"Ta sẽ cố gắng về".
bạn đang xem “Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Sở Bắc Tiệp không hứa với Sính Đình, nhưng vì nhớ nhung đôi mắt bừng sáng, hân hoan vô hạn của nàng mà thầm tính ngày về.
Chẳng biết tại sao, Lâm An tướng quân lại lỡ ngày về, cả chặng đường xông pha gió tuyết, đến vương cung đã là nửa đêm ngày thứ ba.
Vốn đã chờ đến không còn kiên nhẫn, vừa nhận được tin Lâm An về đến vương cung, chàng nhảy vội xuống giường, hai mắt sáng quắc, trầm giọng: "Dám sai ngày về, tội không thể tha".
Áo gươm chỉnh tề, Sở Bắc Tiệp vội vã tiến vào tẩm cung của Đại vương. Được nửa đường, đầu kia hành lang bỗng xuất hiện bóng người đi tới, quỳ dưới chân Sở Bắc Tiệp, khẽ bẩm: "Vương gia, Lệ phi nương nương có lời mời".
Sở Bắc Tiệp dừng bước, tay đặt trên cán kiếm, nhìn xuống dò xét cung nữ kia. Dưới ánh trăng, cung nữ cúi đầu không rõ mặt, chỉ thấy phần cổ trắng nõn ngoan ngoãn cúi xuống. Tuổi tầm mười lăm, mười sáu lại dám đêm hôm khuya khoắt cản đường Trấn Bắc vương nơi cung cấm? Quả thực to gan.
"Sao ngươi biết bản vương sẽ qua nơi này?", ánh mắt Sở Bắc Tiệp vô cùng lạnh lẽo.
Nghe giọng nói lạnh lùng ấy, cả người cung nữ khẽ run lên, giọng khiếp sợ: "Từ khi Vương gia vào cung, Lệ phi nương nương đã sai bọn nô tỳ thay nhau túc trực ở đây. Đây là lối đi duy nhất từ cung Chiêu Khánh sang tẩm cung của Đại vương, chỉ hôm nay mới thấy Vương gia đi một mình, nên nô tỳ bạo gan cản bước Vương gia".
"Bản vương có việc quân cần xử lý gấp, không có thời gian để ý đến Lệ phi nương nương", Sở Bắc Tiệp ném một câu, rồi cất bước đi tiếp.
Cung nữ tuổi còn trẻ, nhưng vô cùng trung thành, bèn tiến về phía trước, ôm lấy chân Sở Bắc Tiệp, giọng gấp gáp: "Vương gia, chuyện này còn quan trọng hơn việc quân nơi tiền tuyến, liên quan đến tương lai của vương tộc Đông Lâm, cầu xin Vương gia gặp Lệ phi nương nương!".
Sở Bắc Tiệp đã gặp đủ loại người, nên giỏi phân biệt thị phi, thấy cung nữ này nói năng chắc chắn, chẳng trốn tránh ánh nhìn của chàng, không giống người đang nói lời dối trá. Lại nghĩ đến không khí kỳ lạ trong vương cung mấy hôm nay, Sở Bắc Tiệp nhìn ánh lửa chập chờn ngoài tẩm cung Đại vương, hạ giọng: "Dẫn đường".
Cung nữ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sững sờ giây lát rồi mới nói thành lời: "Vâng". Cung nữ đứng lên, dẫn Sở Bắc Tiệp đi về phía cuối hành lang.
Vòng vèo hồi lâu trong đêm đen, Sở Bắc Tiệp biết đã đến hậu cung. Hồi nhỏ, chàng vẫn hay đến đây, lúc mới biết sự đời, cũng từng có chút qua lại với những cung nữ kiều diễm nơi này. Đại vương có thừa tín nhiệm với Sở Bắc Tiệp nên cũng phớt lờ cho qua. Vì thế, đêm hôm khuya khoắt đến đây, chàng chẳng hề ngại ngùng, can đảm bình tĩnh, ung dung theo sau cung nữ.
Cung nữ dừng trước một cung điện mới tinh. Sở Bắc Tiệp đoán trong này phần lớn là phi tần của vương huynh, nhưng Lệ phi nương nương thì chàng chưa từng nghe qua.
Cung nữ quay đầu nhìn Sở Bắc Tiệp, rồi đi tiếp vào trong điện, khẽ gọi: "Nương nương, Vương gia tới rồi".
Người trong điện dường như đang có tâm sự, đêm hôm khuya khoắt mà vẫn chưa ngủ, đáp ngay lập tức: "Mau mời vào". Thanh âm mềm mại uyển chuyển, giọng nói có chút nhẹ nhõm, như thể gặp được Sở Bắc Tiệp là sẽ giải quyết được mọi vấn đề.
Sở Bắc Tiệp lấy việc quân làm thú, bản tính thẳng thắn, bước vào trong, mắt hổ cảnh giác nhìn quanh một vòng.
Gian phòng đốt lò sưởi ấm áp, một mỹ nhân trẻ tuổi ngồi ngay ngắn giữa điện, nở nụ cười tươi tắn: "Lệ phi tham kiến Trấn Bắc vương. Giờ thân thể Lệ phi không tiện, không đứng dậy hành lễ với Trấn Bắc vương được, mong Trấn Bắc vương thứ tội", vừa nói, một tay vừa đỡ lưng, tay kia dịu dàng xoa cái bụng đã rất to của mình.
Cuối cùng Sở Bắc Tiệp cũng hiểu, vì sao cung nữ đó dám nói việc này liên quan đến tương lai của vương tộc Đông Lâm.
Chàng ngồi xuống, mím môi không nói, hai mắt ngời sáng đánh giá Lệ phi nương nương. Hồi lâu, Sở Bắc Tiệp mới chau mày lên tiếng: "Bản vương không có nhiều thời gian, nương nương có điều gì cần nói?".
"Trấn Bắc vương quả nhiên mang phong độ đại tướng, không dài dòng lôi thôi." Ánh mắt Lệ phi dịu dàng, đưa tay vén những sợi tóc mai, như bỗng nhớ ra hoàn cảnh khó xử của mình, bèn chau mày, chậm rãi kể lại sự tình, "Bảy tháng trước, ta được Đại vương sắc phong là Lệ phi, nguyên nhân chắc Trấn Bắc vương cũng đoán ra". Nàng ta cúi đầu, yêu thương vỗ về hài nhi trong bụng,
"Sinh con cho Đại vương là tâm nguyện lớn nhất của mỗi nữ nhân chốn hậu cung. Lệ phi được trời thương, chỉ mong một điều duy nhất là bình an sinh hạ hài nhi, báo đáp ân sủng của Đại vương. Nhưng chốn thâm cung, Lệ phi thân cô thế cô, không thể tự bảo vệ mình. Từ lúc biết tin Trấn Bắc vương sẽ trở về, Lệ phi ngày đêm mong ngóng. Vương gia là trụ cột của Đông Lâm, mong Vương gia có thể làm chủ giúp Lệ phi, bảo vệ hài nhi trong bụng Lệ phi, để hài nhi ra đời bình yên".
Sở Bắc Tiệp hết sức kinh ngạc: "Chẳng lẽ trong vương cung có kẻ dám hãm hại vương phi đang mang thai? Nếu sợ hãi như thế, sao nương nương không nói chuyện này với vương huynh?".
"Đại vương bệnh nặng, đã mấy tháng Lệ phi không được gặp người rồi."
"Là ai muốn hại nương nương?"
Lệ phi cúi đầu không đáp.
Sở Bắc Tiệp chợt tỉnh ngộ: "Vương hậu?".
"Ha ha...", thấy Lệ phi khẽ gật, Sở Bắc Tiệp ngẩng đầu cười lớn, nhìn thẳng vào mắt người đối diện, lạnh lùng, "Vương tẩu ta là nhân vật cỡ nào chốn thâm cung? Nếu Vương hậu không dung, sao Lệ phi giữ được cái mạng này mà bình yên vô sự đến lúc lâm bồn? Bản vương còn có việc, không muốn truy cứu chuyện hôm nay. Xin cáo từ. Sau này còn muốn tùy tiện sai người cản đường bản vương, tốt nhất nương nương hãy suy nghĩ cho cẩn trọng". Ném ra lời cảnh cáo lạnh lùng, Sở Bắc Tiệp đứng bật dậy, dáng người tráng kiện hoàn mỹ.
Đến cửa điện, giọng nói của Lệ phi vang lên sau lưng: "Vì Bạch Sính Đình...".
Sở Bắc Tiệp dừng bước, quay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lệ phi.
"Nương nương nói gì?"
"Ta có thai, vốn dĩ Vương hậu còn vui mừng hơn cả Đại vương, bởi vương tộc Đông Lâm đã có người nối dõi. Mấy tháng liền, Vương hậu quan tâm chăm sóc ta, thân như tỷ muội. Nhưng mấy ngày gần đây, thái độ của Vương hậu với ta bỗng hoàn toàn thay đổi, thỉnh thoảng gặp trong cung, ánh mắt Vương hậu thể hiện rõ sự thù địch. Đột nhiên, nguy hiểm giăng tứ phía." Lệ phi nói giọng xa xăm, "Tất cả đều vì Bạch Sính Đình".
Sở Bắc Tiệp quay đầu, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Lệ phi như đang thăm dò xem lời khai của phạm nhân có mấy phần thật giả, hai hàng mày chau lại: "Sính Đình có liên quan gì đến việc này?".
"Không biết kẻ nào tiết lộ với Vương hậu rằng trước kia ta từng quen biết Bạch Sính Đình." Lệ phi cười khổ, "Bạch Sính Đình hạ độc hai vương tử của Vương hậu, khiến Đại vương không còn người nối dõi, nay hài nhi trong bụng ta cũng có thể trở thành vương tử Đông Lâm, thế mà ta lại có quan hệ với Sính Đình... Nếu là Vương hậu, Trấn Bắc vương sẽ nghĩ đến chuyện gì?".
"Lệ phi quen Sính Đình?", Sở Bắc Tiệp nheo mắt.
Lệ phi bất lực thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn Sở Bắc Tiệp, thẳng thắn: "Ta là mỹ nhân mà Đại vương Hà Túc dâng tặng Đại vương Đông Lâm sau khi Trấn Bắc vương ký hiệp ước năm năm không xâm phạm Quy Lạc. Từ nhỏ, ta lớn lên trong phủ Quy Lạc, sao có thể không quen biết Bạch Sính Đình danh tiếng lẫy lừng?".
Ánh mắt sắc nhọn của Sở Bắc Tiệp nhìn sâu vào đáy mắt Lệ phi, lặng lẽ suy nghĩ về trúc trắc trong câu chuyện này.
Nếu Vương hậu thực sự cho rằng Lệ phi và Bạch Sính Đình có quen biết, vậy thì cốt nhục của vương huynh trong bụng Lệ phi đúng là khó giữ.
"Vương gia, vì huyết mạch của Đông Lâm, mong Vương gia ở lại trong cung đến khi ta lâm bồn, không để Vương hậu ra tay sát hại hài nhi. Thời kỳ lâm bồn đã cận kề, chẳng lẽ Vương gia lại so đo vài ngày?" Hai tay Lệ phi ôm lấy bụng, nước mắt lặng lẽ rơi.
Bao âu sầu chất chứa thành tiếng thở dài.
Nếu hài nhi trong bụng Lệ phi là nam, thì đây chính là vương tử tương lai của Đông Lâm.
Đông Lâm đã đau đớn mất đi hai vương tử, càng không thể mất bảo bối có thể là huyết mạch cuối cùng của vương huynh.
Sáng sớm hôm sau, như đã hẹn, Đông Lâm vương giao lại binh phù Lâm An tướng quân mang về cho Sở Bắc Tiệp.
"Vương đệ, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, đệ có thể xuất phát." Có thể vì đệ đệ thân yêu đã trở về, tinh thần thoải mái, sức khỏe của Đông Lâm vương cũng cải thiện đáng kể, đã có thể ra đại diện triệu kiến các đại thần trong chốc lát.
Sở Bắc Tiệp nhận lấy binh phù, nhưng có chút do dự. Trong cuộc đời, đây là lần đầu tiên chàng do dự như thế. Suy nghĩ hồi lâu, chàng bẩm báo với Đông Lâm vương: "Vương huynh, đệ có vài việc quan trọng cần ở lại trong cung vài ngày".
Từ lúc đến thành đô, nay đã là ngày thứ tư.
Sáu ngày nữa chính là sinh thần của chàng.
Chương trước | Chương sau