Sau buổi đi dâng hương cùng Sính Đình hôm đó, Hoa tiểu thư rất có cảm tình với nàng. Hoa tiểu thư kể với nàng bao nhiêu chuyện, còn thân thiết hơn cả những nha đầu đã theo hầu mấy năm. Đúng lúc Đông Nhi, nha đầu thân cận của mình ốm nặng, phải về nhà để cha mẹ chăm sóc, Hoa tiểu thư dứt khoát chọn Sính Đình vào hầu hạ nàng ta.
Vừa mới đến, Sính Đình từ một nha đầu chuyên làm việc nặng nhọc chuyển sang nha đầu phụ trách khâu vá, rồi lại trở thành người hầu cận tiểu thư. Đúng là nhảy một bước hai bậc, thật khiến người khác ghen tỵ.
Tháng Chín, tuy không còn là mùa hạ, nhưng tiết thu hổ[1] vẫn oi nóng kinh người.
[1] Tiết thu hổ: Khoảng thời gian nóng bức sau tiết lập thu, thường kéo dài khoảng từ 7 – 15 ngày.
bạn đang xem “Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Dưới bóng cây trong tiểu viện, bên dưới bày hai, ba đĩa quả tươi, thường vọng ra tiếng cười đùa của hai thiếu nữ.
"Thế này đúng không?"
"Không phải."
"Thế này à?"
"Cũng không phải."
Ôm đống kim chỉ cả nửa ngày mà vẫn không làm ra được trò trống gì, Hoa tiểu thư chán nản vứt khung thêu đang cầm trên tay xuống: "Không học nữa, chẳng thích chút nào cả, ngươi nhìn tay ta bị đâm đến mấy cái rồi đây này".
Sính Đình cười đáp: "Nô tỳ đã nói với tiểu thư từ đầu rồi. Lúc nô tỳ mới học thêu, mười đầu ngón tay còn bị đâm cho sưng vù. Tiểu thư mới bị một chút thế này có đáng gì". Sính Đình muốn trốn đi từ lâu, nhưng vì không dò hỏi được tin tức của thiếu gia và những người khác của vương phủ Kính An, nên dù muốn đi nàng cũng chẳng biết phải về đâu.
Cây đàn cổ ấy lai lịch kỳ lạ, tuy vô cùng yêu thích nhưng Sính Đình vẫn yêu cầu để nó ở phòng tiểu thư. Nói cho cùng, cây đàn là do người ta tặng đích danh tiểu thư của Hoa phủ mà.
"Ta muốn tự tay thêu gì đó tặng chàng..." Chàng ở đây rõ ràng là tình lang yêu quý của tiểu thư.
"Tiểu thư...", Hoa quản gia có vẻ đang tìm tiểu thư. Vừa vào cửa nhìn thấy hai người họ ngồi đó, ông vội cười nói, "Hóa ra tiểu thư ở đây, để tôi tìm mãi. Ngoài kia có khách cầu kiến tiểu thư".
"Ai muốn gặp ta?"
"Là một công tử trẻ tuổi anh tuấn, có cả nam tử lần trước chặn đường chúng ta để tặng đàn. Vị công tử đó nói tên là Đông Định Nam."
Thần sắc Sính Đình chợt thay đổi, nàng thầm than: Đúng là đã tìm đến rồi.
"Mời họ vào trong", Hoa tiểu thư dặn dò quản gia, rồi quay sang nắm chặt tay Sính Đình, mắt sáng như sao, "Thế nào? Ta đoán đúng không? Quả nhiên người ta đã đến tìm ngươi rồi".
Sính Đình cười đáp: "Người ta tới tìm tiểu thư, đâu có tìm nô tỳ".
Hoa tiểu thư cười nói: "Thôi đi, lúc này rồi còn chối cái gì? Đi theo ta".
Hoa tiểu thư nhanh chóng kéo Sính Đình vào phòng. Hai người vừa ngồi xuống sau rèm, Hoa quản gia đã dẫn khách vào.
"Tiểu thư, Đông công tử đến rồi."
"Ta biết rồi, Hoa quản gia cứ ra ngoài đi."
Hoa tiểu thư và Sính Đình ngồi sau rèm lặng lẽ quan sát.
Hoa quản gia quay đi, phía đối diện chỉ còn lại một nam tử trẻ tuổi. Tuy mặc áo thường dân nhưng người này vẫn lộ rõ khí chất tôn quý, áo may từ loại lụa thượng đẳng nhất, mắt đen mày rậm, ánh mắt xuất thần, khí thế hiên ngang, mỗi cử động đều mang khí khái của bậc vương giả. Đúng là một mỹ nam hiếm có.
Sững sờ hồi lâu, Hoa tiểu thư nói nhỏ vào tai Sính Đình: "Xem ra biết đánh đàn cũng không tồi, có thể dụ được một nam nhân đẹp đến thế kia".
Sính Đình cũng ngạc nhiên không kém Hoa tiểu thư, nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện hoàn toàn khác.
Ở vương phủ Kính An gặp nhiều hiểu rộng, vừa nhìn qua nàng đã thấy sự tôn quý trong thần thái cử chỉ của Đông Định Nam ẩn chứa khí chất kiêu ngạo, rõ ràng không phải chỉ là con nhà quý tộc bình thường.
Chẳng lẽ người này là đại thần của Đông Lâm?
Thậm chí, còn có thể là người của vương tộc Đông Lâm?
Khả năng ấy không phải là không có. Đây là thành đô Đông Lâm, nơi quy tụ giới quyền quý của Đông Lâm quốc. Nhất là khí thế khi Đông Định Nam sai thuộc hạ tặng cây đàn cổ và món tiền đưa lễ quá lớn, lại càng khiến người ta sinh nghi.
Bước vào phòng, thấy trước mặt buông rèm, Đông Định Nam biết giai nhân đang ở trong đó quan sát mình. Trước nay chàng vẫn hoàn toàn tự tin vào mình, giọng sang sảng: "Tại hạ Đông Định Nam mạo muội tới thăm hỏi tiểu thư". Vừa nói chàng vừa chắp tay về phía tấm rèm, nở nụ cười nho nhã.
Thực ra chàng không mang họ Đông, cũng chẳng phải tên Định Nam. Chàng chính là đệ đệ ruột của Đại vương Đông Lâm, Sở Bắc Tiệp. Bao năm chinh chiến nơi biên ải, đã quá quen với mưu kế sách lược và tiếng đuổi giết trên chiến trường, nay trở về thành đô hoa lệ, chàng cảm thấy trong lòng đột nhiên buồn chán vô cùng. Hai hôm trước, chàng dẫn theo thị vệ đến chùa Bán Sơn ở ngoại thành ngắm cảnh, bỗng nghe thấy tiếng đàn tuyệt diệu vô cùng, khiến người ta ngây ngất, cảm giác dễ chịu không thể nói thành lời.
Giai nhân này, chàng sao có thể bỏ qua?
Thân là đệ đệ của Đại vương, Trấn Bắc vương, đệ nhất vương gia Đông Lâm, ngay lập tức triển khai từng bước theo đuổi. Tính toán kỹ, chàng mới hành động, cầu kiến, tặng đàn, điều tra lai lịch nhà họ Hoa, cuối cùng là đến thăm hỏi vị tiểu thư ấy.
Thấy Sính Đình lặng lẽ nhìn ra không đáp, Hoa tiểu thư nghĩ nàng đã quá thích rồi nên chẳng biết nói gì. Ánh mắt đưa qua, Hoa tiểu thư cất giọng: "Nếu đã biết là đường đột, sao vẫn đến cầu kiến tiểu thư nhà ta? Trước nay tiểu thư chưa từng gặp gỡ người lạ".
Sính Đình chau mày nhìn Hoa tiểu thư, thì thấy nàng ta dương dương tự đắc nháy mắt với mình.
"Tiếng đàn lay động lòng người, tại hạ những mong được nghe thêm một khúc cho thỏa nỗi lòng", Sở Bắc Tiệp trả lời rõ ràng ngắn gọn, quang minh lỗi lạc.
Sính Đình đang suy đi nghĩ lại về lai lịch của Đông Định Nam, nhưng vắt óc vẫn không sao nghĩ ra Đông Lâm có quan lại quý nhân nào họ Đông. Nàng thầm nghĩ: Người này chắc chắn dùng tên giả, nếu hắn điều tra được thân thế của nàng thì vô cùng bất lợi. Thấy Hoa tiểu thư định lên tiếng, nàng bèn đưa tay ngăn lại, nói: "Công tử đến để nghe đàn thật sao?".
"Đúng vậy."
"Công tử tặng đàn cổ Phượng Đồng, chiếc đàn ngàn vàng không mua được, chỉ để nghe ta gảy một khúc nhạc ư?"
"Đúng vậy."
Sính Đình cúi đầu trầm ngâm. Nàng ngồi trước đàn, ngón tay khẽ chạm vào dây đàn.
Những thanh âm u tịch vượt ra khỏi tấm rèm, như tiếng nước suối róc rách chảy vào khe đá, du dương lay động lòng người.
Bốn bề yên ắng, dường như ai cũng đang nín thở.
Tiếng đàn du dương bất chợt chuyển sang gấp gáp, rồi lại dần trở nên dịu dàng và ngọt ngào, cuối cùng là chuỗi âm thanh cao vút kết thúc khúc nhạc.
Hết một khúc, Sính Đình hỏi: "Tiếng đàn bay theo gió, mới đấy đã không còn. Kết thúc một khúc, công tử chắc hẳn muốn nghe thêm khúc nữa?".
Sở Bắc Tiệp hân hoan đáp: "Tiểu thư thực hiểu lòng người, đúng là Định Nam rất muốn nghe khúc nữa".
"Khúc vừa rồi để trả lễ tặng đàn của công tử", giọng Sính Đình bỗng chốc lạnh lùng, "Gảy đàn là chuyện nhỏ, nhưng gảy đàn cho một người giấu giếm cả tên họ của mình, thật chẳng ra sao".
Sở Bắc Tiệp khẽ giật mình, chắp tay hỏi: "Hà cớ gì tiểu thư lại cho rằng tại hạ dùng tên giả?".
"Công tử không cần hỏi ta làm thế nào mà đoán ra", biết mình đoán đúng, khóe môi thoáng nụ cười gian, nàng hỏi tiếp, "Công tử chỉ cần nói cho ta biết, ta đoán có đúng không?".
Ánh mắt Sở Bắc Tiệp sáng bừng, đôi mắt có thần nhìn về phía tấm rèm. Chàng chỉ biết tiểu thư của Hoa phủ là một giai nhân có tuyệt kỹ chơi đàn. Nay xem ra, nàng còn rất đỗi thông minh, đời này khó kiếm. Sở Bắc Tiệp trầm giọng trả lời: "Tiểu thư thật lợi hại, 'Đông Định Nam' là tên giả của ta, không ngờ lại bị tiểu thư phát hiện ra ngay".
"Hà cớ gì công tử phải dùng tên giả?"
Sở Bắc Tiệp và Sính Đình đối diện nhau qua tấm rèm. Chàng chỉ cảm thấy nữ tử bên trong kia thật thông minh lanh lợi. Nói chuyện với nàng, chàng có cảm giác sục sôi như khi lâm trận giáp mặt với kẻ thù. Ngay lập tức, chàng thu lại tâm thế khiêm tốn ngưỡng mộ giai nhân, và mỉm cười, phản kích: "Tại sao tiểu thư lại buông rèm gặp khách?".
"Thấy mặt rất quan trọng sao?"
"Thế tên họ rất quan trọng ư?"
"Công tử sao có thể so sánh như vậy? Công tử đến để nghe đàn, có việc cậy nhờ ta, tất phải thành tâm thành ý, báo họ tên thật."
Sở Bắc Tiệp ngồi bên bàn, nhấp một ngụm trà rồi hỏi lại: "Không lẽ tiểu thư lại không cầu bất cứ điều gì?".
"Hả?", Sính Đình chau mày: "Ta cầu việc gì?".
"Thứ mà tiểu thư cầu, đương nhiên là một vị tri âm", tiếng cười trầm khàn bật ra từ cổ họng chàng.
Sính Đình than thầm, người này quả khó đối phó, nhưng không thể không thừa nhận chàng mang vẻ tự tin hấp dẫn, khiến người khác cảm thấy vẻ kiêu ngạo ấy thật hợp tình hợp lý.
Trái tim nàng bỗng đập thình thịch. Bất giác, nàng đứng dậy tiến tới sát rèm, nhìn ra bên ngoài.
Sở Bắc Tiệp vẫn thoải mái ngồi đó, mắt sáng như sao, tỏ rõ vẻ ta thừa biết nàng đang nhìn trộm. Ánh mắt Sính Đình quẩn quanh bên những đường nét đẹp như một vị thần, rồi dừng lại ở miếng ngọc bội nơi thắt lưng Sở Bắc Tiệp.
Ngay lập tức, dáng ngọc sau rèm bị chấn động.
Ngọc bội lấp lánh, nhìn qua đã biết là thứ cực kỳ quý báu. Đáng chú ý hơn cả là trên đó có ký hiệu của vương tộc Đông Lâm.
Chàng ta chắc chắn là người trong vương tộc Đông Lâm.
Ánh mắt Sính Đình bỗng chốc như lóe sáng. Nàng lưu lạc đến Đông Lâm quốc đã mấy tháng rồi, Hoa phủ lại chẳng nhạy trong việc nắm bắt thông tin bên ngoài, nàng không hề có được chút tin tức gì của vương phủ Kính An. Sao nàng không nhân cơ hội này để dò la tin tức từ cái vị Đông Định Nam trông rất có thế lực kia?
Nghĩ đến đây, đôi mắt đen của Sính Đình càng thêm gian xảo.
"Đã là tri âm, công tử có cảm nhận gì về khúc nhạc vừa rồi?"
"Cảm nhận?", Sở Bắc Tiệp nhìn chằm chằm vào tấm rèm, khóe môi bỗng nhếch lên, nở nụ cười ngạo nghễ, từ tốn đáp: "Khúc nhạc vừa rồi tựa đàn hạc tiên bay vượt tầng mây, lại giống bầy chim ưng hùng dũng trông xuống đất bằng. Có thể thấy, tiểu thư hứng thú vô hạn với vạn vật trong thiên hạ, chứ không chịu nhốt mình chốn khuê phòng. Tiểu thư ôm hùng tâm tráng chí, vượt xa cả đấng nam nhi".
Sính Đình thực sự chấn động.
Không ngờ vị Đông Định Nam này lại lợi hại đến vậy, chỉ nghe một khúc nhạc mà có thể nhìn thấu bản tính của nàng. Tiếng chuông cảnh tỉnh đang gióng giả từng hồi, Sính Đình không khỏi kính phục vị nam tử phong độ ngời ngời này.
Nàng thở dài nói: "Công tử quả lợi hại. Đáng tiếc, ta không thể sống theo ý mình, không thể ngao du thiên hạ như những đấng nam nhi. Thế giới ngoài kia chắc tươi đẹp vô cùng".
Lời như nói hộ tâm sự của tất cả những nữ tử bị số mệnh trói buộc. Hoa tiểu thư ngồi bên cạnh cũng liên tục gật đầu đồng tình.
Than thở giây lát, Sính Đình lại hỏi: "Nghe nói... cạnh Đông Lâm có Quy Lạc quốc phong cảnh diễm lệ khác thường, người người yêu ca hát?".
"Đúng vậy. Quy Lạc quốc núi non hùng vĩ, người người yêu ca hát, nhưng thứ quý nhất của Quy Lạc quốc lại là những mỏ đồng bất tận. Sản lượng đồng một năm của Quy Lạc quốc bằng sản lượng ba năm của Đông Lâm quốc." Nói đến Quy Lạc, Sở Bắc Tiệp hứng thú hẳn lên. Tâm tư bao năm nay của chàng đều hướng về Quy Lạc, gần như ngày nào chàng cũng mở tấm bản đồ Quy Lạc ra rồi dốc sức suy nghĩ. Nay được hỏi tới, chàng có thể ngay lập tức trả lời với Sính Đình về mỏ quặng của Quy Lạc.
"Chẳng trách ai cũng nói Quy Lạc trù phú, hóa ra vì có bao nhiêu mỏ đồng như thế."
"Tuy là trù phú, nhưng sự trù phú ấy lại tạo ra thói quen kiêu ngạo, coi thường của cải của mọi người, bao gồm cả Đại vương và cả vương công quý tộc. Họ không hiểu thế nào là 'lúc yên ổn phải tính ngày khó khăn', chỉ biết ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau."
Một lời ngắn gọn của Sở Bắc Tiệp đã chỉ thẳng ra ung nhọt lớn nhất trong cục diện chính trị của Quy Lạc quốc. Sính Đình bất giác thở dài.
Trước đây, ở Quy Lạc quốc, mỗi hành động của vương phủ Kính An đều có tầm ảnh hưởng đến toàn cục, từ nhỏ lớn lên trong phủ, Sính Đình được mắt thấy tai nghe bao cuộc tranh giành đấu đá chốn vương cung.
Cũng vì thế mà Đại vương sinh lòng sợ hãi rồi ngấm ngầm hãm hại vương phủ Kính An. Nếu không, vương phủ Kính An công lao hiển hách hàng trăm năm nay sao có thể chìm trong biển lửa chỉ qua một đêm?
Hôm nay nghe "kẻ địch" thản nhiên nói ra tử huyệt của Quy Lạc quốc, sao Sính Đình có thể không cảm thấy não nề? Nàng khẽ vịn tay vào mặt đàn, lại hỏi: "Chẳng lẽ Quy Lạc quốc không có vương công đại thần nào lo đến đại cục hay sao?".
"Có, Kính An vương là trọng thần của Quy Lạc, bao năm nay nắm giữ binh quyền, dẹp loạn đảng, quét sạch ngoại xâm, giữ vững bình yên cho Quy Lạc quốc." Nụ cười ấm áp dịu dàng của Sở Bắc Tiệp thoáng tia hâm mộ, "Nhưng cũng bởi Kính An vương nắm giữ trọng quyền nên khiến cho tân vương của Quy Lạc nghi kỵ, chỉ trong một đêm đã dẹp yên vương phủ Kính An".
"Thế sao?!", sau rèm vọng ra giọng nói yêu kiều, "Công tử nói vương phủ Kính An là người tốt, vậy thì Đại vương Quy Lạc đã quá hồ đồ rồi".
Sở Bắc Tiệp ngồi thẳng dậy, thể hiện rõ khí thế bao trùm thiên hạ, cười nhạt: "Vương phủ Kính An hết mực trung thành với Quy Lạc quốc, song lại là đại họa với Đông Lâm chúng ta. Mất đi vương phủ Kính An, Quy Lạc quốc không còn mãnh tướng. Đại vương Đông Lâm chúng ta anh minh biết nhìn xa trông rộng, muốn thu phục đất Quy Lạc bé cỏn con ấy đã là việc dễ như trở bàn tay".
Sính Đình càng ảo não trong lòng, nhưng ngữ điệu lại hân hoan vô cùng: "Đúng, thế thì Đông Lâm chúng ta sẽ càng hùng mạnh. Nhưng... lẽ nào vương phủ Kính An đó không ai chạy thoát hay sao?".
"Người của vương phủ Kính An vô cùng giảo hoạt, đặc biệt là Tiểu vương gia Hà Hiệp. Nghe nói, họ đã nhận được tin trước khi người của Đại vương Quy Lạc ra tay, nên đã trốn khỏi thành đô Quy Lạc. Hà Túc đã hạ lệnh truy bắt họ. Đáng tiếc, đáng tiếc!" Hai tiếng "đáng tiếc" cuối cùng đương nhiên là tiếc vì vương phủ Kính An không bị Hà Túc diệt trừ.
Cũng coi như biết được thiếu gia và những người khác chưa bị Đại vương bắt, trong lòng Sính Đình cũng nhẹ đi vài phần.
Chắc thiếu gia và những người khác đang trốn ở một nơi an toàn để theo dõi thay đổi của thời cuộc. Lúc này nếu đi tìm họ, chắc nàng cũng không có manh mối gì. Tạm thời nàng cứ ở lại đây, cùng Hoa tiểu thư thêu thùa trò chuyện, nhân tiện dò la tin tức qua vị vương tộc Đông Lâm này, rồi tính kế tương lai.
Nghĩ như vậy, ngón tay nàng khẽ lướt trên dây đàn.
Chương trước | Chương sau