Biết nàng bệnh, Hoa tiểu thư vội sai người mời đại phu đến chữa trị, rồi an ủi: "Ngươi cứ nghỉ ngơi uống thuốc cho khỏe, chỗ ta sẽ có người khác hầu hạ. Nhớ là hôm nay không được ra khỏi giường".
bạn đang xem “Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Sính Đình chìm trong hôn mê. Biết một mình trên đất khách, sức khỏe vô cùng quan trọng nên nàng ngoan ngoãn nghe lời Hoa tiểu thư, uống sạch bát thuốc đắng rồi say giấc nồng.
Khi nàng tỉnh dậy, trời đã tối.
Hoa tiểu thư vừa dùng xong bữa tối, liền qua thăm nàng: "Ngủ cả một ngày, ta thấy ngươi cũng đỡ hơn nhiều. Hôm nay, công tử Đông Định Nam của ngươi lại đến. Ta chẳng dám nói gì, sợ lộ chuyện nên đành giả vờ đau họng, đuổi hắn về rồi".
Sính Đình "A" một tiếng, ngồi phắt dậy, mặt mũi âu sầu.
"Vội gì, nếu có ý với ngươi, hôm sau người ta sẽ lại đến".
Lòng Sính Đình rất đỗi lo lắng, lại lỡ mất cơ hội hỏi thăm tin tức của thiếu gia rồi. Sự việc càng để lâu, không biết đến khi nào Sính Đình mới có thể trở về vương phủ Kính An đây. Cứ ở lại Hoa phủ thế này, mọi thứ càng rối lên, nàng sẽ không thể quản nổi bản thân mình.
Nàng như cảm thấy mình đang rơi xuống hố bùn, giãy giụa không được, im lặng cũng chẳng xong.
Hoa tiểu thư không hiểu những tâm sự của nàng, cứ ngỡ nàng ốm nên sinh ra nóng vội, bèn nhẫn nại khuyên nhủ nàng thêm một hai câu, rồi dặn dò thị nữ khác mang cơm và sắc thuốc cho nàng, sau đó rời đi.
Đêm đó, Sở Bắc Tiệp lại đến, đứng bất động ngoài phòng ngủ của Hoa tiểu thư. Chàng lắng nghe động tĩnh xung quanh, cảm giác người thị nữ câm dường như đang quẩn quanh bên mình, chàng muốn giữ lấy, nhưng chỉ tích tắc đã chẳng thấy đâu. Sở Bắc Tiệp rất không vừa lòng với bản thân. Chàng đến để giữ cửa cho phượng hoàng, cớ sao lại động lòng bởi một bóng hình khác? Chàng thật có lỗi với giai nhân trong tim, nỗi áy náy hiếm hoi xuất hiện bao trùm lấy chàng.
Nhưng, ánh mắt biết nói của thị nữ vẫn cứ lẩn quất trong đầu chàng.
Đôi mắt lặng lẽ, nói không thành tiếng.
Đúng là lại có tiếng bước chân, cảm giác mừng vui trong lòng Sở Bắc Tiệp như đang ngâm nga thành tiếng hát.
Chàng quay phắt lại, đang định nở nụ cười dịu dàng, sắc mặt bỗng thay đổi hẳn: "Sao thế?".
Bước chân Sính Đình lảo đảo như sắp ngã. Sở Bắc Tiệp nhanh chóng nắm lấy cổ tay nàng, đỡ dậy.
Chạm tay, nóng hầm hập.
"Ốm?", chàng hạ giọng hỏi.
Sính Đình bỗng vỡ òa trong lòng, dòng lệ ầng ậng nơi khóe mắt, như thể cô đơn bao ngày, nay mới được người chăm sóc. Nàng bị bệnh, Hoa quản gia và vú Trần đã tốn không biết bao công sức an ủi nàng, nhưng họ đều không thể so được với từ vừa rồi của nam nhân đang ở cạnh nàng.
Chỉ từ ấy thôi cũng là quá đủ.
Nàng yếu mềm, đáng thương nhìn Sở Bắc Tiệp.
Ánh mắt đã nhìn thấu tâm can chàng. Chàng sắp quên phượng hoàng của mình.
"Phòng của cô nương ở đâu?"
Sính Đình bất giác gật đầu. Việc xảy ra sau đó suýt chút nữa khiến nàng lên tiếng. Nàng cắn chặt môi, cố không để lộ sơ hở.
Sở Bắc Tiệp nhẹ nhàng ôm ngang người nàng: "Đi nghỉ thôi. Muộn lắm rồi, còn ốm nữa, sao tiểu thư lại để mặc cô nương thế này?". Chàng bước nhanh về phòng nàng, rồi đặt nàng lên giường.
Trước nay vẫn muốn sao làm vậy, không hề để ý đến lễ giáo thế gian, chàng vụng về đắp chăn cho Sính Đình, rồi đứng thẳng dậy.
"Ngủ đi". Nhìn vẻ mệt mỏi trong đôi mắt mình yêu thương, chàng cảm thấy một thoáng thất thần, khó chịu, nên ngữ điệu chẳng khác gì khi ra lệnh với binh sĩ trên chiến trường.
Sính Đình cảm thấy rất đỗi yên tâm, bèn nghe lời chàng nhắm mắt, nhưng lúc sau, lại như lưu luyến mở mắt ra.
Đang định rời đi, Sở Bắc Tiệp phát hiện thấy "binh sĩ" không chịu nghe lời: "Nhắm mắt lại, ngủ đi".
Sính Đình bỗng thấy hứng thú, giống như lúc nhỏ hay trêu đùa thiếu gia, thỉnh thoảng nàng lại làm trái lệnh. Trong lòng đột nhiên ngập tràn một niềm vui không nói được thành lời, nàng mở choàng mắt, lặng lẽ nhìn Sở Bắc Tiệp.
Bắt gặp ánh nhìn lặng lẽ của nàng, chân tay Sở Bắc Tiệp bỗng trở nên luống cuống, tim đập thình thịch, huyết quản sục sôi, cảm giác trước nay chưa từng có, vượt qua cả khí thế hào hùng khi đứng trước cảnh giết chóc trên chiến trường.
Chàng không phục, Trấn Bắc vương hô mưa gọi gió, từng trải qua bao trận chinh chiến, lúc này đây lại như một kẻ đang bị sợi dây thít lấy nơi sâu thẳm trong trái tim, khiến chàng ngạt thở.
Từ trên cao nhìn xuống, nữ nhân câm trên giường kia bỗng chốc trở thành một mỹ nhân. Sống mũi, khóe miệng nàng đã chẳng còn quan trọng nữa. Cốt cách tao nhã, tâm tình ẩn kín của nàng khiến người bên cạnh cũng mất đi chí khí.
"Nhắm mắt lại", giọng Sở Bắc Tiệp đã khàn đi, "Ta ra ngoài đây".
Sính Đình có chút thất vọng. Lần này, nàng ngoan ngoãn nhắm mắt.
Sở Bắc Tiệp là bậc chính nhân quân tử, chàng đã ra ngoài thật.
Lại là một đêm khó qua hơn đêm trước.
Sính Đình dần chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng đến tận trưa hôm sau.
Hoa tiểu thư thần bí bước vào, nói nhỏ bên tai nàng: "Ngươi biết Đông Định Nam là ai không?".
Tim Sính Đình đập thình thịch.
"Ta nói cho ngươi biết, chính là Trấn Bắc vương của Đông Lâm chúng ta đấy! Hôm qua ta mới nhìn thấy tranh vẽ người này. Trời ơi, chính là Trấn Bắc vương danh tiếng lẫy lừng".
Sính Đình thật sự chấn động, cố gắng lắm mới ngồi vững lại.
Trấn Bắc vương? Đông Định Nam, nam nhân đã giữ cửa ba đêm nay, nam nhân đã dịu dàng, nam nhân khiến cho tâm trí nàng chao đảo, lại là Trấn Bắc vương, vương gia của Đông Lâm, tướng quân giỏi nhất Đông Lâm, kẻ thù lớn nhất của Quy Lạc, đối thủ đáng sợ nhất của thiếu gia?
Hoa tiểu thư lại coi đó là kỳ ngộ, cảm thấy vui thay cho Sính Đình, bèn vui vẻ vỗ vai nàng, nói tiếp: "Tiểu Hồng, chúng ta giống như tỷ muội, ngươi nhất định phải giúp ta đấy nhé?".
"Hả?"
"Việc này rất đơn giản. Ta đã sai Hoa quản gia gửi thư cho Trấn Bắc vương, nói rõ Hoa tiểu thư đã có hôn ước, không được tự do. Chỉ cần Trấn Bắc vương hủy được hôn sự này cho Hoa tiểu thư, mọi việc đều có thể thương lượng", Hoa tiểu thư dương dương tự đắc: "Lần này thì cha không thể ép ta thành thân rồi... Đến khi hôn ước bị hủy bỏ, ta sẽ nói rõ mọi chuyện với Trấn Bắc vương. Ta sẽ tặng ngươi một món hồi môn hậu hĩnh. Đúng rồi, ta còn tặng ngươi cả áo cưới của ta nữa".
Mới nghe được một nửa, Sính Đình đã sợ đến run người: "Tiểu thư... tiểu thư điên rồi sao? Trấn Bắc vương không dễ chọc giận đâu, còn lợi hại gấp mười lang quân tương lai của tiểu thư ấy. Nếu Trấn Bắc vương biết bị chúng ta lừa, Hoa phủ sẽ gặp chuyện!". Vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nàng nói không ra hơi, trước mắt như đầy đom đóm.
Hoa tiểu thư vẫn không để ý: "Trấn Bắc vương ngưỡng mộ ngươi như thế, tuy chưa biết thân phận thật sự và hình dáng của ngươi, nhưng ta nghĩ, đường đường là Trấn Bắc vương, người ta sẽ không để ý những thứ đó đâu!".
"Không phải chuyện này!", Sính Đình túm chặt tiểu thư: "Tiểu thư mau gọi Hoa quản gia lại, bức thư này tuyệt đối không thể gửi".
Thấy Sính Đình kích động như vậy, Hoa tiểu thư bất giác cũng có chút sợ hãi, khẽ cúi đầu: "Nhưng Hoa quản gia đã về rồi, còn mang theo cả câu trả lời của Trấn Bắc vương".
"Trả lời thế nào?"
"Trấn Bắc vương nói, ngày mai Hoa tiểu thư sẽ hoàn toàn tự do".
"Ngày mai?!"
Thấy thần thái Sính Đình không bình thường, Hoa tiểu thư lè lưỡi: "Ta phải đi luyện đàn đây, ngày mai nói tiếp", rồi đi luôn.
Ngẩn người hồi lâu, Sính Đình mới suy nghĩ lại được sự việc từ đầu đến cuối.
"Không thể nhắm mắt làm ngơ... Trấn Bắc vương, người này đúng là Trấn Bắc vương...", trầm ngâm giây lát, ánh mắt bất chợt trở nên nhanh nhẹn, nàng đã quyết định xong, "Vẫn chưa tìm được thiếu gia, ta không thể vô duyên vô cớ bị trói chân ở đây. Hoa phủ... Hoa phủ tự cầu phúc cho mình đi".
Nàng cố gắng xuống giường, thu dọn đồ đạc. Nhưng, nghĩ lại thấy Hoa phủ đối xử với mình không bạc, nàng cảm thấy thật không nhẫn tâm. Song, không nhẫn tâm cũng phải đi, nàng là người của Quy Lạc, kẻ thù của Đông Lâm, nếu để Trấn Bắc vương phát hiện ra, Hoa phủ sẽ càng thêm tội.
Nàng vội vã thu dọn đồ đạc, bước nhanh ra cổng phụ phía sau ít khi dùng đến, rời đi.
Ra khỏi Hoa phủ, đêm đầu tiên, nàng ngủ ở quán trọ. Dường như đã quen với việc thức đêm cùng Sở Bắc Tiệp, nàng không sao ngủ được, bao nhiêu suy nghĩ trào dâng, thiêu đốt nàng.
Cơn ho của nàng càng nặng và liên tục, cả người chẳng còn chút sức lực nào.
Ngày hôm sau, bệnh nàng nặng thêm, không thể ra khỏi cửa. Nàng hỏi thăm tiểu nhị tình hình bên ngoài. Trong thành cũng không có chuyện gì, sóng lặng gió ngừng.
Lại một đêm ho. Sáng ngày thứ ba, tiểu nhị mang nước lên, tiện miệng kể với nàng: "Đêm qua xảy ra chuyện lớn rồi. Không biết vì sao Hoa gia giàu có trong thành lại đắc tội với Trấn Bắc vương, bị chém đầu cả nhà".
Toàn thân Sính Đình run rẩy, nàng không thể tin vào tai mình: "Sao, chém đầu cả nhà?".
"Không biết chuyện gì khiến Trấn Bắc vương giận dữ như vậy". Tiểu nhị thở dài, "Chắc Hoa gia đã làm việc gì xấu xa nên mới chuốc họa diệt vong như thế. Trấn Bắc vương là một vương gia tốt...".
Sính Đình không còn nghe được những câu sau nữa. Nàng biết Sở Bắc Tiệp sẽ nổi cơn thịnh nộ, nhưng không ngờ đến mức này. Chém đầu toàn bộ Hoa phủ, bao nhiêu mạng người!
Hàng lông mày ngang ngược, những đường nét cương nghị của Sở Bắc Tiệp lại hiện lên trong đầu, nàng khẽ nhắm mắt... Nàng sớm đã biết không thể chọc giận nam nhân này. Một trang nam tử hùng tâm tráng trí, nhưng khi tàn sát cũng là một ma vương khát máu. Sính Đình đã từng chứng kiến sự tàn khốc vô tình của Trấn Bắc vương. Trên chiến trường, máu của binh sĩ Quy Lạc chảy thành sông, ngưng tụ dưới chân nam nhân ấy.
"Sở Bắc Tiệp muốn giết sạch cả Hoa phủ?" Trà kỷ, bình phong... mọi thứ trước mắt Sính Đình bỗng trở nên chao đảo. Nàng lắc đầu, lẩm bẩm: "Không thể nào..."
Nhưng, với quyền thế của Trấn Bắc vương ở Đông Lâm, đừng nói là giết sạch một Hoa phủ, chứ cả mười Hoa phủ, cũng chẳng ai dám hé răng.
Hoa lão gia, Hoa tiểu thư, Hoa quản gia, vú Trần, Nhược Nhi, Từ Hoa... sẽ chìm trong biển máu. Sính Đình bỗng thấy lồng ngực bức bối, muốn nôn ra.
"Không được, ta không thể giương mắt ngồi nhìn", nàng cố dậy, bước xuống giường.
Chương trước | Chương sau