The Soda Pop
Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng

Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 67
5 sao 5 / 5 ( 28 đánh giá )

Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng - Chương 38

↓↓

Mấy ngày khám bệnh kiếm tiền, ngoài việc mua bộ kim bạc rẻ dùng để chữa bệnh và đồ ăn, chỗ tiền còn lại dùng hết vào việc mua y phục giữ ấm. Nhưng dù đã mặc những y phục dày nhất lên người, Sính Đình và Túy Cúc vẫn chẳng chịu nổi trận gió tuyết khi ở ngoài trời thế này.

bạn đang xem “Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Sính Đình ngẩng lên, nhìn đám mây đen dày đặc như sắp rót mực xuống mặt đất. Gió tuyết vẫn đang giấu mình trong mây, chưa thèm xuất hiện. Trời không chút gió.


"Túy Cúc, châm lửa."


"Ôi, lúc này châm lửa làm gì? Bão tuyết đến, lửa cũng vô dụng thôi."


Sính Đình ung dung đáp: "Châm lửa đun nước". Khuôn mặt thanh tú của nàng thoáng nụ cười khoan thai.


Túy Cúc đang định nói gì, thấy nụ cười của Sính Đình lại thôi, nói: "Được rồi, châm lửa đun nước".


Những cành khô trong rừng bén lửa rất nhanh, trên mặt tuyết không có gió, củi cháy lách tách.


"Đào cái hố dưới nền tuyết."


Tuyết rất xốp, hai người quỳ xuống, đào bằng tay. Chẳng mấy chốc, tay họ đã chạm được lớp bùn dưới tuyết. Bùn được bao phủ bởi lớp tuyết, hấp thu độ ẩm từ lòng đất nên chắc và khó đào hơn nhiều.


Túy Cúc chau mày: "Thế này chưa đủ sâu, phải đào tiếp".


"Không cần", Sính Đình nói, "Lấy cành cây xếp thành cái lều nhỏ".


Thời gian không còn nhiều, mây đen lan rộng trên đỉnh đầu như đang tìm chỗ trút cơn giận dữ.


Hai người dùng những cành cây khô gác trên miệng hố thành một cái lều nhỏ. Sính Đình tìm thêm rất nhiều lá khô, phủ lên trên lều.


Túy Cúc luống cuống giúp sức, lo lắng hỏi: "Cái này có tác dụng gì, gió thổi là đổ ngay".


Rải đủ lá khô, Sính Đình mở tay nải, lấy ra hai bộ y phục còn lại của hai người, phủ trên lều.


"Cô nương đang làm gì vậy?"


"Mang nước sang đây, đổ lên trên."


"Nước vẫn chưa sôi mà", Túy Cúc ngạc nhiên.


Sính Đình vừa bực vừa buồn cười: "Băng tan ra thành nước là được rồi, cần nước sôi làm gì?".


Túy Cúc nhìn ngôi lều, lại nhìn nồi băng đã tan thành nước, cuối cùng cũng vỡ lẽ: "À! À!", đôi mắt to sáng bừng, "Được rồi, Túy Cúc sẽ bê qua ngay".


Đổ nước lên trên, lớp lá khô ở giữa cành cây và y phục thấm nước, một lớp băng mỏng từ từ xuất hiện nơi đó.


"Thật hiệu nghiệm!", Túy Cúc hào hứng hẳn lên.


"Đừng vội cười, nước không đủ đâu, nhanh nhanh lên, lấy nhiều thêm một chút."


"Được rồi, Túy Cúc đi ngay."


Cứ như vậy, băng tuyết gặp lửa tan thành nước.


Đổ hết mấy nồi nước lên nóc lều, tầng băng càng lúc càng dày.


Lớp y phục nằm gọn dưới tầng băng óng ánh trong veo. Ngôi lều với mái tròn trông giống như gian nhà băng tí hon.


Túy Cúc bên nồi nước, đổ thêm lượt nữa lên nóc: "Đủ chưa?". Nước đổ lên, trôi xuống bốn phía, chưa kịp rơi xuống mặt tuyết đã kết thành một tầng băng.


"Trận bão tuyết này không nhỏ đâu." Sính Đình nhìn mây đen lan rộng trên đầu, "Đổ thêm ít nữa mới được".


Đùng...


Tiếng sấm bực bội thoát khỏi tầng mây đen, như trải qua chặng đường dài mới đến được chốn nhân gian.


Trên mặt tuyết trầm lặng thoáng làn gió lạnh.


Sắc mặt Sính Đình chợt đổi: "Không kịp đổ nước nữa rồi, mau trốn vào trong".


Sính Đình vội vã kéo Túy Cúc chui vào cái cửa bé tí họ để lại từ trước. Không gian bên trong vô cùng chật chội, hai người chỉ còn cách ôm chặt lấy nhau.


"Trong này ấm quá." Ngôi lều tuy chật, nhưng Túy Cúc vẫn thở phào thoải mái.


"Lớp bùn dưới tuyết hút hơi ẩm từ đất, chúng ta đào tuyết lên, dựng lều trên đó nên ấm hơn ngoài kia."


Cuồng phong đã nổi.


Nửa phần lều chìm dưới lớp tuyết, nóc kết bằng băng chắc chắn, giúp hai người chống lại trận bão tuyết.


Sính Đình và túy Cúc lo lắng nghe tiếng động đáng sợ vọng vào lều.


Khác hẳn bên ngoài, trong này yên tĩnh lạ thường.


"Chúng ta qua được sơn mạch Tùng Sâm chứ?"


Sính Đình im lặng, một lúc sau mới nói: "Chắc chắn rồi".


"Cô nương?"


"Hả?"


"Cô nương đang suy nghĩ à?"


"Ừ."


"Nghĩ gì thế?"


Sính Đình khẽ cựa mình, chậm rãi đáp: "Túy Cúc, dù ngoài kia bão tuyết bao lâu, trong này ấm áp thế nào, chúng ta tuyệt đối không được ngủ. Nếu tuyết rơi phủ kín cửa vào, chúng ta lại ngủ say, rất dễ chết ngạt".


Đang thấy ấm áp đến buồn ngủ, nghe thế bỗng giật mình, cơn buồn ngủ tiêu tan, Túy Cúc trả lời: "Túy Cúc biết rồi", nhưng lại thở dài.


Trong lều vô cùng yên tĩnh, ngồi sát Túy Cúc, Sính Đình nghe rõ tiếng thở dài ấy.


"Sao lại thở dài?", Sính Đình hỏi.


"Không có gì."


Im lặng hồi lâu, Sính Đình khẽ hỏi: "Có phải ngươi đang nghĩ, nếu chết ngạt ở đây, sau này sẽ chẳng ai biết được tung tích chúng ta?".


Túy Cúc lại thở dài: "Bạch cô nương, sao cô nương thông minh đến vậy?".


Khóe miệng Sính Đình khẽ nhếch, nở nụ cười cay đắng.


Trong lều lại trở nên yên lặng.


Chẳng biết bao lâu, Túy Cúc không chịu được bèn hỏi: "Nếu chúng ta bỏ mạng ở sơn mạch Tùng Sâm này thật...".


"Không đâu", Sính Đình ngắt lời Túy Cúc, dịu giọng, "Không đâu, Túy Cúc".


Sống mũi cay cay, Túy Cúc không hiểu tại sao mắt mình tự nhiên đỏ hoe. Túy Cúc đưa tay tìm kiếm, chạm phải ngón tay Sính Đình, rồi nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của nàng.


Hai bàn tay đã xước xát chai sần nhưng rất nhanh nhẹn linh hoạt nắm chặt lấy nhau trong bóng tối.


Trời đất yên tĩnh càng trở nên tĩnh lặng đến lạ lùng. Sính Đình như cảm nhận, ngón tay Túy Cúc đang dán chặt vào cổ tay mình.


Hồi lâu sau, Túy Cúc tiếp tục thở, tiếng thở có phần gấp gáp.


"Bạch cô nương, mạch của cô nương... rất loạn", giọng Túy Cúc có chút hoảng hốt, "Túy Cúc phải châm cứu ngay bây giờ".


"Không cần gấp, Túy Cúc", Sính Đình lãnh đạm.


"Không được, phải châm cứu ngay lập tức." Theo thói quen, Túy Cúc đưa tay ra sau tìm tay nải, khuỷu tay chạm phải bức tường lều kiên cố, đau rát.


"Tay nải đâu rồi?", Túy Cúc bỗng sững người.


"Chúng ta vào vội quá." Trong bóng tối, giọng Sính Đình nhẹ nhàng, trấn tĩnh, "Túy Cúc, tay nải ở bên ngoài. Còn nhớ không? Chính là lúc ta mở tay nải lấy y phục".


Cuồng phong dữ tợn mang theo băng tuyết đập vào đỉnh lều, phát ra những âm thanh tàn phá.


Sự yên ắng đến chết chóc trong lều, và cuồng phong gào thét ngoài kia là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.


Đôi mắt đen của Túy Cúc lấp lánh trong đêm, không chừng chừ, nghiến răng nói: "Túy Cúc ra ngoài lấy, chắc ở ngay đây thôi. Chỉ cần thò đầu ra, giơ tay là có thể tìm thấy".


"Không", Sính Đình nhẹ nhàng nhả ra một tiếng.


Túy Cúc bỗng phát hiện, vị trí của Sính Đình chặn ngay chỗ lối ra.


"Bạch cô nương, Túy Cúc biết tâm ý của cô nương, nhưng Túy Cúc muốn tìm kim bạc", Túy Cúc hạ giọng, "Túy Cúc là đại phu".


Trong đêm, hình dáng Sính Đình mờ ảo đến nỗi không nhìn rõ những đường nét. Bóng tối và Sính Đình dường như đã hòa vào làm một, con người gầy yếu nhường ấy lại vững chãi như Thái Sơn, không gì lay chuyển được.


"Túy Cúc, ngươi có biết kim bạc ở đâu không? Bão tuyết nổi lên, chẳng biết chúng bị cuốn đến nơi nào rồi?"


"Chưa biết chừng lại mắc ngay trên mấy cành cây gần đây, Túy Cúc vẫn cứ tìm thì hơn." Túy Cúc tiến về phía trước, đụng phải cánh tay Sính Đình. Bàn tay Túy Cúc chậm rãi tìm đến bàn tay Sính Đình, nắm thật chặt, "Bạch cô nương, Túy Cúc nói rồi, nhất định Túy Cúc sẽ bảo vệ cô nương và hài nhi".


Khuôn hình Sính Đình sừng sững bất động, tựa như bức tượng điêu khắc có từ ngàn năm. Bàn tay nàng cũng nắm chặt bàn tay Túy Cúc.


"Ta cũng nói rồi, chúng ta không chết đâu, sẽ không chết, Túy Cúc."


Hai bàn tay lạnh cóng, nhỏ nhắn, yếu mềm nắm chặt vào nhau, chút ấm áp từ đôi tay siết chặt dần dâng lên.


Lều ẩn thân của họ quá nhỏ, thậm chí còn không có chút không gian nào cho Sính Đình cử động.


"Nhưng, hài nhi...", giọng Túy Cúc lẫn tiếng sụt sùi vang lên trong đêm tối. Túy Cúc buông bàn tay đang nắm chặt, rồi di chuyển về phía cổ tay Sính Đình, thăm mạch cho nàng.


Mạch tượng hỗn loạn khiến đầu ngón tay Túy Cúc run rẩy.


Giọt nước mắt ấm nóng rơi trên vạt áo.


Màn đêm tĩnh mịch, tiếng lệ rơi rõ ràng.


Kim bạc, sao lại quên cây kim bạc quan trọng nhất?


Cả chặng đường Túy Cúc liên tục dùng thảo dược và châm cứu để củng cố thể chất, ổn định mạch tượng cho Sính Đình, sao lúc bão tuyết đổ xuống lại quên sạch như thế?


Gió bão gầm thét bên ngoài sẽ cuốn tay nải có chứa kim bạc đến tận đâu?


Có lẽ, cả đời Túy Cúc cũng không quên trận bão tuyết tàn nhẫn này.


"Đừng lo, hài nhi sẽ không sao đâu."


Túy Cúc có nghe nhầm không?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa

Giới thiệu: Tập 1: Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang

15-07-2016 40 chương
Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Văn án: Nàng dung mạo bình thường, bản lĩnh cũng tầm thường , chỉ cầu nhất thế

15-07-2016 1 chương
Điệu múa thiên thần

Điệu múa thiên thần

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

26-06-2016
Gió, mưa, em và yêu...

Gió, mưa, em và yêu...

Có ai trách Nhỏ đâu, Nhỏ chỉ xem hắn là bạn thôi – chí ít là vậy. Còn hắn

24-06-2016
Chuyện Tình Hoàng Gia

Chuyện Tình Hoàng Gia

Tên truyện: Chuyện Tình Hoàng GiaTác giả: Du HuyễnThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 6 chương
Oan gia

Oan gia

1. Tôi ghét Nguyên, thật sự rất ghét, vì đúng là từ nhỏ nhỏ đến lớn cậu ấy chỉ

23-06-2016
 Chồng à, em yêu anh!!!

Chồng à, em yêu anh!!!

Quán cafe quen thuộc của vợ chồng tôi, khung cảnh quán bình thường, cũng không phải vì

23-06-2016
Chạm đến tinh khôi

Chạm đến tinh khôi

Trong cơn mơ, tôi thấy một bìa rừng chạy dài hun hút, xa xa thấp thoáng một ánh mắt

23-06-2016