Thạch bá quay đầu nhìn tôi chăm chú không nói gì, tôi nói: "Thả bọn họ đi, bác không giấu được Cửu gia đâu."
bạn đang xem “Đại mạc dao - Đồng Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Thạch bá lạnh lùng nói: "Ta làm thế là vì muốn tốt cho Cửu gia, lão thái gia mà còn, khẳng định cũng ủng hộ việc ta làm."
Tôi nói: "Nếu việc bác làm có thể khiến Cửu gia không vui, thì không phải là vì muốn tốt cho Cửu gia, mà chỉ là bác tự mình nghĩ là tốt thôi. Huống hồ chủ nhân của bác bây giờ là Cửu gia, không phải lão thái gia trước đây."
Thạch bá có chút tức giận: "Có phải ngươi lớn lên trong bầy sói không? Sao lại chùn tay mềm lòng thế này?"
Tôi bật cười: "Chúng ta có cần phải đọ sức một phen không ạ, xem ai có thể giết được ai? Thạch bá, Cửu gia không thích giết người tùy tiện, nếu bác thật sự muốn bảo vệ Cửu gia, thì đừng để Cửu gia phải vì bác mà nhuốm máu. Bác có thể bình thản như không, nhưng nếu Cửu gia biết được sẽ rất buồn. Thủ đoạn xử lý mọi chuyện của mỗi người không giống nhau, nếu Cửu gia muốn làm thế này, Cửu gia khẳng định đã suy nghĩ kỹ hậu quả mọi chuyện rồi."
Thím đi lấy nón lá đã quay lại, tôi nói: "Cháu đi ra vườn chơi đây, Thạch bá đợi một lát rồi cùng đi nhé!" Tôi hướng bác hành một lễ, rồi chạy như bay về phía khu vườn.
"Đây là gì ạ?"
"Đậu tương."
"Thế còn cái này ạ?"
"Đậu xanh."
"Cái này là dưa chuột, cháu nhận ra." Cuối cùng cũng có tôi nhận dạng được, tôi chỉ vào cái giá đỡ cây dây leo, nói một cách cực kì hứng thú.
Thím đứng bên cạnh cố gượng không phá lên cười nói: "Đây là trồng chơi, cũng là lần đầu chúng tôi trồng thử, nghe nói được mang từ Tây Vực về, thời điểm này đúng lúc đang còn non nhất."
Tôi nhảy vào ruộng, tiện tay hái một quả, quệt quệt lau vào tay áo rồi há miệng cắn một miếng.
Cầm một cái rổ chui ra chui vào dưới luống cây leo, chọn mấy quả dưa chuột nhinh nhỉnh một chút, ngẩng đầu lên không ngờ trông thấy Cửu gia đang đứng bên ngoài mím môi nhìn tôi cười. Qua lớp lá dưa chuột xanh thẫm, tôi vẫy vẫy tay cười, chạy về phía Cửu gia, tiện tay hái thêm hai quả nữa: "Sao huynh lại đến đây? Khách của huynh về rồi à?"
Cửu gia gật đầu, vừa cười vừa đánh giá tôi từ đầu đến chân một lượt, chỉ chỉ nón lá trên đầu tôi và rổ đeo trên tay: "Muội đi thay y phục đi, nhìn chẳng khác gì một cô gái nhà nông."
Tôi đưa cho Cửu gia chiếc rổ: "Đây là đậu mà muội vừa hái, đây là dưa chuột, còn đây là rau hẹ."
Cửu gia cười nói: "Chúng ta ở lại đây ăn tối rồi quay về sau, sẽ ăn mấy loại rau muội vừa hái."
Tôi vui mừng quá sức tưởng tượng, nhảy cẫng lên vỗ vỗ tay.
Tôi và Cửu gia đi men theo bờ ruộng, mặt trời đã ngả xuống đằng Tây, mảnh ruộng phủ một lớp sương chiều bảng lảng. Khói bếp lượn lờ trong không trung, đôi lúc nghe thấy vài tiếng chó sủa gà gáy. Những người nông dân vác cuốc quay về đi qua bên chúng tôi, tuy sắc mặt họ có phần mệt mỏi, nhưng dáng vẻ thì hết sức khoan thai thỏa mãn, chân rảo bước nhẹ nhàng về nhà.
Trong đầu tôi tự nhiên hiện lên bốn chữ "nam cày nữ dệt," không nhất định phải là nam biết cày cuốc, nữ biết thêu dệt, thật ra chỉ cần giống như bọn họ, hai người kề cận, vui vẻ sống an bình. Lén nhìn Cửu gia, không ngờ Cửu gia cũng đang nhìn tôi, ánh mắt hai người đột nhiên giao nhau, cả hai đều sững lại, mặt Cửu gia có chút ửng đỏ, lập tức nhìn nhanh sang hướng khác.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Cửu gia đỏ mặt, không khỏi suy nghĩ không hiểu Cửu gia vừa rồi nghĩ gì trong lòng, nhưng vẫn cứ nhìn Cửu gia chằm chằm, nhìn rồi lại nhìn. Cửu gia đẩy xe lăn nhanh hơn, tự nhiên nghiêng đầu, mặt mày cứng đờ hỏi: "Muội đang nhìn gì?"
Tôi vẫn đang suy nghĩ, cười hi hi đáp luôn: "Nhìn huynh a!"
"Muội..." Cửu gia dường như không ngờ tôi lại có thể "mặt dày vô sỉ" đến thế, một chữ vừa bật ra khỏi miệng, liền bị tôi làm cho nghẹn lời.
Tôi nhìn vẻ mặt Cửu gia, giờ mới hiểu lời nói của mình vừa rồi quá thô lỗ, trong lòng cực kì ảo não, hôm nay tôi bị làm sao thế? Sao cứ liên tục buột miệng rước họa thế này? Muốn xin lỗi nhưng cũng không biết nên xin lỗi từ đâu, đành im lặng đi tiếp. Cửu gia bỗng dưng bật cười lắc đầu: "Muội đích thực là lớn lên trong bầy sói."
Tôi yên tâm trở lại, cũng cười nói: "Hiện giờ đã tốt lắm rồi đấy, trước đây nói chuyện một chút kiêng dè cũng không có cơ."
***
Từ lúc đi nông trang ở ngoại thành về, trong lòng tôi cứ không ngừng suy nghĩ, luôn thấy cảm xúc hỗn loạn, khó mà an lòng như cũ được, bèn lấy mảnh vải đã chuẩn bị sẵn rồi vừa nghĩ vừa viết:
Thứ nhất, một loạt các học thuyết Nho gia, Cửu gia rõ ràng không quan tâm lắm, chỉ cóKinh Thi được đọc nhiều nhất. Nếu như thế, chắc là không tán đồng với việc dần dần tập trung hoàng quyền, cũng không chấp nhận thuyết thiên tử nhận mệnh của trời, và mớ luận thuyết hàm hồ buộc người dân phải tuyệt đối trung thành. Thứ hai, rõ ràng Cửu gia cực kì thích Lão Tử và Trang Tử. Sở học của Hoàng Lão, tôi mới chỉ nghe cha giảng chỗ được chỗ chăng một ít, cũng chưa thật sự đọc qua, nhưng đủ biết một vài điều, nếu Cửu gia thích lão Trang, vậy thì bây giờ mọi chuyện đối với Cửu gia mà nói, không phải đều là đau khổ sao? Thứ ba, Cửu gia tôn kính nhất là Mặc Tử, Mặc tử cả đời sống vì những kẻ bình dân bách tính, nỗ lực thuyết phục quân vương các nước từ bỏ chiến tranh, giúp đỡ nước bé kiến tạo thành trì binh khí đối kháng nước lớn. Nước lớn trong lòng Cửu gia có phải là Hán triều hay không? Nước bé là các nước Tây Vực chăng? Cửu gia muốn làm một Mặc Tử sao? Nếu như thế, không phải là đi ngược lại với Lão Tử và Trang Tử sao?
Tôi khẽ thở dài, gác bút lông lên nghiên mực, là sự hiểu biết của tôi có mâu thuẫn, hay trong lòng Cửu gia tràn đầy mâu thuẫn? Tôi không quan tâm thân thế của Cửu gia như thế nào, hiện giờ mình rốt cuộc có thân phận gì, tôi chỉ muốn hiểu tâm ý của Cửu gia thôi.
Cất mảnh vải đi rồi, tôi mau chóng chạy đi tìm Hồng cô: "Tỷ giúp muội mời một tiên sinh, cần phải tinh thông sở học của Hoàng Lão và Mặc Tử, am hiểu bách gia chư tử."
Hồng cô kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ còn cần các cô nương trong nhà học mấy cái này? Biết chữ, biết học thuộc mấy bài Kinh Thi là đủ rồi."
Tôi cười nói: "Không phải các nàng ấy học, là muội muốn nghe giảng."
Hồng cô cười đồng ý: "Được! Sai người đi mời, muội mà tiếp tục học hành, có thể mở cửa thu nạp đồ đệ được đấy."
Bất kể được trả bao nhiêu tiền, tiên sinh cũng kiên quyết không vào giảng bài trong phường, cho nên tôi đành nghe theo lời tiên sinh, qua chỗ tiên sinh nghe giảng. Hôm nay nghe hết bài về Tiêu dao du của Trang Tử, lòng tôi thấy hơi cảm động, đến lúc xuống xe ngựa vẫn vừa đi vừa nghĩ ngợi.
Người vừa đi vào đến vườn nhà, Hồng cô đột nhiên từ trong phòng xông ra, cực kì vui mừng nói: "Đoán xem có chuyện gì tốt."
Tôi cố ý nhìn Hồng cô với vẻ ngạc nhiên: "Chẳng lẽ Hồng cô có ý trung nhân muốn xuất giá?"
Hồng cô giơ tay ra cấu tôi: "Cái đồ mồm miệng gian xảo nhà muội!"
Tôi lách người tránh qua một bên: "Ai bảo tỷ không nói ngay ra."
Hồng cô thấy không bắt được tôi, bất đắc dĩ nhìn tôi trừng trừng: "Công chúa phái người tới, ban thưởng rất nhiều đồ, muội không có nhà, ta thay mặt nhận rồi, nhưng tốt nhất là ngày mai muội sang tạ ơn công chúa đi. Nghe người sai vặt nói, Lý... Lý giờ đã được sắc phong làm phu nhân rồi, hôm nay mọi thứ vàng bạc ngọc ngà đều do công chúa ban tặng cả, chắc mấy ngày nữa Lý phu nhân cũng sẽ sai người trong cung qua ban thưởng."
Thấy tôi cười không nói gì, Hồng cô cười nói: "Chả trách người người đều muốn làm hoàng thân quốc thích, muội xem mỗi lần công chúa ban thưởng cho muội đều là những thứ có tiền cũng chưa chắc mua được đâu." Bà liếc mắt nhìn ra ngoài vườn, nhỏ giọng nói: "Lý Nghiên cũng thật không chịu thua kém, mới mùa thu năm trước vào cung, mà bây giờ mùa hè đã được lập làm phu nhân, chỉ xếp thứ hai sau Vệ hoàng hậu."
Tôi chừng như nhớ ra điều gì, không kìm được nghiêng đầu suy tư, nhìn mấy cánh hoa trắng tinh yếu ớt trên giá đỡ uyên ương đằng, tự nhiên vỗ lên trán: "Mấy ngày gần đây chỉ mải mê Lão Tử với Trang Tử, sắp biến thành một con bướm khổng lồ thật rồi[4], bệ hạ đã cho đại quân xuất phát chưa?
[4] Lấy ý từ điển tích "Trang Chu mộng hồ điệp" của Trang Tử, có đại ý là con người không rõ đang mơ mình làm bướm, hay là bướm mới chính là nằm mơ là người, thực và ảo lẫn lộn.
Hồng cô giật mình hỏi: "Cái gì cơ?"
Tôi mới yên tâm trở lại: "Có vẻ là chưa rồi, cứ làm theo quy củ cũ, những đồ công chúa ban thưởng tỷ ghi chép lại từng thứ một tỉ mỉ, xem cái gì có thể dùng được, nếu thật thích thì đem ra mà dùng, nếu không thích hợp cho chúng ta thì có thể nghĩ cách đem bán, mấy thứ này không có giá trị tiền bạc thực tế, từ từ bán có thể bán được với giá tốt, nếu tương lai nhất thời cần ra tay làm gì gấp rút có thể dùng tiền mặt. Lý phu nhân biết chúng ta thích cái gì, sẽ không đem cho chúng ta phiền phức đâu, khẳng định là sẽ cho vàng."
Hồng cô gật đầu lia lịa, vui vẻ nói: "Chúng ta đều là tục nhân chốn hồng trần, mấy thứ đồ này nhìn thì đẹp đẽ trang hoàng, nhưng vẫn không thực tế bằng một thùng tiền vàng."
Chương trước | Chương sau