Hồng Tường còn đang sững sờ, không kịp làm gì, bóng người bỗng ào vào trong phòng, một tay đỡ Sính Đình, một tay ngăn lại dây đàn. Tiếng đàn ngừng hẳn.
bạn đang xem “Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Sính Đình cảm thấy sau lưng có người đỡ, trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng quay đầu lại, ánh mắt bỗng u ám, nói: "Buông ra". Nàng cố sức đứng thẳng lên, trời đất như chao đảo, mà vẫn cắn răng không nói, cố đứng vững.
Mạc Nhiên vội vàng buông tay ra, bình thản: "Vương gia đang xử lý công vụ, tiếng đàn của cô nương... ồn quá".
Thần sắc Sính Đình vô cùng mệt mỏi, cười chua chát: "Đã làm phiền".
Mạc Nhiên đáp: "Vương gia nói rồi, đàn này chỉ cho cô nương mượn, nếu cô nương đã đàn xong mấy khúc, thì cũng nên lấy về rồi".
"Mạc Nhiên, ta muốn gặp Vương gia."
Một thoáng chần chừ, giống như đang lắng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, một lát sau, Mạc Nhiên cắn răng đáp: "Vương gia rất bận, tối sẽ đến".
"Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với Vương gia." Sính Đình nói từng chữ một, vô cùng nghiêm túc, "Tất cả những hiểu lầm, ta sẽ nói thật rõ ràng".
Mạc Nhiên lại đợi thêm một lúc, bốn bề vẫn vô cùng yên ắng, lần này thì ngay cả Mạc Nhiên cũng có chút thất vọng, chỉ đành thở dài lặp lại một câu: "Vương gia... tối sẽ đến".
Sính Đình lãnh đạm nhìn Mạc Nhiên. Vốn sợ nhất nhìn vào mắt nàng, Mạc Nhiên quay mặt đi.
Sính Đình khẽ nói: "Tướng quân mang đàn về đi, thay ta tạ ơn Vương gia". Không chống đỡ nổi thân thể bỗng trở nên nặng nề của mình, nàng vịn ghế ngồi xuống.
Mạc Nhiên ôm đàn rời đi, vòng ra phía sau.
Sở Bắc Tiệp không ở thư phòng mà đang đứng trong gió tuyết. Thân thể vững chãi ấy dường như không hề có cảm giác gì với gió tuyết nơi đây.
"Vương gia, đàn mang về rồi", Mạc Nhiên dâng cây đàn lên.
Mấy bông hoa tuyết đáp trên mặt bỗng khiến Sở Bắc Tiệp thấy rợn người.
Chàng rất hối hận.
Chàng không nên đưa đàn cho nàng, càng không nên nghe nàng đàn. Khúc đàn lúc nãy của Sính Đình như vẫn đang vang vọng trong đầu chàng, đau tựa dao cứa vào tim, tựa lăng trì. Chí khí, quyết tâm không chịu khuất phục trong khúc bi ca tráng lệ ấy cuối cùng đã khiến Sở Bắc Tiệp toát mồ hôi giữa trời đông gió tuyết.
Nếu không phải vẫn còn một tia lý trí, chàng đã không đẩy Mạc Nhiên vào, mà tự mình xông tới, bế nàng ra khỏi cây đàn, cảnh cáo nàng từ nay không được, không bao giờ được đàn những khúc này nữa.
Nàng đã chán ghét sự đời.
Không màng sinh tử, muốn được đổ máu trên sa trường, khúc tráng ca bi thảm như đao kề cổ ấy có thể thuộc về bất cứ ai, nhưng không thể thuộc về nàng, không thể thuộc về nữ nhân của Sở Bắc Tiệp.
Chàng hận nàng, lại không thể chịu nỗi đau mất nàng.
Mạc Nhiên không thể không hỏi: "Vương gia không định gặp mặt Bạch cô nương sao? Bạch cô nương nói...".
Thấy ánh mắt sắc như bảo kiếm của Sở Bắc Tiệp nhìn thẳng mình, Mạc Nhiên bỗng nổi da gà, vội vã cúi đầu: "Thuộc hạ đáng chết". Gió vẫn gào thét bên tai, Mạc Nhiên cảm nhận được cái lạnh còn hơn cả băng tuyết.
"Lui ra." Hồi lâu, hắn mới nghe thấy giọng nói thấp trầm của Sở Bắc Tiệp.
Sau khi quay về thư phòng, Sở Bắc Tiệp không hề ra ngoài, bỏ cả bữa trưa. Mạc Nhiên cứ thấp thỏm, lo lắng không yên mà đợi ở phòng bên khoảng hai canh giờ. Đột nhiên, Hồng Tường xách hộp cơm bước vào, buồn rầu: "Biết làm thế nào bây giờ? Bạch cô nương không chịu ăn gì cả".
Hồng Tường mở hộp cơm ra, từng món, từng món bên trong vẫn còn nguyên. Hai món mặn, hai món rau, một đĩa cải muối, và cả bát cơm đều chẳng vơi chút nào.
"Năn nỉ cả buổi, Bạch cô nương cũng chỉ gảy gảy vài hạt cơm rồi lại buông đũa, nói no rồi. Cứ thế này, nhỡ đói ra đấy, Vương gia lột da nô tỳ mất."
"Lột da ai?" Trước cửa thư phòng bỗng xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
Hồng Tường thất kinh, quay phắt lại, đầu cúi gằm: "Vương gia...".
Sở Bắc Tiệp nhìn hộp cơm đang mở: "Là của nàng sao?".
"Vâng." Mạc Nhiên đáp.
Hồng Tường cẩn trọng báo cáo: "Bạch cô nương buổi sáng chỉ húp nửa bát cháo trắng, buổi trưa không hề động đũa. Nô tỳ thấy không ổn nên đến nói với Sở tướng quân".
Ánh mắt nặng nề của Sở Bắc Tiệp nhìn sang: "Mấy ngày nay đều thế sao?".
"Từ khi trời chuyển sang đông, Bạch cô nương đã không ngon miệng. Gần đây càng ăn ít đi, tối qua có mấy món ăn dân dã nên ăn nhiều hơn, được một bát cơm."
Mạc Nhiên như chợt nhớ ra điều gì, hạ giọng nói với Sở Bắc Tiệp: "Tối qua, Vương gia sai thuộc hạ mang mấy món dân dã từ vương cung gửi đến sang chỗ Bạch cô nương, xem ra...".
Nghe thấy vậy, Sở Bắc Tiệp vội bảo Hồng Tường: "Mấy món tối qua vẫn còn, ngươi thử mang qua xem".
Được chọn hầu hạ Sính Đình, tất nhiên Hồng Tường cũng thuộc hàng nhanh nhẹn ngoan ngoãn, nhưng đứng trước một Sở Bắc Tiệp oai phong, giọng nói của nha đầu ấy cũng trở nên luống cuống, ríu hết vào nhau: "Bẩm Vương gia, nô tỳ cũng nghĩ Bạch cô nương thích ăn mấy món đó nên hôm nay đã sắp xếp vào hộp, nhưng cô nương không hề động đũa, nói no rồi".
Sở Bắc Tiệp lạnh lùng nhìn hộp đồ ăn đã nguội ngắt: "Biết rồi, ngươi lui ra đi".
Hồng Tường đi rồi, Sở Bắc Tiệp quay sang Mạc Nhiên, lãnh đạm: "Ngươi thấy thế nào?".
"Dạ?" Bị hỏi câu không đầu không cuối, Mạc Nhiên quan sát kỹ sắc mặt Sở Bắc Tiệp, biết rõ lúc này không thể sơ suất, nên chỉ đáp một tiếng hoàn toàn vô nghĩa.
Sở Bắc Tiệp lẩm bẩm: "Nàng không chịu nổi nữa rồi, đúng không?".
"Vương gia..."
Mạc Nhiên chưa nói xong, Sở Bắc Tiệp đã cắt ngang: "Đừng nói nữa!", rồi quay người đi, hai tay chắp sau lưng, đôi vai không ngừng run rẩy, chẳng biết do tức giận hay xúc động. Hồi lâu sau, Sở Bắc Tiệp mới bình tĩnh lại, lạnh lùng: "Đi thôi, xem nàng thế nào".
Hai người đến chỗ Sính Đình, đúng lúc nghe thấy giọng nói vọng ra từ bên trong.
"Bạch cô nương, Vương gia đã sai bảo, tại hạ không thể không nghe. Dù cô nương có khỏe hay không, cũng cứ cho tại hạ bắt mạch, để tại hạ có câu trả lời với Vương gia."
"Ông cứ đi gặp Vương gia, nói ta không bị bệnh gì cả."
Hai hàng mày cau lại, Sở Bắc Tiệp đẩy cửa bước vào. Dáng người cao lớn đứng trước cửa, che gần hết ánh sáng, đổ bóng xuống nền nhà.
Căn phòng trở nên lặng lẽ.
Sính Đình mặc áo bên trong, nằm nghiêng trên giường, đắp chiếc chăn gấm màu xanh nhạt, chắc vừa ngủ dậy đại phu đã đến, nên tóc vẫn chưa kịp chải, xõa dài trên thân người, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng mịn, đôi mắt đen láy, vô cùng phong tình. Nàng không ngờ Sở Bắc Tiệp lại bất ngờ xuất hiện như vậy. Nàng chỉ vừa cảm giác ngoài cửa thoáng cơn gió lạnh, cả căn phòng đã im phăng phắc. Ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt sáng ngời của chàng, tim nàng bỗng đập thình thịch, hai ánh mắt vừa thoáng qua đã dính chặt lấy nhau, không thể nhìn đi nơi khác.
Đang giận dữ mà tới, chạm ánh mắt nàng, tim chàng cũng đập thình thịch. Sở Bắc Tiệp phải cố dằn lòng, xua tay nói với mấy người kia: "Lui hết ra".
Trong chốc lát, Hồng Tường, Mạc Nhiên và đại phu đều ra ngoài hết. Căn phòng rộng rãi chỉ còn lại ánh mắt dính chặt vào nhau của hai người họ.
Sở Bắc Tiệp từ trên cao nhìn xuống Sính Đình hồi lâu. Nhìn sắc mặt nàng nhợt nhạt, yếu ớt, chàng đã thấy không yên, lại nghĩ đến bộ dạng nàng nửa lộ phần gáy trắng nõn để đại phu nhìn thấy ban nãy, trong lòng càng khó chịu. Nhưng càng giận, giọng càng bình tĩnh, chàng hỏi Sính Đình: "Nàng đâu phải người tùy hứng làm càn, nay lại hồ đồ như vậy, rốt cuộc là vì sao?".
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi một câu, mi mắt Sính Đình khẽ cụp, nở nụ cười, rồi ngước đôi mắt linh hoạt lên, nhìn Sở Bắc Tiệp cười rạng rỡ: "Vương gia đã đến đây, chẳng phải Sính Đình đạt được mục đích của mình rồi sao?'.
Tuy không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng đôi mắt của nàng lại có sức hút vô cùng, cộng thêm nụ cười tươi tắn và hai lúm đồng tiền cũng đủ khiến Sở Bắc Tiệp xao lòng. Chàng tiến lên trước nửa bước, đủ để ôm trọn Sính Đình trong tầm mắt, rồi cúi xuống nhìn thật kỹ nữ tử đang nằm trên giường.
Đôi mắt tuyệt tình khát máu trên sa trường càng thêm băng giá, khí lạnh bức người ở Sở Bắc Tiệp bao phủ toàn thân Sính Đình.
Sở Bắc Tiệp hỏi: "Việc đã đến nước này, nàng vẫn muốn giở mấy trò vô vị trước mắt ta sao?".
Sính Đình ngẩng đầu nhìn Sở Bắc Tiệp, nhẹ giọng: "Vương gia sai rồi. Thế này sao gọi là trò vô vị? Được ở bên cạnh vương gia dù chỉ một lát, hạnh phúc ấy đối với Sính Đình, có là tất cả châu báu trên thế gian cũng không sao đánh đổi được".
Câu nói chẳng khác nào cao thủ xuất chiêu, khiến Sở Bắc Tiệp không kịp đề phòng, đã định quay đi, vừa cảm thấy không đành thì bị bàn tay nhỏ nhắn của Sính Đình kéo lại, cả người cứ thế ngồi xuống bên giường.
Thân thể ấm áp của Sính Đình chủ động kề bên, hai tay ôm chặt lấy cổ chàng. Hận nàng độc ác hãm hại hai cháu của mình, hận nàng quỷ kế đa đoan, Sở Bắc Tiệp đã từng thề vời trời rằng không bao giờ dịu dàng với nàng. Nhưng, thời khắc này, khi mà cảm giác ngọc ấm hương nồng đang ở trong lòng, chàng sao có thể nhẫn tâm đẩy nàng ra, đành mặc nàng ôm lấy mình, hạ giọng hỏi: "Nàng muốn gặp ta để nói mọi chuyện cho rõ ràng?".
"Muộn rồi."
"Muộn rồi?"
Nàng ôm chặt Sở Bắc Tiệp, hạ giọng: "Thiếp vốn định nói, nhưng Vương gia đã bỏ qua cơ hội. Sính Đình đâu phải kẻ năm lần bảy lượt cầu xin người khác nghe mình thanh minh hiểu lầm. Đời này kiếp này, thiếp sẽ không bao giờ nói với Vương gia chân tướng sự việc, Vương gia muốn hiểu lầm thiếp, thì cứ hiểu lầm đi".
Sở Bắc Tiệp đứng bật dậy, hất nàng xuống giường, sừng sộ: "Nàng đã không hối cải, còn định bày ra quỷ kế gì?", rồi quay người bỏ đi.
"Vương gia hãy dừng bước!" Sính Đình bỗng gọi to, Sở Bắc Tiệp không thể không đứng lại.
"Sính Đình đã nghĩ thông rồi." Giọng nói của Sính Đình vẫn hết sức nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu lạnh lùng, "Nếu sự nhẫn nại trong tám tháng không thể khiến Vương gia yêu Sính Đình lần nữa, Sính Đình hà tất phải lưu lại chốn này?".
Sở Bắc Tiệp quay phắt, lạnh lùng: "Nàng đừng hòng trốn được khỏi đây".
"Không." Sính Đình mỉm cười đáp, "Thiếp sẽ tự sát".
Sở Bắc Tiệp cười gằn: "Mang cái chết ra hù dọa là thủ đoạn hạ đẳng nhất".
Sính Đình không hề để ý đến vẻ chê cười của chàng, nói tiếp: "Chỉ khi Vương gia chịu ở bên thiếp từng giờ từng khắc, thiếp mới sống tốt được".
Sở Bắc Tiệp gằn từng tiếng: "Ở trong tay ta, chết cũng không phải việc dễ dàng".
Ánh mắt kiên định của Sính Đình nhìn thẳng đôi mắt hổ trợn trừng của Sở Bắc Tiệp, khẽ khàng: "Nếu một người đã quyết tâm tự sát, sẽ chẳng ai ngăn nổi".
Sở Bắc Tiệp bỗng vén rèm cửa, tuyết bên ngoài bay cả vào phòng.
"Mạc Nhiên!"
"Có", Mạc Nhiên vội vàng xuất hiện.
"Trông chừng!" Ngón tay chàng chỉ về bóng dáng mỏng manh trong phòng, "Trông coi cẩn thận, có gì sơ suất, bản vương sẽ hỏi tội ngươi!".
Chương trước | Chương sau