Đông qua, xuân tới.
Hoa núi nở rực rỡ, một chú bướm bay đến, đậu lên ngón tay nàng.
Trong một sơn trang ở giữa biên giới Quy Lạc và Bắc Mạc, Sính Đình đang đứng bên cửa sổ.
"Dạo này, muội gầy đi nhiều đấy." Hà Hiệp đứng sau lưng nàng, khẽ thở dài, "Sính Đình, muội thay đổi rồi."
bạn đang xem “Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Thay đổi?", Sính Đình cố cười, ngón tay khẽ động, làm kinh động cánh bướm đang nghỉ ngơi. Nàng quay lại: "Ai thay đổi? Sính Đình vẫn họ Bạch, vẫn theo thiếu gia, vẫn ngày ngày đàn hát."
Nhìn nàng chăm chăm, cho đến khi nàng phải đưa ánh mắt ngạc nhiên của mình sang hướng khác, Hà Hiệp mới rút từ sau lưng ra một thứ đưa cho Sính Đình: "Của muội này".
"Gì thế?", Sính Đình nhìn kỹ, là thanh bảo kiếm tín vật Sở Bắc Tiệp để lại, "Đây là tín vật của hai nước, sao lại giao cho Sính Đình?"
"Sở Bắc Tiệp có thói quen, mỗi khi ra sa trường thì hai bên trái phải đều mang kiếm. Tín vật lần này là thanh kiếm bên trái." Hà Hiệp ngừng lại, hạ giọng giải thích, "Thanh kiếm này tên là Ly hồn."
Sóng mắt Sính Đình nhìn sang thanh kiếm trăm năm cổ xưa này, khẽ mân mê, rồi đờ đẫn nhắc lại: "Ly hồn?"
"Hôm đó, ta không hiểu tại sao Sở Bắc Tiệp để lại thanh kiếm bên hông trái luôn được coi trọng nhất này mà không phải thanh bảo kiếm có sức mạnh thần kỳ bên hông phải. Giờ ta đã hiểu, hắn để lại thanh kiếm này cho muội, bây giờ, muội đã bị ly hồn rồi." Hà Hiệp đặt thanh bảo kiếm vào tay Sính Đình, rồi thở dài, bước ra khỏi phòng.
Ly hồn?
Sính Đình ôm kiếm vào lòng, thanh kiếm lạnh giá áp sát vào da thịt.
Nàng thất thần.
Đúng thế, hồn phách của nàng đã đi theo bóng hình trên lưng ngựa.
Làm sao để quên được Sở Bắc Tiệp? Trời xuân tươi đẹp, chính là thời khắc để ngắt hoa cài lên tóc.
Khoảng thời gian sau khi ổn định lại dài như thế, khiến nàng từng ngày từng đêm hồi ức đến tất cả mọi điều về Sở Bắc Tiệp.
Tại sao ruột gan nàng lại mềm tựa bùn, hoá thành nước?
Quên hết những nghi ngờ lừa phỉnh, tương kế tựu kế, thành làm vua bại làm giặc, nàng chỉ nhớ ba đêm trong Hoa phủ, gương mặt chàng chân thành đến thế, trang nghiêm đến thế, từ đó buộc chặt trái tim nàng.
"Rốt cuộc chàng là người thế nào?", Sính Đình ngẩng đầu hỏi mây trên trời, "Chàng hận thiếp, hay yêu thiếp? Một lời trước khi ly biệt, vì không nỡ, hay để đoạn tuyệt?"
Ngày đêm bên nhau, dịu dàng đến thấu xương, không phải là giả.
Lừa dối phỉnh phờ, mưu cao kế dày, cũng chẳng phải giả.
Nàng thông minh là thế, lúc này sao lại hồ đồ, giống như sa chân xuống vũng bùn, không sao rút ra nổi?
Bỗng có người đập mạnh vào vai, Sính Đình giật bắn mình, quay phắt lại.
"Ha ha, lại ngẩn người ra rồi?", Đông Chước làm mặt quỷ, nhìn rõ thần sắc của Sính Đình thì vội vàng thu nụ cười: "Này, này? Sao lại khóc thế kia?".
Sính Đình vội vã lau hàng lệ, trợn mắt nói: "Lúc nào cũng không đàng hoàng! Trong lúc hiểm nguy còn có vài phần tiến bộ, vừa mới yên ổn vài ngày, đã lại chẳng ra sao rồi."
Đông Chước cười hì hì lắc đầu, mắt vẫn nhìn nàng, rồi ngồi xuống bưng chén trà lên: "Ta đến thăm ngươi, định bụng đùa cho ngươi vui. Nhưng ngươi được lắm, vừa nhìn thấy ta đã nghiêm mặt giáo huấn".
Nghe Đông Chước nói vậy, Sính Đình bỗng cảm thấy xấu hổ, cúi đầu, ngượng ngùng lên tiếng: "Mọi người không phải lo cho ta, ta vẫn khỏe, mấy hôm nữa là ổn thôi".
"Mấy hôm? Ngày mai chúng ta đã rời khỏi đây rồi, còn mấy hôm gì chứ?"
"Ngày mai?", Sính Đình ngẩn người, "Đi đâu?".
Đông Chước ngạc nhiên, vô cùng ngỡ ngàng khi thấy Sính Đình không hề biết gì, khuôn mặt thoáng chút bối rối, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, nói lấp lửng: "Ta cũng chỉ nghe loáng thoáng thiếu gia nói một hai lần, hình như... nơi này tuy là sản nghiệp bí mật bao năm nay của vương phủ, nhưng dù gì cũng vẫn nằm trong biên giới Quy Lạc. Nay Đại vương đang truy đuổi những người của vương phủ Kính An, nên cẩn thận vẫn hơn, đi sớm một chút... song không biết đi đâu". Đông Chước cười gượng gạo, rồi vỗ mạnh tay vào trán, "Chết rồi, ta đang làm dở việc của thiếu gia, phải đi làm nốt đây".
Sính Đình lặng lẽ nhìn theo Đông Chước vội vã đi ra.
Cảm giác lạ lẫm bỗng xâm chiếm nàng, nghĩ lại, nàng cũng không thể trách thiếu gia và Đông Chước.
Từ khi trở về bên thiếu gia, lúc nào nàng cũng như người mất hồn. Mọi người nói mười câu, nàng chỉ đáp được một.
Trước đây nàng là người quản lý những sự vụ trong phủ, nhưng thời gian lưu lạc sang Đông Lâm, thiếu gia cũng đã dạy dỗ được mấy thị nữ đắc lực khác, nên từ khi trở về, nàng cũng chẳng quan tâm đến việc này nữa.
Cứ như thế, dường như nàng đã tách khỏi vương phủ Kính An.
Nỗi lo lắng của thiếu gia hoàn toàn có lý. Nơi này tuy vắng vẻ, nhưng vẫn là vùng đất của Đại vương Quy Lạc, phòng bị vẫn hơn. Nếu là trước đây, đáng lẽ nàng còn phải nhắc nhở thiếu gia, nhưng giờ... Lẽ nào qua một lần tôi luyện, nàng đã đánh mất trí thông minh của mình?
Ngày hôm sau, quả nhiên có thị nữ đến báo thu xếp hành lý rời đi.
Sính Đình hỏi: "Chúng ta đi đâu?".
"Muội không biết."
"Tiểu vương gia đâu?"
"Tiểu vương gia đang bận."
Lên đường cùng đám người của vương phủ, nhưng chẳng thấy Đông Chước đâu, nàng lại hỏi: "Đông Chước đâu rồi?"
"Muội sao biết được những việc này? Sính Đình tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm lên xe đi."
"Tiểu vương gia đi xe nào? Ta vẫn hay ngồi cùng thiếu gia mà."
"Sính Đình tỷ tỷ, là Tiểu vương gia dặn dò tỷ ngồi chung với bọn muội. Tiểu vương gia ở đâu, muội cũng không biết."
Hỏi mười câu đến chín câu a hoàn kia không biết, cả chặng đường không gặp nguy hiểm gì, họ lại đến một biệt viện, chắc cũng vẫn là sản nghiệp bí mật của vương phủ Kính An từ trước.
Bỗng thấy nghi ngờ, Sính Đình không thể không lấy lại chút hồn phách từ chỗ Sở Bắc Tiệp mà đánh giá mọi việc đang diễn ra xung quanh.
Mấy ngày nay vẫn không thấy thiếu gia...
Vô duyên vô cớ, những người ở đây ngày càng xa lạ với nàng.
Lúc trước, nàng thất thần vì Sở Bắc Tiệp nên không phát hiện ra, giờ mọi thứ đã đập vào tầm mắt nàng.
"Sao không thấy Vương gia đâu?"
"Vương gia không đi chung đường với chúng ta."
"Thế Vương gia ở đâu?"
"Không biết."
Biết rằng họ cũng chẳng biết gì, nàng quyết định ra khỏi phòng tìm thiếu gia, nhưng đã bị ngăn lại: "Tỷ tỷ muốn tìm Tiểu vương gia, bọn muội đi báo đã".
Một lát sau, thị nữ trở lại, nói: "Tiểu vương gia không có ở đây, khi nào về, Tiểu vương gia sẽ đến thăm tỷ tỷ".
Bao ngày không gặp Hà Hiệp, mọi tin tức như đã bị cắt đứt, Sính Đình cơ hồ không nhìn thấy xung quanh, bất luận gần xa, tất cả đều trở thành một khối mờ mịt.
Nàng sao có thể không cảm thấy lạnh lòng? Lưu lạc một thời gian, mọi thứ xung quanh nàng đã hoàn toàn thay đổi.
Vương phủ Kính An thay đổi, hay nàng thay đổi?
Không lâu sau, bệnh cũ bị nhiễm từ năm ngoái lại tái phát.
Sính Đình tỉnh dậy giữa đêm, ho liên tục, thị tì mời đại phu, sắc thuốc bận rộn cả một đêm.
Ngày tiếp theo, cuối cùng Hà Hiệp cũng xuất hiện.
"Sao lại ốm thế này?" Hà Hiệp chau mày, trách hỏi, "Lúc nào muội cũng không chịu chăm sóc bản thân mình cho tốt, muội xem, đang yên đang lành lại ốm thành ra thế này, sao phải khổ vậy?" Hà Hiệp tự tay bê thuốc, giúp nàng uống.
Sính Đình ngẩn người nhìn Hà Hiệp, lát sau mới nở nụ cười, nói: "Thiếu gia gần đây bận thật đấy, không thấy đâu cả".
"Ta sợ muội phiền lòng, lại sợ muội lao tâm khổ tứ, nên giấu hết những việc khiến muội buồn và lo lắng đi."
"Vương phủ Kính An tương lai sẽ quy tụ chốn nào, thiếu gia và Vương gia đã bàn bạc gì chưa?"
"Đã bảo mà, muội đừng có lo lắng... Ta sẽ sắp xếp hết."
Cố chống người uống hết bát thuốc, Sính Đình nhắm mắt lại. Hà Hiệp cũng không vội đi, ngồi bên cạnh, khẽ bóp vai cho nàng: "Ngủ đi, muội gầy trơ xương rồi. Ăn được ngủ được mới là cái phúc. Giờ lúc nào muội cũng cau mày không nói, khiến ta nhớ tới lúc nhỏ muội cứ thích nghịch trò ném đĩa xuống giếng".
"Lúc nhỏ thật thích, chúng ta ở bên nhau hồn nhiên vô tư."
"Giờ cũng tốt mà."
Khuôn mặt gầy gò nở nụ cười mệt mỏi, Sính Đình bỗng nhớ đến một chuyện, khẽ khàng mở mắt: "Thiếu gia, Sở Bắc Tiệp đã nói với muội một câu".
"Nói gì?"
"Sở Bắc Tiệp nói: Muội là thị nữ thân cận của thiếu gia, chẳng lẽ lại không biết thiếu gia là danh tướng đương thời? Thế nào là danh tướng, chính là có thể phân rõ cái nào trọng cái nào yếu, có thể gạt bỏ tình riêng, cắt đứt tư lợi. Cho dù Bạch Sính Đình muội thông minh lanh lợi, được yêu chiều đến thế nào đi chăng nữa, cũng... cũng chẳng là gì."
Hà Hiệp lắc đầu bảo: "Nha đầu hồ đồ, muội chỉ ghi nhớ mỗi lời của hắn sao?"
"Sở Bắc Tiệp tuy là tướng địch, nhưng muội tin câu nói ấy." Ánh mắt yếu ớt của Sính Đình dừng lại trên khuôn mặt Hà Hiệp, khẽ nói, "Thiếu gia là danh tướng đương thời".
Hà Hiệp cúi đầu không nói.
"Sính Đình, từ lúc trở về, muội chưa từng kể với ta về việc trong vương phủ Trấn Bắc."
"Sở Bắc Tiệp đã sớm nghi ngờ muội, nên khi phê duyệt công văn, dù muội ở trong phòng, nhưng cũng chẳng đọc được gì."
Những phỉ thuý trân châu, xưa nay ở nơi nào.
Vương phủ Kính An một thời lẫy lừng chốn thành đô Quy Lạc, giờ bỗng thành phòng dột nhà không, hiên đổ ngói vỡ. Thế sự khó lường, sao trách được lòng người thay đổi?
"Quy Lạc đã có năm năm yên bình, trong năm năm ấy, Đại vương có thể chỉnh đốn quân ngũ, đối kháng với Đông Lâm. Chúng ta làm được việc này cũng coi như xứng đáng với bao đời quốc ân. Hà Túc là đại vương Quy Lạc, hắn bất nhân, nhưng chúng ta không thể bất trung. Từ nay trở đi, vương phủ Kính An không còn tồn tại. Chúng ta muốn quy ẩn sơn lâm, không bao giờ xuất hiện nữa." Hà Hiệp im lặng một lát, rồi lại nói, "Nhưng Hà Túc quyết truy đuổi đến cùng, thù riêng của vương phủ Kính An cũng không ít. Cả tứ quốc đều có đám quyền quý muốn truy sát chúng ta, thế nên, việc giữ bí mật hành tung liên quan trực tiếp đến sinh tử tồn vong".
Cơn lạnh thấu xương bất chợt bao trùm lên suy nghĩ của Sính Đình, như sợi dây thừng cột chặt tim nàng.
"Thiếu gia...", Sính Đình cắn chặt răng, run rẩy một hồi mới nói ra thành tiếng, "Thiếu gia nghi ngờ muội?"
"Muội dụ Sở Bắc Tiệp, lập công lớn cho Quy Lạc, Muội là bậc kỳ nữ hiểu rõ đại nghĩa. Ta tin muội." Hà Hiệp ngẩng lên trời, nhắm mắt lại, im lặng một hồi, rồi bỗng mở mắt, lạnh lùng hỏi, "Nhưng, Sính Đình, muội có tin muội không?"
Tám từ vừa hỏi, từng từ đâm thẳng vào tim nàng.
Sính Đình thực sự sững sờ. Cảm giác đau đớn và không thể nào tin hổi in hằn lên mặt nàng.
"Thiếu gia nói gì?", cố tìm lại giọng nói, nàng tức giận hỏi.
Hà Hiệp không trả lời mà hỏi lại: "Muội đang cầm cái gì?"
"Ly hồn", Sính Đính nói, "Thiếu gia đưa cho muội".
"Không, Sở Bắc Tiệp đưa cho muội." Hà Hiệp thở dài, "Nếu hôm đó đưa Ly hồn cho muội, muội cự tuyệt không nhận, ta còn có một tia hy vọng. Hy vọng muội chưa từng bị Sở Bắc Tiệp đầu độc, chưa từng đánh mất hồn phách và lý trí. Nhưng muội đã nhận. Nhận Ly hồn, muội chỉ nhớ đến Sở Bắc Tiệp mà quên mất Quy Lạc. Muội đã bao giờ nghĩ rằng, đây là tín vật của hai quốc gia, là vật chứng giữ cho trăm họ Quy Lạc được năm năm thái bình?"
Chương trước | Chương sau