Teya Salat
Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng

Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 67
5 sao 5 / 5 ( 87 đánh giá )

Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng - Chương 46

↓↓

Muốn xưng hùng thiên hạ phải biết nằm gai nếm mật.

bạn đang xem “Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nắm bảo kiếm trong tay, Phò mã Vân Thường vẫn hoàn toàn thản nhiên.


Ngoại thành Vân Thường.


Đêm khuya trăng sáng, tiếng côn trùng rả rích kêu.


Trong căn phòng nhỏ giữa rừng, một lão nhân tóc trắng đang ngồi xếp bằng trên chiếu, người học trò trẻ tuổi cung kính hỏi: "Đệ tử có một việc không hiểu, muốn thỉnh giáo sư phụ. Người đã dạy học ở Bắc Mạc nhiều năm, được mọi người kính mến. Sao sư phụ lại rời khỏi Bắc Mạc, tìm đến Vân Thường?".


Lão nhân cười nói: "Người già thường hay sợ chết. Tứ quốc sắp đại loạn, không đến Vân Thường, nơi an toàn nhất, thì biết trốn đi đâu?"


Đệ tử ngạc nhiên: "Sao sư phụ biết Vân Thường là nơi an toàn nhất?"


"Ha ha, danh tướng trong thiên hạ, một là Sở Bắc Tiệp, một là Hà Hiệp. Bây giờ còn lại ai?"


"Sở Bắc Tiệp không rõ tung tích, Hà Hiệp hiện là Phò mã ở thành đô Vân Thường"


"Tiểu Kính An Vương đâu phải là người có thể cam tâm làm Phò mã?", lão nhân thở dài, "Quy Lạc tự rước họa vào thân, hủy hoại lá chắn hộ quốc là vương phủ Kính An, Bắc Mạc không còn Tắc Doãn, Đông Lâm mất đi Sở Bắc Tiệp. Một khi Hà Hiệp dẫn theo đại quân Vân Thường xông tới, ba nước còn lại không còn đại tướng có khả năng đối kháng với Hà Hiệp. Muốn tránh họa chiến tranh, ngoài Vân Thường ra, còn có thể đi đâu?".


"Sư phụ kết luận có sớm quá không?"


"Một tướng tài như Hà Hiệp, liệu còn ai có thể sánh vai?"


"Có", đệ tử đáp, "Sở Bắc Tiệp".


Lão nhân mỉm cười nhìn đệ tử, như nhìn một đứa trẻ chưa hiểu chuyện: "Sở Bắc Tiệp giờ đang ở đâu?".


Cũng là người bướng bỉnh, đệ tử đáp: "Chỉ cần còn sống thì Sở Bắc Tiệp vẫn là danh tướng, vẫn là đối thủ của Hà Hiệp".


"Người sống thì có tác dụng gì? Nếu chỉ là cái xác không hồn, dù có chạm mặt Hà Hiệp, Sở Bắc Tiệp chẳng qua chỉ là tặng không tính mạng cho người khác."


"Có một người nhất định sẽ giúp Sở Bắc Tiệp phấn chấn trở lại".


"Ai?"


"Bạch Sính Đình."


Lão nhân cười hỏi: "Bạch Sính Đình giờ ở đâu?".


Đệ tử sững người, cúi đầu đáp: "Đã chết rồi".


"Đúng thế, đã chết rồi." Lão nhân vuốt chòm râu bạc, khẽ thở dài.


Đệ tử vẫn không chịu từ bỏ, nói: "Sở Bắc Tiệp có thể hăng hái vì Bạch Sính Đình, biết đâu cũng sẽ hăng hái vì người khác?".


Lão nhân dịu dàng nhìn học trò, đôi mắt già nua mờ đục, nhưng vẫn lấp lánh ánh sáng của trí tuệ.


"Trò đã bao giờ nghe thấy tiếng đàn của Bạch Sính Đình?"


"Đệ tử chưa từng."


"Trò đã bao giờ gặp Bạch Sính Đình?"


"Đệ tử chưa từng."


"Trò đã bao giờ được đọc lá thư của Bạch Sính Đình mà Công chúa Vân Thường gửi Sở Bắc Tiệp trên chiến trường?"


"Đệ tử chưa được đọc", đệ tử cúi đầu trả lời, "Đệ tử chỉ nghe tên của Bạch Sính Đình, nghe kể những câu chuyện về Bạch Sính Đình".


Bạch Sính Đình, Bạch Sính Đình của vương phủ Kính An.


Tên của nàng truyền khắp thiên hạ.


Câu chuyện của nàng vẫn chưa kết thúc.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Đôi giày đỏ đã mất

Đôi giày đỏ đã mất

Cô chỉ đến với tôi một lần thôi, như một cơn mưa ban trưa, rất vội. Rồi cô đi.

24-06-2016
Sao Chổi, anh yêu em!

Sao Chổi, anh yêu em!

Cô như một đóa hồng rực rỡ và kiêu hãnh. Cô chẳng thuộc về ai, và cũng chẳng ai

24-06-2016
Người chồng điên

Người chồng điên

"Cô câm miệng cho tôi!" Chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, một cái tát

30-06-2016
Xin lỗi tình yêu

Xin lỗi tình yêu

Yêu trong vô vọng cũng là một cách yêu, một tình yêu dành mãi cho một người dẫu biết

25-06-2016
Bàn tay ấm

Bàn tay ấm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016