Khi tuyết ngừng rơi, Hà Hiệp trở về phủ phò mã.
Đêm qua vừa về đến nơi, sáng nay đã dậy sớm, vào cung gặp Công chúa, rồi vì việc của Đông Lâm mà bị các tướng quân vây lại ở phòng nghị sự luận đàm chiến sự, dù thân thể làm bằng sắt, Hà Hiệp cũng cảm thấy mệt mỏi.
Những ngày trước đây, trong mắt Hà Hiệp, phủ phò mã dù rực rỡ huy hoàng, vẫn thiếu chút sinh khí. Nay trên đường từ cung về nhà, hắn bỗng cảm thấy phủ phò mã thêm phần thân thiết, cũng thêm phần sợ hãi không dám đối mặt.
Hai cảm giác ấy đều vì một người.
bạn đang xem “Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nơi Sính Đình ở luôn nhuộm trong màu sắc giống ánh mắt nàng, vang vọng những giai điệu tựa hơi thở của nàng.
Nàng cứ âm thầm len vào hơi thở của người khác, dẫn dắt trái tim người khác, mà bản thân nàng chẳng hề hay biết. Nhưng, đã từng có Hà Hiệp là ngoại lệ.
Mười lăm năm bầu bạn sớm hôm, Hà Hiệp đã từng len vào hơi thở Sính Đình, dẫn dắt trái tim nàng. Vẻ mặt Hà Hiệp không vui, sức khỏe không tốt, trong người hơi khó chịu... đều khiến Sính Đình lưu tâm. Đôi mắt thông tuệ khẽ chuyển, nàng có thể đoán được tâm tư của Hà Hiệp. Nàng đi dạo trong vườn, đánh đàn, nói cười hay làm bất cứ việc gì... chỉ mong hóa giải mọi nỗi niềm bất an của thiếu gia.
Có lúc Sính Đình khuyên một Hà Hiệp u sầu cầm kiếm, múa Kính An kiếm pháp. Nàng thay sang bộ y phục có ống tay rộng, hòa theo ánh kiếm của Hà Hiệp múa điệu Cửu thiên nhẹ nhàng uyển chuyển.
Thấu hiểu lòng nhau, Hà Hiệp rất đỗi thương yêu đóa hoa bên cạnh luôn làm dịu lòng mình.
Nam nhân trong thiên hạ, mấy người có được phúc phận này.
Phúc phận ấy đã từng thuộc về Hà Hiệp.
Thấy ánh mắt Sính Đình nhìn về phía mình, Hà Hiệp kinh ngạc phát hiện ra rằng, có được sự quan tâm của nàng thật quý giá, thực hài lòng biết chừng nào.
Hóa ra sự quý giá ấy không phải ở tiếng đàn, giọng hát, không phải bởi điệu múa lay động lòng người, hay vì nụ cười hấp dẫn, mà bởi cảm giác an tâm khi ở bên nàng.
Hóa ra phúc phận trời cho đến một ngày cũng sẽ biến mất như đã định sẵn.
Phúc phận đã từng của Hà Hiệp chẳng lẽ đời này kiếp này đã an bài thuộc về Sở Bắc Tiệp, vương gia của địch quốc, Trấn Bắc vương đã dùng kế tháo lui, khiêu khích Hà Túc động thủ với vương phủ Kính An, kẻ để lại Ly hồn bảo kiếm khiến Sính Đình lìa hồn?
Bước chân lên bậc thềm có chút trì hoãn.
Bậc cổng trước mắt quá cao, đó là bậc cổng phủ phò mã của Hà Hiệp. Dường như chỉ cần cao thêm chút nữa, nó có thể chắn trước cổng, khiến bên trong trở thành chốn lao tù vững chãi.
Hà Hiệp tự nguyện bước vào, nhưng không đồng nghĩa với việc bằng lòng ở đó cả đời.
Hà Hiệp cúi đầu nhìn những vết chai do kiếm mài mòn nơi lòng bàn tay. Bàn tay ấy có cả sức mạnh và sự linh hoạt, biết cách khéo léo luồn lách, giành thắng lợi cho bản thân.
Tứ quốc đã loạn.
Loạn thế chính là lạc viên của anh hùng.
Vốn là tướng tài bẩm sinh, lại xuất thân từ vương phủ Kính An, Hà Hiệp càng thêm vốn liếng để từ trên cao nhìn xuống quan sát thời cuộc. Trời sinh ra Hà Hiệp đã đứng nơi cao nhất trong chúng sinh nhốn nháo này.
Nhưng, một người khác cũng có vốn liếng hùng hậu như thế, Sở Bắc Tiệp xuất thân cao quý, văn võ song toàn, có tài trị quốc, dũng tướng mưu lược trên sa trường. Quan trọng hơn cả, Sở Bắc Tiệp cũng có khí thế và phong độ khiến người khác thần phục.
Hà Hiệp và Sở Bắc Tiệp, cũng giống như lưỡng cầm Quy Lạc, Dương Phượng và Bạch Sính Đình, cả đời này luôn được đặt cạnh nhau.
Dương Phượng và Sính Đình từ nhỏ đã là hảo hữu.
Hà Hiệp và Sở Bắc Tiệp sinh ra đã là kẻ thù.
Sính Đình đã trở về, Sở Bắc Tiệp không có được nàng, cũng giống như chẳng bao giờ có được thiên hạ.
Ánh mắt toát ra sự kiên quyết, Hà Hiệp ngẩng cao đầu cất bước, qua bậc cổng cao của phủ phò mã.
Vội vã tiến đến tiền sảnh, vòng qua hành lang gấp khúc bên đầm nhỏ, bước chân bỗng khựng lại sau bức bình phong bằng đá, Hà Hiệp chăm chú nhìn bóng dáng trong tiểu đình.
Trên bàn đá trong đình đặt chiếc đàn cổ, khói hương vương vất.
Sính Đình ngồi trước cây đàn, lặng lẽ xoa đầu đàn, như muốn lau sạch vết bẩn nơi đó.
Thấy cảnh này, Hà Hiệp bỗng nhớ ra, đã rất lâu rồi mình chưa được nghe tiếng đàn của Sính Đình.
Hà Hiệp luôn là người ngồi gần Sính Đình nhất, ngắm nhìn mười ngón tay đẹp như tạc bằng ngọc đặt trên đàn cổ, nghe dây đàn run rẩy xướng lên những âm thanh đẹp đẽ, vút bay lên trời, khiến mây lững lờ trôi cũng phải dừng lại lắng tai.
Lâu lắm rồi không được nghe tiếng đàn quen thuộc, Hà Hiệp không dám kinh động Sính Đình, lặng lẽ đứng sau bình phong, chờ tiếng đàn cất lên. Tiếng đàn biết an ủi trái tim mệt mỏi của hắn, dẫn hắn về quê hương phương xa.
Hình như không có tâm tư chơi đàn, Sính Đình chỉ cúi đầu, khẽ xoa cây đàn, ánh mắt thẫn thờ dừng trên những dây đàn thanh mảnh.
Hương vẫn đang cháy, đốm đỏ dần thấp xuống, cố sáng hồi cuối, rồi tắt lịm.
"Sao không đàn?", Hà Hiệp bước ra sau bình phong, giẫm lên con đường rải đá xanh quanh co dưới tuyết, dừng trước đình.
Như không nghe thấy gì, Sính Đình vẫn thẫn thờ ngồi nhìn cây đàn.
"Đàn nay do ta sai người mua từ Quy Lạc về, muội thích không?"
Có lựa lời thăm hỏi thế nào, Hà Hiệp cũng không thấy câu trả lời. Từ khi lên ngựa, Sính Đình chẳng hề nói lời nào với hắn.
Nàng đã trở về đây, nhưng trái tim thì để lại Đông Lâm.
Một lúc sau, Hà Hiệp thở dài: "Bữa tối muội muốn ăn gì, cứ bảo nhà bếp làm. Trong phủ có hai đầu bếp Quy Lạc, giỏi nhất món chân giò hương tỏi và các loại dưa món". Nói xong định quay về phòng nghỉ ngơi, nhưng đi được vài bước, Hà Hiệp lại quay đầu, hạ giọng nói thêm một câu, "Lâu lắm không được nghe tiếng đàn của muội", sau đó bước đi.
"Muội cũng... lâu lắm không được xem thiếu gia múa kiếm trong tuyết."
Thanh âm nhẹ nhàng như gió thoảng, vang lên sau lưng, Hà Hiệp kinh ngạc quay người, mắt lấp lánh niềm vui, hạ giọng: "Muội muốn xem không?".
Sính Đình quay đi, lặng lẽ thở dài: "Thiếu gia không mệt sao? Đêm qua mới trở về, sáng nay đã phải ra ngoài".
Hà Hiệp xúc động nhìn nàng, nở nụ cười dỗ dành: "Có muội xem, mệt sao được?".
Kiếm sắc rút ra khỏi bao, thân hình Hà Hiệp nhanh như chớp.
Như giao long gặp nước, thoải mái vẫy vùng, lại như dây mây cuốn vào thân cây, biến ảo khôn lường.
Đường kiếm như nước chảy mây trôi, khí thế ngút trời.
Sính Đình dựa vào đình, lặng lẽ ngắm nhìn.
Ánh mắt nàng dịu dàng như khói nước, khiến mọi nỗi mệt mỏi của Hà Hiệp tiêu tan.
Hà Hiệp cầm kiếm bay vút lên cao, khi quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Sính Đình.
Trong thoáng chốc, vương phủ Kính An yên vui như đang ở ngay đây.
Tất cả vẫn như chưa hề thay đổi. Phụ mẫu vẫn còn, cửa nhà vẫn nguyên, những điều kiện hắn vẫn cố giữ gìn và tự hào, vẫn nguyên vẹn.
Năm tháng kiêu ngạo, phong hoa tuyết nguyệt chưa từng mất đi.
Hà Hiệp múa một đường kiếm nghiêng, trổ hết chiêu thức của bản thân, như muốn lưu lại những ngày tháng xưa kia in dấu sâu đậm trong lòng.
Gió Bắc lạnh buốt không ngăn được hào khí trào dâng. Hết bài múa kiếm, Hà Hiệp mồ hôi đầm đìa, khoáng đạt giơ ống tay áo lau mồ hôi trán, cười nói: "Tiếp tục!".
Mũi kiếm chếch xuống dưới bỗng dừng lại, thân hình thay đổi, tựa như rồng sắp bay lên trời, chuẩn bị bùng phát. Đây chính là Kính An kiếm pháp Sính Đình vẫn yêu thích.
Tằng...
Ánh kiếm tựa giao long du ngoạn bốn phương, tiếng đàn mãnh liệt không hẹn mà vang lên, thúc giục thế kiếm.
Hà Hiệp vô cùng phấn chấn, từng chiêu, từng thức không hề trì trệ, thế kiếm bỗng đổi, tiếng đàn càng vút cao, như tiếng rồng gầm thét.
Múa kiếm gảy đàn, phối hợp ăn ý, chẳng chút tì vết.
Hà Hiệp ung dung múa hết bộ Kính An kiếm pháp, khúc Cửu thiên cũng kết thúc dưới ngón tay Sính Đình.
Chiêu kiếm cuối cùng dừng lại, tiếng đàn theo đó ngưng bặt.
Hai đôi mắt thâm trầm gặp nhau giữa không trung, cảm giác quen thuộc mà phức tạp bỗng ào tới.
Sính Đình, muội cũng giống ta, chưa từng quên quá khứ.
Trong lòng muội vẫn có vương phủ Kính An, vẫn có tiểu Kính An vương!
Ngoài Sở Bắc Tiệp, vẫn còn có chỗ cho người khác trong lòng muội, đúng không?
Vẫn có!
Trời đất bỗng im ắng vô cùng.
Không biết bao lâu sau, ánh mắt gặp nhau giữa không trung mới từ từ tách ra. Sính Đình nhìn về một nơi nào đó phía sau Hà Hiệp.
Hà Hiệp như có cảm giác, thình lình quay đầu lại.
Một dáng hình tao nhã kiều diễm lọt vào tầm mắt Hà Hiệp.
Diệu Thiên công chúa nổi bật trong chiếc váy dài màu tím long trọng, trên vai khoác áo lông chồn trắng tinh, đầu đội mũ phượng trân châu cầu kỳ, cổ đeo chuỗi vòng đá quý sáng lấp lánh.
Đôi môi Diệu Thiên hồng đào, mắt sáng như sao.
Tám thị nữ phía sau Công chúa đều cúi đầu nhìn xuống, đứng một bên hầu hạ.
Thấy Hà Hiệp quay lại, Diệu Thiên khoan thai nở nụ cười, khen ngợi: "Lần đầu tiên thiếp được ngắm Phò mã múa kiếm trong tuyết". Ánh mắt Công chúa chuyển đến phía sau Hà Hiệp, dịu dàng, "Song cầm Quy Lạc, quả nhiên danh bất hư truyền. Bạch cô nương, ngưỡng mộ từ lâu".
"Công chúa điện hạ." Ngón tay ngọc rời khỏi cây đàn, Sính Đình chậm rãi đứng dậy, cách một tiểu đình, hướng về phía Diệu Thiên công chúa hành lễ từ xa.
Sắc mặt Hà Hiệp bỗng thay đổi, thoáng sau đã mỉm cười: "Công chúa tới từ khi nào vậy?". Hà Hiệp thu kiếm, đến bên và nắm tay Diệu Thiên, "Lạnh thế này, sao không gọi ta một tiếng, lại đứng trong tuyết thế kia?".
"Tiếng đàn hòa điệu kiếm trong tuyết, cảnh đẹp khiến lòng người say mê, ai nỡ làm đứt đoạn?", Diệu Thiên hiền thục để Hà Hiệp dắt tay.
Họ vào đại sảnh ngồi. Thị nữ nhanh chóng dâng trà nóng. Đều có tâm sự riêng, ba người cúi đầu thưởng trà, nhìn khói tỏa vẩn vơ, nhất thời im lặng.
Diệu Thiên công chúa thân phận tôn quý nhất, tất nhiên ngồi vào vị trí chính giữa. Nàng nghiêng đầu đánh giá Sính Đình ngồi bên cạnh, hồi lâu bỗng cười nói: "Khúc nhạc lúc nãy Bạch cô nương gảy thật dễ nghe, không biết tên là gì?".
Sính Đình đặt chén trà xuống, không kiêu ngạo, không siểm nịnh mà đáp: "Tên là Cửu thiên".
"Cửu thiên..." Diệu Thiên trầm ngâm nhắc lại cái tên, rồi gật đầu nói, "Điệu nhạc hay, tên cũng đẹp".
"Công chúa quá khen."
"Có thể đàn thêm một lần không?"
Hà Hiệp bất chợt đặt chén trà xuống, chưa đợi Sính Đình trả lời đã thân thiết hỏi: "Công chúa dùng bữa tối chưa? Biết Công chúa đến, ta đã dặn nhà bếp chuẩn bị mấy món điểm tâm của Quy Lạc. Lần trước nếm thử, Công chúa vẫn nói muốn dùng thêm mà?".
Vỗ tay mấy tiếng, Hà Hiệp gọi một thị nữ đến, dặn: "Mau mang những món điểm tâm đã chuẩn bị lên đây, cả rượu ta đem về, cũng đưa cả lên".
Một lúc sau, điểm tâm và rượu ngon đã được mang lên. Toàn những món điểm tâm do đầu bếp Quy Lạc làm, vẫn nóng hổi, bên trên còn khéo léo khắc hình cánh hoa lung linh nhiều màu sắc khiến người ta thích mắt. Mỗi chiếc đĩa nhỏ bày năm món điểm tâm màu sắc khác nhau, phần nhân bên trong cũng khác nhau.
Hà Hiệp bảo thị nữ lui ra, tự tay rót chén rượu, đưa lên môi Diệu Thiên. Diệu Thiên nhìn Hà Hiệp, ánh mắt khẽ dừng trên khuôn mặt không rõ biểu cảm của Sính Đình, ngoan ngoãn ngẩng đầu uống cạn chén rượu phu quân đưa lên, rồi thưởng thức hai món điểm tâm, không nói gì thêm, vẻ mặt bình tĩnh.
Chương trước | Chương sau