Snack's 1967
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 59 đánh giá )

Đại mạc dao - Đồng Hoa - Chương 2 - Tình cảm

↓↓

Nghe tôi gọi món gà hầm táo đỏ và cầu kỷ, Lý Thành lộ vẻ đau khổ: "Sẽ ăn mấy cái này sao?"

bạn đang xem “Đại mạc dao - Đồng Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tôi hết sức kinh ngạc: "Cái này chẳng lẽ không ngon gấp mấy lần lương thực trong quân doanh à? Đồ ăn trong quân doanh có khi thiếu cả dầu ăn ấy chứ."


"Đương nhiên là không bằng, cái này tuy ngon, nhưng mà thanh đạm quá, giống đồ ăn cho phụ nữ mới sinh con được đầy tháng vậy." Lý Thành nhìn chằm chằm vào miếng thịt gà trong bát, nói với vẻ bức bối, khó chịu.


Tôi cười đưa gã một chiếc thìa gỗ: "Ngươi gần đây mất nhiều máu, đặc biệt gọi món này để giúp ngươi bổ sung máu đấy, bớt nói lung tung, mau ăn đi!"


Có hai nam tử ăn xong bữa phi ngựa rời đi, lúc ngựa ngang qua cửa sổ, tôi ngẫu nhiêu đảo mắt, trên mông ngựa có in dấu ấn hình sói sống động như thật, cảm giác như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.


Lý Thành thấy tôi chau mày đờ người ra, bèn dùng đũa gỗ gõ vào bát tôi: "Kim đại ca, huynh đang nghĩ gì thế?"


Tôi vội cười lắc đầu, lúc tiểu nhị bưng trà đến, tôi hỏi đại: "Hai nam tử vừa ra khỏi đây có phải người bản địa không?"


Tiểu nhị vừa rót trà, vừa đáp: "Không phải, có vẻ là đầy tớ của một gia đình phú hào nào đó, hình như trong nhà có người bị mất tích, đang đi khắp nơi tìm một cô nương. Than ôi! Bây giờ binh đao liên miên, dân chúng không sao sống yên được nữa, đành làm cường đạo, thương khách muốn qua Hà Tây và Tây Vực đều phải thuê những tay võ phu, một cô nương một thân một mình chỉ e lành ít dữ nhiều."


Lý Thành lạnh lùng "hừ" một tiếng: "Đều vì bọn Hung Nô hết, đánh đuổi được Hung Nô rồi, mọi người có thể an tâm sống qua ngày, không phải làm cường đạo nữa."


Tiểu nhị có vẻ không tán đồng, máy môi định nói, nhưng lại ngậm lại tiếp tục rót trà, rồi bỏ đi.


Cuộc sống trở nên cực kỳ đơn giản, an nhàn, đã sắp tròn một tháng, hằng ngày ngoài việc tập võ luyện cưỡi ngựa với Lý Thành, chơi đùa với Tiểu Khiêm và Tiểu Đào, tôi còn loanh quanh tản bộ khắp nơi giết thời gian. Đang cảm thấy vô vị thì nhận được thư của Hoắc Khứ Bệnh.


"... Ta và Công Tôn Ngao dẫn quân xuất phát từ quận Bắc Địa, mỗi người cầm đầu một cánh quân tấn công Hung Nô. Lý Cảm lần này cũng sẽ theo đoàn quân ra trận..."


Lông mày tôi chau lại.


"Đừng có chau mày, hắn đi theo phụ thân Lý Quảng xuất quân từ Hữu Bắc Bình, bọn ta ai dẫn quân nấy, chưa đánh trận xong chưa chắc đã gặp được. Nhận được thư rồi, hãy đi theo người gửi thư, hẹn gặp ở quận Bắc Địa."


Người đưa thư là Trần An Khang, đứng đợi rất lâu, thấy tôi vẫn ngồi đờ ra, khẽ ho một tiếng: "Tướng quân sai tại hạ đưa công tử đến quận Bắc Địa."


Tôi thở dài: "Tướng quân chắc còn dặn dò ngươi nhiều hơn nữa, không đi sợ là không được, đi thì đi thôi! Nhưng mà ta muốn dẫn Lý Thành theo, ngươi có lo được không?"


Trần An Khang chắp tay vái một cái: "Chuyện này tại hạ lo được, sẽ ra lệnh cho thống lĩnh ở đây xuất người, đến chỗ của tướng quân rồi, tự nhiên tất cả sẽ phải tùy cơ ứng biến."


Tôi đứng dậy nói: "Thế thì xuất phát thôi!"


Thấy Trần An Khang thở phào, như trút được gánh nặng, tôi cười chế giễu: "Không biết tướng quân các ngươi căn dặn những gì, mà khiến ngươi lo lắng bất an đến thế."


Gã cười nói: "Không chỉ tướng quân, ngay gia phụ cũng lải nhải suốt buổi tối trước khi ta lên đường, làm người ta nặng lời không được, nhẹ nhàng không xong, dùng lẽ không được, dùng binh cũng không xong, ta thực sự rất sợ công tử sẽ từ chối."


Tôi nhìn gã với vẻ ngạc nhiên: "Phụ thân ngươi?"


Trần An Khang cười nói: "Phụ thân của ta, chính là quản gia của tướng quân."


Tôi "a" một tiếng, chỉ vào người mình, "Thế ngươi biết ta là nữ tử?" Gã mỉm cười gật đầu, làm tôi chợt thấy thân thiết hẳn lên, bèn ca cẩm: "Xem tướng quân nhà ngươi đày đọa ta này, đời này chỉ có ta đi làm khổ người khác thôi, có bao giờ bị người khác giày vò như thế chứ?"


Trần An Khang cúi đầu cười nói: "Không phải oan gia không gặp gỡ." Thấy tôi trừng mắt nhìn, gã vội vã bổ sung một câu: "Không phải ta nói đâu, là gia phụ nói."


Tôi đưa lồng chim bồ câu cho gã, hằm hằm bảo: "Cầm lấy." Rồi lại ném một bọc đồ nữa cho gã: "Đỡ lấy." Sau khi nhìn quanh một vòng tôi liền rảo bước ra khỏi phòng.


Trong xe ngựa tôi tranh thủ chợp mắt một lát, Lý Thành rất hưng phấn chui ra chui vào, đôi lúc xáp lại gần Trần An Khang hỏi chuyện ngoài chiến trường.


Đã quen với sự xóc nảy trên lưng ngựa, lúc này ngồi trong xe ngựa cảm thấy hết sức thoải mái, tôi còn chưa thấy mệt thì đã đến quận Bắc Địa.


Tôi vừa mới nhảy xuống xe ngựa, vẫn còn hoa mắt, đã bị Hoắc Khứ Bệnh ôm vào lòng, hắn khẽ nói: "Một tháng không gặp nhau, cả tháng lo lắng không ngừng, chỉ sợ có ngày thức dậy sẽ nhận được thư báo là không thấy nàng đâu, cũng may nàng dù không hay nói thật, nhưng vẫn biết giữ lời."


Con người này tính tình tùy tiện, thích gì làm nấy, không kiêng nể người khác nhìn mình thế nào, nghĩ gì. Tôi vừa đấm vừa đánh muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn giữ chặt lấy vai tôi không cử động.


Trần An Khang cúi đầu chăm chú nghiên cứu sắc màu đất đai Bắc Địa, Lý Thành thì mặt mày hoảng hốt, kinh ngạc, hai mắt mở to nhìn chúng tôi chằm chằm.


Tôi thở dài một hơi, lần này phải bịa tạc câu chuyện thế nào chứ? Có loại võ công gì cần phải ôm nhau luyện tập đây?


Chương trước | Chương sau

↑↑
Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Văn án: Nàng dung mạo bình thường, bản lĩnh cũng tầm thường , chỉ cầu nhất thế

15-07-2016 1 chương
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa

Giới thiệu: Tập 1: Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang

15-07-2016 40 chương
Có một ngày như thế

Có một ngày như thế

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tôi thích

27-06-2016
Dừng lại để yêu...!

Dừng lại để yêu...!

Để yêu thương, không phải là lúc nào cũng là chạy theo và bất chấp, mà đôi khi đơn

23-06-2016
Chuyện cây táo

Chuyện cây táo

Ngày xửa ngày xưa, có một cây táo rất to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây

30-06-2016
Chỉ cơn mưa có lỗi

Chỉ cơn mưa có lỗi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Chỉ tại cơn

27-06-2016
Muốn Nói Yêu Em

Muốn Nói Yêu Em

Trích đoạn:Trên đời này đứa nhỏ không cha không mẹ có rất nhiều, Tống Tiểu Tây

20-07-2016 43 chương
Người lập dị

Người lập dị

- Tại sao cậu luôn kì quặc như vậy chứ? Tớ thực sự không thể hiểu nổi cậu. –

29-06-2016