Ring ring
Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng

Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 67
5 sao 5 / 5 ( 108 đánh giá )

Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng - Chương 16

↓↓

"Bảo vệ chủ soái! Bảo vệ chủ soái!" Những cận vệ ở lại dốc sức chiến đấu, nhưng phần lớn quân Bắc Mạc đã theo Tắc Doãn, sao có thể ngăn chặn được quân Đông Lâm còn đông hơn hùm sói?

bạn đang xem “Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Quân sĩ nhuộm mình trong máu, cố giương binh đao bảo vệ Sính Đình: "Không giữ được doanh trại nữa rồi! Tiểu thư mau lên ngựa!".


Không giữ được?


Thua rồi, nàng đã thua Sở Bắc Tiệp, binh bại như núi đổ.


Cuối cùng nàng vẫn thua.


Nàng mở to hai mắt, cả người như mê đi, được đám người liều chết đưa lên ngựa. Một khuôn mặt nhuộm trong máu tươi và bụi đất lọt vào tầm mắt nàng: "Tiểu thư! Không giữ được doanh trại rồi! Chạy mau! Chạy mau!".


Quân Đông Lâm điên cuồng như muốn nuốt chửng đối phương cùng tiếng kêu gào thảm thiết của binh sĩ Bắc Mạc khi đứng trước cái chết đập vào tai nàng, cuối cùng Sính Đình cũng đã tỉnh.


"Đi! Chạy! Chạy!"


Khắp bên tai là tiếng đuổi giết, máu tươi đỏ ối in hằn trong đôi mắt đen của nàng. Đám cận vệ sau khi đưa được nàng lên ngựa, lại tức tốc quay về vật lộn với quân địch đã xông vào trướng soái.


"A!", lại một tiếng kêu thảm thiết.


Sính Đình quay đầu, đôi mắt kinh hoàng bắt gặp ánh mắt khiến người ra ngừng thở.


Sở Bắc Tiệp cưỡi trên lưng ngựa bên ngoài doanh trại, uy phong lẫm liệt, khí phách phi phàm, lạnh lùng nhìn chiến tích công phá doanh trại Bắc Mạc.


Bắc Tiệp, chàng muốn giết thiếp?


Ánh mắt chạm nhau, tim Sính Đình như đã tan vỡ. Nàng chưa từng biết trái tim có thể dễ dàng vỡ vụn thế này, câm lặng, tan chảy thành trăm nghìn mảnh.


Nước mắt ướt mi, Sính Đình kinh hoàng phát hiện ra, Sở Bắc Tiệp đang thúc ngựa vượt qua hàng rào chắn của doanh trại.


Ngay lập tức nàng cũng thúc ngựa quay đầu, quất roi.


Chạy, chạy đi, nàng phải chạy vào rừng rậm Bách Lý, chạy trốn con người này, không bao giờ gặp lại nữa.


Cảm giác ấy sao mà thân thuộc, như đang lặp lại cảm giác trên con đường ruột dê ngày nào.


Cũng đứt ruột đứt gan, lòng đau như cắt.


"Sính Đình!" Sau lưng nàng vang lên tiếng gọi của Sở Bắc Tiệp.


Sính Đình nhắm mắt, quất roi, mặc cho gió cứa vào mặt, vào má nàng.


Đừng đuổi nữa. Không thể cứu vãn được nữa rồi, không còn gì có thể cứu vãn. Bạch Sính Đình đã ly hồn, hồn không thể quay về vương phủ Kính An ngày trước, cũng chẳng thể quay về vương phủ Trấn Bắc của chàng.


Họ đã thề với ánh trăng, cả đời này không phụ bạc.


Hai mắt nhoè nhoẹt nước, nàng vẫn thấy rõ nụ cười dịu dàng của chàng ngày trước.


Không bao giờ, không bao giờ phụ bạc.


Hoá ra toàn tâm toàn ý lại khó đến thế.


Quất roi, lại quất roi! Mặc kệ gió rát mặt, chỉ cần chạy khỏi tầm mắt của chàng, chạy khỏi vùng đất còn tồn tại hơi thở của chàng.


Sau lưng vẫn vang lên tiếng vó ngựa, Sở Bắc Tiệp đang đuổi theo nàng.


Sính Đình lao đi như điên loạn, tiến thẳng về phía trước.


Hai người hai ngựa, họ xuyên qua rừng rậm Bách Lý trong ánh hoàng hôn, tiến thẳng về đỉnh ngọn Điển Thanh.


Bỏ mặc tất cả, Sính Đình thúc ngựa điên cuồng lao về phía trước như để tiếp tục một vòng luân hồi. Nàng tiếp tục quất roi, bất chợt tuấn mã hí vang một tiếng, cả người dựng đứng, hất Sính Đình xuống ngựa.


"Cẩn thận!" Tiếng kêu kinh hãi của Sở Bắc Tiệp truyền đến.


Nàng lăn mấy vòng trên cỏ, đầu đau mắt hoa, cắn răng cố đứng lên, cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao ngựa tự nhiên dừng bước. Trước mắt nàng là vực sâu thăm thẳm. Không ngờ tuấn mã Tắc Doãn để lại cho nàng lại thông minh đến chừng này.


Nhưng nàng sao có thể trở về bên cạnh Sở Bắc Tiệp trong thận phận bại soái?


Thay vì chịu nhục, chi bằng nàng để lại một đoạn hồi ức thơm như đóa hoa.


Đối diện với vách đá cheo leo không đường lui, Sính Đình bình tĩnh lại, đứng bên vách đá, khoan thai quay đầu, mỉm cười với Sở Bắc Tiệp đang sắp đến gần, dịu dàng nói: "Nơi này phong cảnh đẹp đẽ khiến hứng ca hát của Sính Đình trào dâng. Sính Đình hát cho Vương gia nghe một đoạn được không?". Vô cùng dịu dàng, nước mắt long lanh, nàng nhìn Sở Bắc Tiệp lưu luyến.


Sở Bắc Tiệp thấy nàng quá bình tĩnh, càng cảm thấy không ổn, trong lòng biết rõ thời khắc này chỉ cần một lời không đúng, kỳ nữ như sương như khói khó nắm bắt kia sẽ không do dự mà nhảy xuống vách đá. Thoáng qua trong đầu bao nhiêu ý nghĩ, rồi như nhận ra điều gì, chàng đáp lại nàng bằng nụ cười ấm áp, ung dung nói: "Khế ước năm năm của Đông Lâm và Quy Lạc là do bản vương hẹn định với Sính Đình. Nay nếu Sính Đình gieo mình xuống vách, khế ước lập tức vô hiệu, bản vương sẽ dẫn theo đại quân Đông Lâm đoạt lấy Quy Lạc. Nàng hãy suy nghĩ kỹ".


Chỉ một lời đã trúng đích, nụ cười trên khuôn mặt Sính Đình hoàn toàn biến mất.


Sở Bắc Tiệp từ từ cất bước, dừng lại trước mặt nàng.


Sính Đình cố ngăn dòng lệ, cúi đầu khẽ đáp: "Tại sao Vương gia lại đến?".


"Vì nàng." Sở Bắc Tiệp trầm giọng trả lời, giữ chắc yên cương, rồi tung người lên ngựa


Ngồi vững, Sở Bắc Tiệp giơ tay ra, chăm chú nhìn Sính Đình: "Theo ta lên ngựa, từ nay, nàng không mang họ Bạch, nàng họ Sở".


Sính Đình nghe như có tiếng sét bên tai, toàn thân run rẩy, ngẩng đầu nói giọng thê thảm: "Bắc Tiệp!". Như thể ai oán tình thù của ba kiếp đã dồn cả vào khoảnh khắc này, nói không hết những đắng cay ngọt bùi trong đó, chỉ còn lại dòng nước mắt ấm nóng chảy mãi không thôi.


Tấm thâm tình này chỉ thuộc về nàng, về một mình Bạch Sính Đình.


Im lặng hồi lâu, Sở Bắc Tiệp than: "Có một tiếng 'Bắc Tiệp' của nàng, Bắc Mạc nào đáng gì?". Chàng ngẩng đầu cười vang, vô cùng sảng khoái, rồi lại cúi xuống, ánh mắt dịu dàng chưa từng có, giơ tay ra nói, "Sính Đình, lại đây cùng ta".


Sính Đình lặng lẽ nhìn bàn tay to lớn đầy những nốt chai sạn kia. Nàng còn nhớ hơi ấm của bàn tay ấy không? Bàn tay đã từng vuốt tóc nàng, mân mê khuôn mặt nàng, nụ cười và cả nước mắt của nàng, đều là bàn tay ấy.


Bàn tay đang giơ trong không trung, tựa như cả đời này đều không thay đổi. Lại là một sự lựa chọn, để hồn phách được trở về đúng chỗ của mình, quên hết vương phủ Kính An, Quy Lạc, Dương Phượng và Bắc Mạc.


Từ nay về sau, nàng không còn mang họ Bạch?


Ngón tay thon nhỏ của nàng nặng tựa ngàn cân, giơ ra một cách khó khăn.


Từng chút, từng chút, rụt rè xuyên qua quốc hận cao như núi, vượt qua khói lửa chiến tranh, bỏ lại công ơn dưỡng dục mười lăm năm chưa biết ai đã phụ ai.


Từ nay, Bạch Sính Đình không còn mang họ Bạch.


Mối nguy của Bắc Mạc đã được giải. Dương Phượng, hãy quên Sính Đình đi. Sau khi hài nhi ra đời, nó sẽ không biết mẫu thân mình từng có một người bạn tâm giao.


Di chuyển từng tấc, từng tấc, cuối cùng nàng cũng khẽ khàng, khẽ khàng chạm vào bàn tay ấm áp đó.


"A!" Bàn tay nắm chặt lấy bàn tay, rồi một lực nhấc bổng nàng lên, hai chân không còn chạm đất, cơ thể nàng đã ngồi gọn trong lòng người trên ngựa.


Nụ cười quen thuộc của Sở Bắc Tiệp đã ở ngay trước mắt nàng: "Sính Đình, trăng lên rồi kìa".


Ngẩng đầu, quả nhiên vầng trăng đã lên cao.


Trăng sáng vằng vặc, đĩa bạc nhà ai mà cười quặn bụng đến thế kia?


"Chúng ta từng thề nguyền dưới ánh trăng, cả đời này không phụ bạc." Chàng dịu dàng buông từng tiếng.


Nàng nhìn đôi mắt thâm trầm của chàng, chân tình ứng đáp: "Chúng ta đã thề với ánh trăng, cả đời không phụ bạc".


Dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, quân Đông Lâm đại thắng áp giải tù binh, dẫn đầu là chủ soái đang ôm giai nhân trong lòng, men theo đường cầu treo Vân Nha trở về đại bản doanh.


"Sao lại chau mày?" Sở Bắc Tiệp cúi xuống nhìn bảo bối khó khăn lắm mới tìm được về đang ở trong lòng.


Sính Đình chau mày, mơ hồ đáp: "Không thể nói rõ là cảm giác gì, thiếp chỉ thấy trong lòng rầu rĩ".


"Có gì mà phải rầu rĩ?" Sở Bắc Tiệp cúi xuống dịu dàng hôn lên tóc nàng, an ủi: "Thắng bại là chuyện thường ngày của nhà binh, nàng thua phu quân của mình cũng chẳng có gì phải xấu hổ".


Cầu treo Vân Nha ngay trong tầm mắt.


"Thiếp... có thể hỏi việc trong quân không?" Sính Đình lo lắng thăm dò sắc mặt của Sở Bắc Tiệp.


Sở Bắc Tiệp vẫn không tỏ thái độ gì: "Hỏi đi".


"Vương gia dự định xử lý Tắc Doãn thế nào? Tắc Doãn là tướng quân của Dương Phượng, thiếp..."


"Bản vương không hề có ý định xử lý hắn, nên mới đi theo đường cầu treo Vân Nha về quân doanh." Sở Bắc Tiệp cười đáp, "Bản vương biết quân Bắc Mạc sẽ hạ độc nguồn nước rồi đột kích quân Đông Lâm nên đã lặng lẽ tấn công trướng soái. Tắc Doãn ấy à, cứ để hắn bắt hụt ở quân doanh giả của ta đi".


Sính Đình bỗng nín thở, nàng đã hiểu ra mình thua ở điểm nào.


Nàng đã tính đúng tất cả, nhưng lại bỏ qua một điểm, đó là binh quý thần tốc.


Tốc độ của Sở Bắc Tiệp quá khủng khiếp, kịp thời tấn công trướng soái Bắc Mạc trước khi họ dàn trận vây bắt. Nàng gặp lại Sở Bắc Tiệp, hồn phách đã bay lên mây, đến tận lúc này mới ngộ ra điều ấy.


Trận này thua quá oan uổng.


Nói như vậy, chắc Tắc Doãn đang dẫn theo đại quân khổ sở tìm kiếm một vạn quân Đông Lâm đã biến mất không chút dấu vết ở đầu bên kia của cầu treo Vân Nha. Đầu bên này, Sở Bắc Tiệp lại không thể ngờ rằng quân chủ lực của Bắc Mạc đang chờ ngay phía trước.


Móng sắt của đoàn quân Đông Lâm đã bước đến cây cầu treo Vân Nha. Sính Đình cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ đang bị rối loạn vì gặp lại Sở Bắc Tiệp.


Tính toán theo thời gian xuất hiện của quân Đông Lâm, khi Hàn Nhược cắt cầu, quân bao vây của Sở Bắc Tiệp đã đi qua cầu treo, và ẩn nấp ở ngọn Điển Thanh.


Vì Hàn Nhược không biết Sở Bắc Tiệp đã qua cầu treo, nên vẫn theo kế hoạch mà cắt đứt con đường này.


Nhưng... tại sao cầu treo Vân Nha vẫn còn nguyên ngay trước mắt?


Đang suy nghĩ, bỗng cây cầu rung lắc dữ dội, phát ra những tiếng kẽo kẹt vô cùng nguy hiểm.


"Sao thế này?" Sở Bắc Tiệp cũng cảm thấy không ổn, nhanh chóng ghìm cương, cả người và ngựa đứng khựng lại trên cầu.


Trong chớp mắt, Sính Đình bỗng hiểu ra. Chính xác là Nhược Hàn vẫn hành sự theo kế hoạch, hắn không biết đại quân của Sở Bắc Tiệp đã qua cầu treo, nên chặt gần đứt cây cầu rồi đợi quân địch đến.


Ông Trời thật biết trêu ngươi, Sở Bắc Tiệp khi đi không trúng kế, lúc trở về lại vừa đúng rơi vào vùng mai phục.


Kẹt kẹt... kẹt kẹt...


Cây cầu treo sắp gãy phát ra những tiếng chói tai khiến người ta khiếp sợ.


Sính Đình hồn phách đã lìa người, hét lên với Sở Bắc Tiệp: "Mau lùi lại! Cầu treo bị chặt đứt...". Còn chưa dứt lời, cây cầu treo đã gãy làm đôi, cả người Sính Đình bỗng nhẹ bẫng, mất đi điểm tựa, rơi thẳng xuống dưới.


"A!"


Giữa không trung, bỗng có ai giữ chặt cổ tay nàng, là Sở Bắc Tiệp đang cùng rơi xuống kéo tay nàng lại.


Gió rít qua tai, trong lúc họ đang rơi rất nhanh, Sở Bắc Tiệp đã kịp túm lấy eo nàng, ôm nàng vào lòng.


Hai người nhắm mắt lại, để mặc mình cứ rơi thẳng xuống thâm cốc tối om, chưa từng có dấu vết của con người, cả trên bản đồ cũng chưa ghi rõ.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa

Giới thiệu: Tập 1: Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang

15-07-2016 40 chương
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa

Giới thiệu: Tập 1: Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang

15-07-2016 40 chương
Cáo Sa Bẫy Cáo

Cáo Sa Bẫy Cáo

Tên truyện: Cáo Sa Bẫy CáoTác giả: SâuThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn ThànhCông

23-07-2016 29 chương
Chỉ vì yêu

Chỉ vì yêu

(khotruyenhay.gq) - “Người ta” có vợ thì đã sao, giàu thì đã sao, Thụy không cần cả

29-06-2016
Ngày đùa

Ngày đùa

Hôm ấy là ngày một tháng Tư. Ngày nầy, người đời hay đùa lắm. *** San có điện

24-06-2016
Sự tích sao băng

Sự tích sao băng

Ở nơi đó, trong chiếc quan tài pha lê tuyệt đẹp, nàng Hath vẫn nằm im, xinh đẹp. Mái

30-06-2016
Cờ mù

Cờ mù

Năm lớp sáu, hai thằng được xếp ngồi cạnh nhau. Cả hai đều lầm lì ít nói nên

28-06-2016
Sao anh không gõ cửa?

Sao anh không gõ cửa?

Anh không chú ý đến đường phố có bao nhiêu người, anh chỉ mong cơn giận của em qua

26-06-2016
Hà Nội chờ

Hà Nội chờ

"Phương ạ, có những điều đã mất rồi thì không bao giờ trở lại được, nhưng có

28-06-2016