử” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Huyền Lăng một mình thong thả tiến vào, vừa hạ hướng thay xiêm y, chỉ mặc trường bào điền kim thêu lụa bạc, càng phát ra vẻ mục như điểm nước sơn, diện mạo hiên ngang. Chàng thấy tôi tóc tai bù xù ngủ thì cười nói: "Càng ngày càng lười, mặt trời đã lên cao mà còn nằm đó."


Tôi đáp: "Người ta tuân nghe lời người cùng thái hậu phải an dưỡng cho tốt, lại còn nói người ta lười. Thần thiếp còn ngại suốt ngày nằm sẽ sinh ra buồn chán." Nói xong làm bộ đứng dậy sẽ hành lễ, chàng ngăn lấy mà cười: "Quên đi, trẫm đùa một câu mà nàng lại tưởng thật, nằm đó đi."


Tôi buồn cười: "Đây chính là lời hoàng thượng đã nói, đừng có nói thần thiếp không biết phải trái."


Chàng nhéo mũi của tôi, cởi giày để lộ ra đôi tất bình kim tú kim long giáp, chui vào chăn cười hì hì nói: "Trẫm cũng nằm cùng nàng một lát."


Tôi đem một cái gối để gối dưới đầu chàng, thuận thế gối đầu lên tay chàng, nhìn đôi tất kia mà nói :"Công phu nhìn có vẻ rất tinh tế, như là tay nghề của An muội muội."


Chàng cúi đầu nhìn kỹ một hồi mới đáp: "Trẫm cũng không nhớ rõ, hình như là vậy. Công phu kim chỉ của nàng ta đúng là không tệ."


Tôi không biết nên nói gì, vì thế chỉ hỏi: "Hoàng thượng mới vừa từ đâu tới đây?"


Chàng thuận miệng nói: "Đi thăm Trầm dung hoa."


Tôi mỉm cười: "Nghe nói tỷ tỷ đã có thể đi lại, một ngày hai lần phái người đến gặp thần tiếp."


Chàng có chút kinh ngạc: "Phải không? Lúc trẫm tới nàng ta đâu có thể đứng dậy nghênh giá đâu?"


Lòng tôi đột nhiên hồ nghi, hôm qua lúc Thải Nguyệt tới đã nói Mi Trang có thể xuống giường đi lại, nhưng không thể ra ngoài mà thôi. Nghĩ đến đó, tôi cho rằng tỷ ấy vì chuyện bị cấm chừng nên vẫn có chút oán hận Huyền Lăng, vì vậy không đứng dậy nghênh giá. Toại nói: "Tỷ tỷ lại đổ bệnh cũng là chuyện có thể, bệnh dịch dù sao cũng chưa được chữa khỏi hẳn."


Chàng "ừ" một tiếng cũng không nói gì, sau một lúc lâu mới nói: "Nói tới bệnh dịch, làm trẫm nghĩ tới một chuyện phiền lòng."


Tôi nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng trước đừng nóng giận, không biết có thể kể cho thần thiếp nghe được không."


Ngón cái cùng ngón trỏ của chàng túm lấy góc áo ngủ bằng gấm, chậm rãi nói: "Ngày trước trẫm nghe Kính phi nói Giang Mục Dương cùng Giang Mục Y hai người họ trị liệu bệnh dịch tuy rằng rất hiệu quả nhưng đã lén nhận không ít hối lộ của cung nữ nội giam, có tiền thì khám chữa, không có tiền thì khinh thường bỏ mặc, để người đó tự sinh tự diệt. Thật là hạ tác!"


Tôi trầm tư một lát, nói lên ý nghĩ của mình: "Lương y như từ mẫu, hành động như vậy thật sự là có tài mà không có đức. Thần thiếp rất xem thường những kẻ như vậy." Tôi yên lặng một chút mới nói tiếp: "Hoàng thượng còn nhớ ngày xưa bọn họ hãm hại Trầm dung hoa không?"


Huyền Lăng cau mày, lại không thể nề hà: "Trẫm không có quên... nhưng mà nay bệnh dịch chưa dứt, chưa thể giết bọn chúng."


Tôi hơi hơi ngẩng người, nói: "Thần thiếp tiến cử một người có thể trị liệu bệnh dịch, đó là thái y Ôn Thực Sơ."


Chàng "nga" một tiếng, trong mắt nháy mắt đã lộ rõ vẻ vui mừng: "Nàng nói tiếp đi."


"Ôn thái y trị bệnh dịch cho tỷ tỷ rất có hiệu quả, hơn nữa thần thiếp từng nghe nói đơn thuốc của Giang Mục Dương và Giang Mục Y chính là do một tay Ôn thái y viết ra." Tôi nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng nghĩ lại xem, Giang Mục Dương và Giang Mục Y sở trường là về phụ khoa, sao đột nhiên lại có thể tìm được cách trị bệnh dịch. Tuy nói là học y, nhưng về lĩnh vực không học qua thì chỉ có thể biết sơ sơ chứ không thể tinh thông, mà Ôn thái lại am hiểu về bệnh dịch."


Huyền Lăng lẳng lặng suy nghĩ thật lâu mới nói: "Trẫm muốn gặp Ôn Thực Sơ này. Nếu đúng như lời nàng nói thì Giang Mục Dương với Giang Mục Y không cần phải giữ lại nữa."


Tôi nằm ở trước ngực chàng, nhẹ giọng thủ thỉ: "Hoàng Thượng nói cực kỳ đúng. Nhưng là lúc này bệnh dịch trong cung mới có chuyển biến tốt, người trong cung đều cho rằng đây là công lao của họ. Nếu lúc này vì việc nhận hối lộ mà giết hai người này thì e rằng không chỉ người trong cung nói hoàng thượng vì chuyện nhỏ mà không để ý tới đại cục, mà cả bên ngoài ngôn quan cũng sẽ nghe dị nghị không hay. Hoàng thượng nghĩ sao?"


"Dù sao hai người bọn họ cũng là người của Hoa phi, trẫm cũng không thể không nể mặt nàng ta." Chàng cười lạnh: "Nếu thật muốn giết vẫn còn nhiều biện pháp. Nhất định sẽ không để cho bọn chúng hoành hành."


Thân là quân vương, càng dễ dàng tha thứ thì khắc chế càng nhiều, oán khí về sau sẽ càng thêm cường đại, bởi vì bọn họ tự tôn tự phụ cũng không thể thắng được người thường. Tôi thấy mục đích đã đạt thì nhợt nhạt cười, lấy tay lỗ tai lắc đầu sẵng giọng: "Cái gì mà giết hay không giết, thần thiếp nghe thấy sợ quá. Hoàng thượng không được nói nữa."


Chàng vỗ vỗ bả vai của tôi: "Được rồi, chúng ta không nói việc này nữa. Mười hai tháng tư là sinh nhật mười bảy tuổi của nàng, chiến sự tây nam lại liên tục đại thắng, nàng thì có mang, để trẫm kêu lễ bộ chuẩn bị một buổi tiệc trọng đại cho nàng được không?"


Tôi uyển chuyển ngoái đầu nhìn lại chàng, liếc mắt một cái, mềm giọng đáp: "Hoàng thượng tự quyết định đi."


Chàng lại trầm tư, chậm rãi phun ra hai chữ: "Hoa phi...", lại không hề nói tiếp.


Lòng tôi bỗng nhiên vừa chấn động, nói: "Hoàng thượng hay ở chỗ Hoa phi mà sao nàng ta vẫn chưa có tin vui vậy?"


Chàng đắm chìm trong suy tư của chính mình, thuận miệng nói: "Nàng ta sẽ không có thai đâu."


Tôi kinh ngạc hỏi: "Thần thiếp nghe nói Hoa phi từng bị sinh non, vì vậy mà bị thương tổn tới thân thể sao?"


Chàng như vừa phát hiện mình nói lỡ miệng nên không trả lời tôi, chỉ cười một tiếng, hỏi tôi một chút về tình hình ăn uống.


Huyền Lăng lẳng lặng nhìn tôi một lúc rồi đi thăm Đỗ lương viện. Tôi nhìn chàng đi rồi, vội vàng đứng dậy, Cận Tịch hầu tôi uống một chén nước mơ cho tỉnh hẳn, nhẹ nhàng hỏi: "Nương nương nói chuyện của nhị vị thái y họ Giang cho hoàng thượng biết có phải là nóng vội quá không?"


Tôi lạnh lùng cười, từ từ ngắm nghía chén ngọc và nói: "Không vội. Ta đã nói qua với ngươi, lần trước ở trong cung của hoàng hậu có người cố tình muốn cho ta đẩy ngã Đỗ lương viện, mặc dù không biết là ai nhưng có thể thấy lòng dạ thâm sâu thế nào. Nay ta có mang, ắt sẽ thành cái đinh trong mắt bọn họ. Trong chuyện bệnh dịch này hai tên họ Giang có được không ít công lao, phát triển an toàn ở thái y viện. Ôn đại nhân lại ở chỗ Trầm dung hoa, Chương Di là người thành thật, làm tay chân cho hai tên họ Giang, chẳng phải là chúng ta đang ngồi chờ chết sao, chi bằng chấm dứt cho sớm." Tôi chậm rãi nói tiếp: "Kỳ thật hoàng thượng cũng đã nhẫn nại lâu, nếu không phải vẫn đang dùng bọn chúng thì đã đem giết từ lâu rồi."


Khoé miệng Cận Tịch cười một chút thản nhiên: "Kính phi nương nương góp lời với hoàng thượng thật đúng thời điểm. Bất quá cũng muốn Giang Mục Dương và Giang Mục Y hai người họ phải đền tội."


Tôi mỉm cười: "Nhưng loại người tham tài này chỉ cần có người cho thêm tiền thì chuyện gì cũng có thể làm. Hoàng thượng chỉ tạm thời làm ngơ cho bọn chúng, thế mà bọn chúng lại đắc ý vênh váo, thật sự là tự tìm đường chết."


Hai ngày sau, ngoài cung truyền đến tin Giang Mục Dương cùng Giang Mục Y đac bị cường đạo sát hại trên đường từ cung về nhà, ngay cả đầu cũng bị chặt đi không biết tung tích. Hoàng đế niệm tình hai người đã đóng góp nhiều sức chữa trị bệnh dịch nên đã ban thưởng cho gia quyến hai trăm lượng bạc trắng trăm để làm tang sự, lại mệnh cho thái y Ôn Thực Sơ tiếp quản điều trị bệnh dịch. Trong lúc nhất thời trong cung ngoài cung đều giai truyền đương kim thánh thượng thương xót thần tử, hoàng thượng càng thêm tiếng nhân hậu.


Tin tức truyền đến khi tôi đang ngắm nhìn hoa hạnh mới nở, nghe vậy chỉ lạnh nhạt cười. Ôn Thực Sơ hiện giờ được phụ trách việc chữa bệnh dịch, coi như là công thành danh toại, mà tôi cũng đã có thể báo ân việc hắn đã giúp tôi.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa

Giới thiệu: Tập 1: Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang

15-07-2016 40 chương
Ám ảnh

Ám ảnh

(khotruyenhay.gq) Rồi nhiều đêm sau đó, có đêm anh bất chợt tỉnh giấc thì thấy Thương

01-07-2016
Tán Gái Ở Nhà

Tán Gái Ở Nhà

Tên truyện: Tán Gái Ở NhàTác giả: thientoi2Thể loại: Truyện VOZ, Tư Vấn, ReviewTình

18-07-2016 28 chương
Lá thư gửi bố

Lá thư gửi bố

Cuộc đời quá ngắn mà yêu thương thì quá dài! Lá thư viết sau khi bố mất. Mạnh

29-06-2016
Biến mất ở Thư Viên

Biến mất ở Thư Viên

Tôi day qua úp mặt vào vào bụng Hảo, nghe ruột chị cồn lên trong đó, để giấu mấy

24-06-2016
Cùng yêu một người

Cùng yêu một người

Nếu yêu ai, bạn hãy mạnh mẽ tự tin nói cho người ấy biết. Dù là bị từ chối hay

01-07-2016
Tình yêu và tham vọng

Tình yêu và tham vọng

(khotruyenhay.gq) - Mày không biết liêm sỉ à, cướp người yêu người khác vui lắm

29-06-2016

Snack's 1967